.1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâu lắm rồi nàng mới thức dậy vào đúng giờ sinh hoạt của cuộc sống thường nhật. Nói cho đúng là sau một đêm hồ như không thể chợp mắt thì việc thấy ngoài trời đã sáng là một niềm an ủi, ít ra cũng có thể bật dậy thoát khỏi đám bùi nhùi chiếu chăn lạnh ngắt chẳng thể dỗ giấc cho mình.

Ánh nắng cứ len lỏi lấp lánh sau tán lá xanh um hắt lên ô cửa sổ, Tzuyu thở dài, chống tay ngồi dậy. Sau khoảng 1 tiếng làm về sinh cá nhân qua loa cùng một bữa sáng cho có lệ, nàng lại ngồi vắt vẻo bên khung cửa sổ, mắt nhắm nghiền, tay vân vê cành hoa hồng khô tàn dưới nắng mai rực rỡ. Như chính bản thân nàng bây giờ vậy.

Dường như không chịu được sự im lặng đến đáng sợ này, Tzuyu liền nhẹ giọng ngân nga một ca khúc nào đó. Nhưng có vẻ lại sợ đánh thức cành hồng đã úa tàn nên nàng chỉ hát thật khẽ, có khi lại chẳng thể nghe giọng của chính mình. Giọng hát đứt đoạn ấy dường như so với khoảng không thinh lặng chẳng có ít gì cả.

Nàng ngừng hát, chỉ cười khổ một cái. Đầu môi không tự chủ khẽ thốt lên cái tên chắn ngang cổ họng mà nàng ngỡ sẽ mãi mãi chôn vùi.

-"Kim Taehyung..."

Hình bóng cố xoá nhoà lại quay về trong giấc mộng thoáng qua tâm hồn nàng cô đơn lạnh lẽo. Nàng nhớ anh.

.

Anh vốn là một chàng trai ngoan đạo, mỗi cuối tuần đều đặn đi lễ Nhà thờ, đĩnh đạc đọc Thánh thư dưới chân tượng Chúa và hoà vào dàn đồng ca hát lên thứ phúc âm trong trẻo. Nàng, ngược lại, là một kẻ vô thần, chẳng có niềm tin vào bất cứ tôn giáo nào, chỉ suy tôn một đấng cứu thế duy nhất cho trái tim mình - là Kim Taehyung.

Tzuyu chỉ biết những câu chuyện trong Kinh thánh qua lời anh kể lại mỗi khi cần an ủi nàng khỏi những cơn buồn thường nhật, sẽ trấn an mỗi khi nàng mơ hồ không biết niềm tin của mình sẽ đi đến đúng hay sai. Và khi nàng loay hoay giữa những ngổn ngang lựa chọn của cuộc đời, anh chỉ đơn giản nhìn nàng mà đanh giọng hỏi: "Vậy chứ em muốn gì? Chúa sẽ cho em những gì em muốn, nhưng trước hết là em phải biết mình muốn gì đã!"

Ừ thì, quả thật nàng chẳng biết mình muốn gì cho tương lai, cho quá nhiều thứ cần đong đếm trước mắt của tuổi trưởng thành... Chỉ duy một lần, một lần nàng đủ can đảm để nói ra một điều mà nàng biết rõ nhất, là vào ngày sinh nhật năm 18 tuổi....

-"Em chỉ muốn có anh, nhưng Chúa trời sẽ cho em chứ?"

Anh thoáng nheo mắt, bất giác nhìn xung quanh như cố giấu đi cảm xúc của mình, là kinh tởm trước một kẻ bám đuôi như nàng chăng? Rồi cuối cùng lại điềm nhiên bảo:

-"Nếu những điều em muốn không bao giờ có được, nghĩa là Chúa đã nhìn thấy trước nó không thích hợp với em. Đó chỉ là ước muốn nhất thời, chẳng thể đủ đầy để em tựa vào mà nương nhờ đến cuối đường hạnh phúc..."

Rồi anh dặn em ngủ ngon, và bước ra khỏi phòng. Tiếng bước chân anh trên cầu thang như những mũi đinh đóng vào tim nàng đau điếng.

Tzuyu bật dậy trong cơn choáng váng, chạy theo anh, ôm anh từ phía sau. Những ngón tay nhỏ nhắn đan lấy nhau, vòng giữ chặt anh. Nàng nói trong đứt quãng: "Anh đừng đi, có được không?"

Một khoảnh khắc dài như luân hồi. Trôi qua hai đứa. Anh nhỏ nhẹ bảo:

-"Em lên phòng ngủ đi. Trễ rồi. Anh phải về".

Nói đoạn, anh đưa tay áp lên đôi tay nàng đang đan vào nhau từng ngón để ôm giữ anh. Từng chút một, từ tốn, anh gỡ từng ngón tay của nàng ra.

Một ngón tay. Là không giữ được.

Hai ngón tay. Là không thuộc về.

Ba ngón tay. Là không còn nữa.

Bốn ngón tay. Là phải từ bỏ.

Năm ngón tay. Là phải người dưng.

Và rời tay. Và đi.

Nàng quỵ xuống nền nhà chỏng chơ. Trống hoác như lòng mình.

Anh khuất khỏi căn phòng. Tan vào đêm như một cơn gió.

Nhiều năm về sau nữa, liệu anh có hiểu đó là lời tàn nhẫn nhất có thể dành cho một người đã yêu anh?

Vì nhiều năm về sau nữa, nàng vẫn còn huyễn hoặc tin rằng một người như thế, một tình yêu như thế, nỡ quên sao đành?

Tròn một tuần hai đứa chia tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro