Chương 8-A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.10.05

Chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến!


"Đám người đó không đeo bao, ba..." Ánh mắt Cố Vi trống rỗng nhìn Trần Vũ, "Con đau lắm."

Con người trước lúc chết, đồng tử mắt thường giãn ra trong giây lát, đi đôi với động tác ngừng đập của trái tim, nhãn cầu chuyển sang màu xám, không thể gợn lên một chút sóng nào nữa.

Mà ngay tại thời khắc này, Cố Vi thật sự hối hận, bởi vì cậu nhìn thấy triệu chứng giãn nở một cách rõ ràng trong đồng tử mắt Trần Vũ... Không còn bất cứ thứ gì có thể đáng sợ hơn điều này nữa, khiến cậu như đang tiến gần đến vực sâu vạn trượng.

Nhưng rất nhanh, màu xám đã phục hồi lại.

Giống như cô hồn đang đứng ngay ranh giới của địa ngục, bị một chấp niệm sâu đậm nào đó cưỡng ép kéo về nhân gian, đồng tử mắt Trần Vũ bỗng nhiên co lại một chút, vô số chất lỏng trong mô ngay lập tức thoát nước, tụ lại thành nước mắt, dùng tốc độ nhanh nhất để gột rửa đôi mắt tạm mất đi sự sáng suốt trong thời gian ngắn của anh.

Trái tim cũng khôi phục nhịp đập trong khoảnh khắc này, mạnh mẽ bơm ra những dòng máu tươi trào dâng dữ dội. Cùng với một cơn đau kịch liệt đến tê tâm liệt phế, mùi tanh ngọt trào lên yết hầu, anh nâng nửa bên mặt trắng bệch không còn màu máu của Cố Vi lên, cứng rắn nuốt xuống một ngụm máu nơi đầu tim.

"Con nói dối, con nói dối đấy..." Cố Vi sợ tới mức vụn vỡ, theo bản năng đưa tay lên túm lấy cổ tay Trần Vũ. Bàn tay này lạnh quá, dường như đã hoàn toàn không còn hơi ấm của con người, cả người cậu run rẩy xoa tay cho Trần Vũ, "Đừng như vậy... đừng mà, ba, ba đừng như vậy, con sợ..."

"Đi vào phòng." Trần Vũ nói.

Cố Vi không dám cãi lại, lảo đảo vịn tường đứng dậy.

Tay cậu run quá mạnh, thử mấy lần mới miễn cưỡng mở được cánh cửa ban công đi vào phòng, quay lại nhìn Trần Vũ vẫn đang ngồi trên đất một cái, Trần Vũ cũng đang nhìn cậu, không nói gì, Cố Vi biết anh muốn cậu đi sang phòng bên cạnh.

"Ba ơi..."

Giằng co mấy giây, không đợi được câu trả lời, Cố Vi chỉ đành phục tùng mệnh lệnh, tứ chi cậu mềm nhũn đi một bước ngoảnh đầu ba lần, đi sang căn phòng bên cạnh, cả quá trình đều đang khóc, không khống chế nổi cả người phát run.

Đợi đến khi bóng dáng bé con biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn, Trần Vũ mới gục xuống như mất đi giá đỡ.

Tháng hai, ban công chưa từng bịt kín gió lạnh thấu xương, anh nằm trên nền xi măng lạnh lẽo cứng đơ, nước mắt đã ngăn cách ánh trăng sáng có thể chiếu vào ở phía xa.

Trước mắt toàn là sương mù, mơ hồ một mảng, thị lực của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn.

Khắp người giống như đã rơi vào hố băng... Nhưng lạnh nhất, chắc chính là trái tim. Không đâu xa, chỉ ngay lúc vừa nãy thôi, bé con của anh dùng lời nói dối tàn nhẫn nhất trên đời lừa gạt anh, cho dù đã khôi phục lại, cảm giác tuyệt vọng đó vẫn cuồn cuộn khắp nơi, không chỗ nào không có, trước mắt không ngừng, không ngừng hiện lên khuôn mặt Cố Vi lúc mười tuổi.

Anh cạy tảng đá ngang ngược ra, lần đầu tiên trông thấy khuôn mặt đó.

Quả thực không thể hiểu thông suốt sự bất hợp lý trong đó ngay giây phút đầu tiên, đến nỗi anh suýt chút đã không chịu đựng nổi mà phát điên ngay tại chỗ, giây phút đó đến giết người như thế nào cũng đã nghĩ xong, chi tiết đến cả thời gian địa điểm và thủ đoạn gây án. Trên đời này chắc không có bố mẹ nào có thể sống mà đi ra khỏi kiểu nói dối như thế đâu nhỉ... Bé con của anh nói với anh mình đã bị người khác cưỡng hiếp tập thể.

Cọng rơm cứu mạng cuối cùng là những chi tiết chung sống với nhau, sáu năm, bọn họ trước nay chưa từng tách nhau ra bất cứ ngày nào, đến buổi tối cũng ngủ trên cùng một chiếc giường, trong vô số đêm, bọn họ đắp chung một chiếc chăn, gối trên cùng một chiếc gối.

Có thể nói trạng thái cảm xúc và tình trạng cơ thể mỗi ngày của bé con anh đều rõ như lòng bàn tay, cho dù hơn một tháng nay Cố Vi bắt đầu xa cách anh, bọn họ không đắp cùng một chiếc chăn nữa, nhưng lúc bé con ngủ vẫn mặc như trước kia, quần cộc áo ba lỗ, có lúc vì muốn thuận tiện còn chỉ mặc mỗi quần lót.

Thân thể sạch sẽ trong sáng không nhiễm một hạt bụi trần, không thể chịu đựng dù bất cứ sự xâm phạm nào.

Cuối cùng, điểm quan trọng nhất là, anh đã quá hiểu lúc Cố Vi kích động mạnh mẽ có dáng vẻ như thế nào. Một đứa nhỏ mười tuổi đã biết lợi dụng việc bỏ nhà ra đi để uy hiếp anh, lại được anh thuận theo, chiều chuộng bao nhiêu năm nay, cách phản kháng lại anh chỉ có càng ngày càng điên loạn. Năm lớp chín lừa anh đã yêu đương với bạn trai, bây giờ chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, đã phát triển thành thế này rồi.

Quả thực, không nên là trạng thái mà một đứa trẻ có thể có. Anh nên tỉnh ngộ từ lâu rồi mới phải.

Trần Vũ hít sâu vào một hơi, vịn lên lan can đứng dậy, trước mắt đột nhiên truyền tới một trận choáng váng, anh lại tựa lên tường hòa hoãn mấy giây. Các chức năng cơ thể cơ bản đã hồi phục, anh nhắm mắt lại bóp bóp mi tâm, vẫn chưa nghĩ xong phải đối diện với đứa bé trong phòng như thế nào.

Chợt, trong đầu lóe lên một khả năng.

Suy nghĩ này khiến máu nóng cả người anh ngay lập tức lạnh đi một nửa, hơi thở tương tự như cảm giác tuyệt vọng lúc nãy lại lần nữa đến gần, đầu Trần Vũ nổ "uỳnh" một cái, lập tức quay người đi vào phòng.

Trước kia không có không có nghĩa bây giờ cũng không có, hôm nay bọn họ vẫn chưa ngủ. Hơn nữa bé con hôm nay... uống rượu rồi phải không?

Cửa phòng ngủ bị đạp một phát mở tung, Cố Vi ngồi ở chân giường co rúm lại một cái.

"...Ba..."

Trần Vũ đi đến gần cậu, hơi thở trở nên gấp gáp và yếu ớt, hai mắt đỏ tới mức dọa người. Cố Vi sợ ngây người, được người kia lau nước mắt đi, hai bàn tay lau nước mắt giúp cậu vẫn đang run rẩy kịch liệt.

"Con..." Cố Vi túm lấy tay Trần Vũ, "Con thật sự không sao, con sai rồi, con sai rồi ba Trần, con không bao giờ lấy chuyện này ra lừa ba nữa, con... hôm nay con uống rượu, con điên rồi, con không cố ý đâu, ba đừng có buồn, ba..."

"Cởi quần áo ra." Trần Vũ nói.

Cố Vi ngay tức khắc câm lặng, quá chấn động khiến cậu không thể phản ứng được ngay lập tức, biểu cảm đờ đẫn nhìn Trần Vũ.

Bàn tay to lớn đó rất nhanh đã luồn từ cổ áo cậu vào trong, túm lấy mép áo dùng sức kéo mạnh xuống, một mảng cổ vai trắng sáng sạch sẽ lộ ra ngoài, Cố Vi theo bản năng bịt chặt mắt lại, sợ tới mức thét lên bật khóc một tiếng.

Thế là trong lòng Trần Vũ càng không chắc chắn, hơi thở vừa gấp gáp vừa sợ hãi, anh có vạn phần không nỡ và đau lòng, nước mắt sinh lý tràn ngập trong vành mắt, dùng hết sức để bản thân trấn tĩnh bình ổn, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt ở khóe mắt Cố Vi, dỗ dành cậu, dùng giọng điệu dịu dàng nhất cả đời này, "Ngoan... Đừng sợ."

Anh nói, "...Để ba kiểm tra."

Đầu óc Cố Vi lập tức trống rỗng, cứng đơ.

Đôi tay to lớn đó vẫn đang cởi quần áo cậu, thò vào từ dưới vạt áo, nắm lấy mép áo không nặng không nhẹ kéo lên trên, Cố Vi đơ như khúc gỗ bị lột trần nửa người.

Cậu có chút run rẩy, trước giờ chưa từng bị ba Trần nhìn cơ thể như thế này, đôi tay đó có vết chai, cọ lên da vừa ngứa vừa đau, Trần Vũ kéo cổ tay cậu nhẹ nhàng nhấc lên, kiểm tra cánh tay và dưới nách, lại ấn nhẹ vai cậu, ấn cơ thể cậu xuống kiểm tra sau lưng.

Cố Vi vẫn run bần bật, run không ngừng được, cậu cảm thấy mình... có chút thích cảm giác này.

Ánh sáng trong phòng tối quá, Trần Vũ bật đèn ngủ có thể dịch chuyển ở đầu giường, cầm trong tay chuyên tâm dốc sức kiểm tra mỗi một tấc da trên toàn bộ cơ thể bé con từ trên xuống dưới. Cố Vi không biết mặt mình đã bắt đầu nóng lên từ lúc nào... Cậu khóc rồi.

"Ba không tin con ư?"

Giọng của Trần Vũ vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại nói, "Không tin."

Sống mũi Cố Vi cay xè một trận, không nói gì nữa.

Lúc kiểm tra tới phần trước người, hai tay cậu siết chặt vỏ gối, nghiêng đầu đi nhắm chặt mắt lại.

Rất nhanh, giữa háng truyền tới cảm giác lỏng lẻo, Cố Vi đột nhiên mở bừng mắt, một phát ấn chặt cổ tay Trần Vũ.

Bốn mắt nhìn nhau, sự quẫn bách và lúng túng trong mắt cậu không thể rõ ràng hơn...... Cậu cứng rồi.

Giọt nước mắt rất to rơi ra ngoài hai giọt, giọng Cố Vi đầy tiếng khóc cầu xin Trần Vũ, "...Đừng mà."

"Con thật sự không có, con thật sự không có..."

Trần Vũ vẫn bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt ít nhiều có chút bất lực, "Ba nghĩ ba quả thực không biết, câu nào con nói mới là thật."

"Ba..." Cố Vi cắn môi dưới khóc, nhưng hai tay vẫn ấn chặt tay Trần Vũ, cơ thể run lên, "Đừng như vậy mà, đừng trừng phạt con như vậy... Con sai rồi, con thật sự sai rồi..."

Bao nhiêu năm như vậy, chuyện cậu sợ nhất chính là bị ba Trần biết tình cảm thật sự trong lòng, thật ra từ trước tới giờ cậu đều không dám để Trần Vũ biết, cậu đối với anh là tình yêu.

Còn việc thổ lộ tiếng lòng ở ban công lúc vừa nãy, chẳng qua là vì hơi rượu và sự kích thích của Bạch Ngọc... Cậu trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ nói tất cả với Trần Vũ sớm như vậy. Rõ ràng kế hoạch vẫn còn đang trong quá trình tiến hành, 'bẩn' và xa cách cũng đều có mục đích khác, cái gì mà đau, cái gì mà cưỡng hiếp tập thể, cũng đều là những lời không suy nghĩ sau khi cậu phát điên... Tất cả mọi thứ hôm nay đều là ngoài dự đoán.

Cậu điên rồi, cậu lúc nào cũng dễ phát điên với chuyện liên quan tới Trần Vũ và người phụ nữ khác, càng lúc càng điên.

"Con xin ba... xin ba..."

Đừng để Trần Vũ nhìn thấy dáng vẻ cậu bị sờ cho cứng, thậm chí còn không được coi là sờ, sao cậu có thể như thế... sao cậu có thể như thế?!

"Đừng sợ," Trần Vũ cố gắng đè nén mùi máu tanh nơi đầu tim xuống... Nào ngờ Cố Vi càng như thế này, anh càng sợ hãi, tinh thần căng thẳng mức độ cao, sớm đã đến ranh giới phát điên. Anh sợ con mình thật sự gặp phải chuyện gì không tốt, dằn lòng lau nước mắt giúp bé con, "Không sợ, để ba xem xem, chỉ xem thôi."

"Á..." Giây phút quần hoàn toàn bị kéo xuống, Cố Vi một phát túm gối bưng kín mặt, khóc không ra tiếng nhưng lại vô cùng kịch liệt.

Cậu có thể cảm nhận được chuyện mình cứng vô lý biết bao nhiêu, giống như bị lột sạch quần áo vứt giữa đường lớn, gánh chịu hàng vạn ánh mắt, càng căng thẳng, cơ thể càng run rẩy kịch liệt, cũng càng nóng. Xúc cảm thô ráp khi bàn tay to lớn lướt qua da cạnh đùi, đưa ra phía đầu gối, rõ ràng là sự tiếp xúc không đem theo bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại dẫn đến từng trận run rẩy của Cố Vi.

Sau khi ý thức được người đang chạm vào mình, đang nhìn cơ thể mình lúc này là ba Trần, sự run rẩy toàn thân của Cố Vi càng bước lên một bậc cao mới. Chỗ đó nhất định là rất rõ ràng nhỉ, cậu theo bản năng khép đùi lại muốn giấu đi, mặc dù biết nhất định đã bị trông thấy rồi, nhưng vẫn muốn giấu.

Đầu gối chợt bị người ta nắm lấy tách sang hai bên.

Đầu Cố Vi nổ 'uỳnh' một tiếng, trong nháy mắt đã trống rỗng toàn bộ.

Thậm chí đến phản kháng cũng không nhớ ra, cả người cậu cứng đơ, hai chân dễ dàng bị người ta mở ra, bộ phận bí mật ngay lập tức lộ ra trong không khí, nhưng rất nhanh lại được khép lại. Trần Vũ chỉ nhìn một cái, chỗ quan trọng nhất, không có bất cứ dấu vết không nên có nào, anh triệt để thở phào một cái.

Sau đó thả hai chân Cố Vi ra, cả quá trình đều làm liền một mạch lưu loát, không hề có nửa giây dừng lại.

Cánh tay ôm gối của Cố Vi đột nhiên ra sức siết chặt, huyết quản màu xanh cũng có chút gồ lên. Hai chân vừa được Trần Vũ thả ra đã dùng sức kẹp chặt vào nhau, cả người run rẩy một cách quỷ dị vài giây, ...bắn ra ngoài.

Trần Vũ cũng không ngờ lại có tình huống như thế này, kinh ngạc im lặng hai giây, kéo chăn sang đắp lên nửa thân dưới của bé con, trong lòng lúc đó phức tạp đến cực điểm.

Cố Vi khóc không kiểm soát được, xấu hổ, giận dữ, kìm nén, buồn bực, đến bản thân cậu cũng không nói rõ được là gì, nhưng lập tức đáp gối đi, lật chăn ra nửa bò nửa lăn nhào đến bên người Trần Vũ.

Lúc này cả người cậu từ trên xuống dưới đều đỏ, cơ thể vừa mới xuất tinh bủn rủn lạ thường, hơi thở cũng gấp gáp vội vàng, đến nước mắt trên mặt cũng không kịp lau.

Cậu kéo đùi Trần Vũ qua nhìn thẳng lên giữa háng, vô cùng cấp thiết lo âu muốn chứng minh gì đó.

...Nhưng mà... tại sao...

"Dựa vào cái gì?" Nước mắt Cố Vi ngay lập tức trào ra.

Cậu không có khoảnh khắc nào sụp đổ và tuyệt vọng hơn lúc này, thậm chí khi nghe Trần Vũ nói: Ba coi con là con trai, cậu cũng chưa từng tuyệt vọng đến thế.

Trần Vũ không hề cứng.

"Tại sao..." Cố Vi rơi nước mắt một cách không thể khống chế, trong ánh mắt nhìn sang Trần Vũ thậm chí đem theo chút không hiểu và oán hận.

"Con không tin," Cậu lắc đầu, sau đó thò thẳng vào đũng quần Trần Vũ.

Mắt thấy miệng bé con sắp sửa liếm lên trên, Trần Vũ giật mình hoảng hốt, theo bản năng đưa tay lên đẩy cậu một cái, bàn tay to lớn vỗ qua bên trán Cố Vi, lại trượt qua má trái, phát ra một tiếng 'bốp'.

Dù cho không phải anh cố ý, nhưng vẫn rất giống như trực tiếp cho Cố Vi một cái bạt tai.

Cố Vi chợt khựng lại, ôm lấy má trái, không thể tin nổi nhìn anh.

Khóc đi, khóc... Trần Vũ bây giờ căn bản không muốn dỗ cậu, cũng không thể nào dỗ. Cố Vi vừa nãy định làm gì? Có phải là điên rồi không?!

Anh cau mày vứt một bịch giấy lên người Cố Vi để cậu lau người, cố đè ép lửa giận nói, "Tỉnh táo một chút cho ông."

Cố Vi gắt gao trừng mắt với anh, nước mắt vô thức rơi ra, giọt này nối tiếp giọt khác, "Tại sao ba không cứng?"

"Con cảm thấy sao?" Trần Vũ tức tới mức bật cười, "Có ai sẽ cứng với con trai mình chứ?"

Anh không ở đây được nữa, cảm xúc hiện tại của đứa bé này gần như điên cuồng, còn ở chung trong một căn phòng có thể sẽ gây nhau tới mức không cách nào cứu vãn nổi.

Trần Vũ đứng dậy bỏ đi.

"Thế nên ý của ba là, ha..." Cố Vi tuyệt vọng cười lạnh, vừa khóc vừa cười, quả thực điên dại. Cậu bất lực túm lấy cổ tay Trần Vũ, ra sức nắm chặt, trong mắt toàn là nước mắt khẩn cầu và không cam chịu... Cậu thiếu điều moi cả trái tim ra, tại sao chứ?!

"...Thế nên từ đầu tới cuối, chỉ có một mình con phát điên, không biết sống chết, làm trái luân thường...... đúng không?"

Ánh mắt Trần Vũ nhìn cậu không tự chủ rét lạnh, "Con biết là tốt."

Cố Vi trước nay chưa bao giờ đau đến thế, bàn tay túm cổ tay Trần Vũ lập tức buông thõng, rơi thẳng xuống dưới, nặng nề đập lên giường.

"Em hận anh." Cậu nói.

Trần Vũ đã đi đến cạnh cửa, trái tim chấn động kịch liệt một lát.

Sự đau đớn trong lòng anh thật ra không hề thua Cố Vi, cũng sớm đã đầy mặt nước mắt ngay lúc quay người đi rồi.

Nhưng đó là con anh, đi vào con đường sai lệch, anh phải uốn nắn. Giống như bố mẹ trên khắp thiên hạ, dù cho có bị oán hận, bị hiểu lầm, dù cho có đau lòng hơn nữa, cũng nhất định phải uốn nắn.

Anh phải khiến đứa nhỏ này đi vào con đường đúng đắn, dù cho có giẫm lên anh để đi, giẫm đến máu thịt nát tươm cũng không sao, đây là cách làm có trách nhiệm nhất của một người cha mà anh có thể nghĩ ra.

Trước đây lúc không chắc chắn tâm tư thật sự của Cố Vi, hoặc là vẫn có thể tự lừa mình dối người mà mềm lòng buông thả, nhưng bây giờ, giới hạn của anh đã vững chắc không gì phá nổi.

"Tùy con." Anh nói.

......

Cố Vi chuyển toàn bộ đồ đạc của mình sang căn phòng có đặt ảnh ông nội, không ngủ ở phòng mình, bởi vì chiếc giường đó Trần Vũ cũng từng nằm qua.

Giường ở phòng ông nội rất nhỏ rất hẹp, nhưng cậu cảm thấy chỉ có như vậy mới hít thở nổi.

Tối đầu tiên chia phòng ngủ riêng, Trần Vũ rất lo lắng, nửa đêm lại nhảy sang từ ban công, anh sợ bé con sẽ sợ đến phát run giống như lần trước.

Cố Vi quả thực vẫn chưa ngủ, co ro ngồi đờ đẫn dưới chân giường, sau khi nghe thấy âm thanh liền lập tức khóa trái cửa nối ra ban công, kéo chặt rèm cửa không trông thấy ai nữa.

Tối đầu tiên Trần Vũ ngồi ngay ngoài ban công, cách một tấm cửa kính ở cùng bé con cả đêm.

Buổi chiều ngày hôm sau Cố Vi vừa tan học đã gọi đội sửa chữa đến nhà, bịt kín ban công phòng ông nội lại luôn.

Hôm đó Trần Vũ tăng ca, buổi tối về nhà hơi muộn, vốn muốn tiếp tục nhảy từ ban công sang nhòm bé con... Sau đó anh nhìn dây thép và lưới sắt vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó, tiến hành cuộc ngây người dài tới tận hai mươi phút.

Cuối cùng Trần Vũ nhét số tiền sinh hoạt một tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ đông qua khe cửa cho Cố Vi.

Sáng sớm ngày hôm sau không thấy tiền đâu nữa, trái tim lơ lửng hai ngày nay của Trần Vũ cuối cùng mới hạ xuống một chút.

Còn về quan hệ với y tá Bạch, thì vẫn giống như trước kia.

Nếu như tối hôm đó Cố Vi có thể biết điểm dừng, lúc này anh có khả năng đã chia tay với Bạch Ngọc, nhưng sau khi biết được mục đích thật sự của Cố Vi, không chỉ không thể chia tay, còn phải yêu đương tử tế.

Liên tiếp năm ngày, hai cha con không lên tiếng nói với đối phương một chữ nào. Đương nhiên Trần Vũ muốn nói, nhưng Cố Vi không nói năng gì, thường xuyên im như thóc, còn coi anh là không khí. Trần Vũ biết, lại phải ầm ĩ một trận nữa, thật ra mức độ như hiện tại đã rất tốt rồi, chỉ chiến tranh lạnh thôi, điều anh lo nhất là tiếp theo Cố Vi sẽ làm gì.

Từ lúc bỏ nhà ra đi đến khi lừa anh là yêu đương với bạn trai, lại đến lời nói dối tối hôm đó, Trần Vũ có lý do để tin rằng, Cố Vi còn có thể làm ra chuyện khiến người ta tức lộn ruột hơn.

Lại cộng thêm bây giờ đã xác định được tình cảm của đứa nhỏ đó đối với anh có vấn đề, Trần Vũ lại càng không dám xem thường nữa.

Có điều mấy ngày nay Cố Vi ngoại trừ không để ý đến anh ra, những mặt khác không hề có gì khác thường, phải đi học thì đi học, phải làm bài thì làm bài, có lần giáo viên phát bài thi kêu phụ huynh ký tên, Cố Vi mặc dù vẫn xụ mặt xuống, nhưng cũng vẫn đến tìm anh.

Cậu kiêu căng vứt tờ giấy xuống, không nói năng gì, liếc mắt đáp tờ đề và bút cho anh... còn tiên sư nó vứt bút đỏ.

"Cảm thấy ông già con sống lâu quá rồi à?"

Cố Vi nghe thấy xong thì cắn răng cắn lợi một lát, lại về phòng lấy một cái bút đen sang cho anh ký.

Ai ngờ lúc lấy sang tới nơi, Trần Vũ đã ký bằng bút đỏ rồi, anh đóng nắp lại, đưa tờ đề cho Cố Vi, "Dù sao ngày nào con cũng chọc giận ba như thế, chắc ba cũng chẳng sống được bao lâu nữa, cứ lấy bút đỏ ký, coi như cọ rửa."

Cố Vi cả mặt cạn lời lườm anh một cái, cầm bút với đề của mình giận đùng đùng bỏ đi, đi đến cửa lại chấp nhận số phận đứng lại, quay đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.

Cậu đáp bút đen và đề thi lên người Trần Vũ, "Ký lại!"

Trần Vũ vui tới mức bật cười, khom lưng xuống nhặt lên ký lại lần nữa.

Từ lần xích mích đó, đây là câu nói duy nhất Cố Vi nói với anh.

Hôm nay sắp sửa xuất hiện câu thứ hai, bởi vì Trần Vũ quyết định đưa Cố Vi đi học.

Quãng đường đi bộ hơn hai mươi phút, sáng nào cũng chưa tới sáu rưỡi Cố Vi đã đi rồi, Trần Vũ lần nào cũng không chặn được người.

Sáng nay sáu giờ anh đã đứng canh ở cửa phòng Cố Vi, Cố Vi ra ngoài trông thấy anh còn ngây ra một lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh tanh, không đếm xỉa nữa.

Trần Vũ nhìn chằm chằm theo dõi bé con đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, gõ lên bàn ăn một cái, "Qua đây ăn sáng."

Cố Vi coi như không nghe thấy, đeo balo lên đi ra cửa thay giày.

Nhưng cậu rất nhanh đã phát hiện, cửa bị khóa rồi, chìa khóa... chìa khóa ba cậu đã cất đi.

Trần Vũ ung dung chậm rãi bóc cho bé con một quả trứng luộc, lại nhìn cậu nói một câu, "Qua đây ăn sáng."

Cố Vi nắm chặt tay lại một cái, cuối cùng vẫn đi sang đó.

Ngồi xuống im lặng ăn không nói tiếng nào, đến balo đeo trên lưng cũng không tháo xuống.

Trần Vũ nhìn cậu một lúc, tâm trạng lúc vui lúc buồn, cười một tiếng nói, "Mấy hôm nay không ăn cơm ở nhà, con hình như gầy đi rồi."

Cố Vi húp cháo, cười lạnh một tiếng.

"..."

Trần Vũ hít sâu vào một hơi, tự nói với mình phải điềm tĩnh.

"Mau ăn đi, ăn xong lái xe đưa con đi."

Lần này Cố Vi cuối cùng cũng chịu nhìn anh, cả khuôn mặt toàn là khó hiểu, nhìn anh mấy giây lại không nhìn nữa, giọng điệu lạnh lùng nói, "Không cần."

Trần Vũ cũng bắt đầu ăn đồ của mình, "Ba không thương lượng với con."

Cố Vi bực bội 'chậc' một tiếng, lẩm bẩm mắng một câu đồ điên.

Trần Vũ trong phút chốc còn tưởng mình nghe nhầm, ngây ra một lúc lâu, Cố Vi dùng câu nói bậy để mắng anh??

Nhưng anh vẫn nhịn xuống.

"Hôm nay có phải con thi cuối kỳ không?"

Cố Vi mím môi lẩm bẩm, "Biết rồi còn hỏi?"

Trần Vũ: "..."

"Giáo viên chủ nhiệm lớp con bảo ba trạng thái gần đây của con rất kém, kêu ba đến nói chuyện với cô ấy."

Cố Vi nghe vậy, tốc độ nhai lập tức chậm lại, mắt đảo qua đảo lại một cách không khiến người ta chú ý, không nói gì.

Vào trường xong Trần Vũ không thể nào tóm được Cố Vi nữa, một tập hợp từng đám từng đám toàn là đồng phục trường màu trắng xanh, Cố Vi đến chào cũng không chào anh một tiếng đã chạy vào đoàn người không thấy bóng dáng đâu.

Trần Vũ lát nữa còn phải đi làm, mặc quân phục đứng trong sân trường, đến bảo vệ cũng bị anh thu hút qua đây, nhưng ngược lại rất cung kính lễ phép. Trần Vũ hỏi bảo vệ văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp 10A6 ở đâu, nói một câu cảm ơn xong liền đi luôn.

Giáo viên chủ nhiệm của Cố Vi là cô Trần, một cô giáo trung tuổi có nét mặt hiền hậu, dạy môn hóa. Vừa trông thấy Trần Vũ còn tưởng là anh trai Cố Vi đến, sau khi biết Trần Vũ là ba cậu, quả thực sợ hết hồn, nói anh trẻ thật đấy mấy lần liền, trông như chỉ hai mươi mấy tuổi.

Thật ra năm nay Trần Vũ mới vừa ba mươi tuổi, nhưng anh nghĩ ngợi một lát, vẫn nói với cô chủ nhiệm rằng, "Đâu có, ba mươi sáu rồi."

"Ai da thế thì đúng là không nhìn ra thật."

Hôm nay Cố Vi đến sớm, lúc này vừa hay đại diện lớp đến văn phòng hóa học đưa bài tập, nghe thấy câu này của Trần Vũ, lòng trắng cũng suýt chút trợn ngược lên tận trời.

...Có thể nhìn ra rất muốn làm ba cậu rồi, đi đến đâu cũng phải giải thích thật rõ ràng, người ta nói anh là anh trai vốn dĩ là khen anh trẻ, thế mà còn không vui nữa đấy.

Cố Vi đặt đề xuống liền ra khỏi văn phòng, đen mặt giận đùng đùng, dọa cho một giáo viên hóa khác vừa đi từ cửa vào sợ hết hồn.

"Cô Trần, đó không phải là Cố Vi lớp cô sao? Ha ha ăn phải thuốc súng rồi à?"

Trần Vũ quả thực muốn độn thổ cho xong, cười cười xin lỗi cô giáo một câu.

Nữ giáo viên giật mình... Phụ huynh cậu học sinh này đẹp trai ghê nhỉ, còn là cảnh sát??

Cô Trần thở dài một hơi, nói với Trần Vũ, "Ba Vi Vi, vừa nãy anh cũng trông thấy rồi, đây cơ bản chính là biểu hiện của Cố Vi ở trường trong thời gian này. Tính khí nóng nảy cực kỳ, hôm qua còn đánh nhau với bạn bàn trước, nhưng cũng may về sau được bạn cùng bàn của em ấy kéo ra, không bị thương."

Trần Vũ nghe mà xanh mặt một trận, im lặng giây lát hỏi, "Vậy nguyên nhân đánh nhau là gì?"

"Bảo là bạn bàn trước của em ấy không cẩn thận đụng cục gôm của em ấy rơi xuống đất, đã xin lỗi rồi, đang chuẩn bị nhặt lên, Cố Vi lại cầm gôm của người ta lên, vứt ra cửa sổ."

Trần Vũ: "..."

"Còn ăn mì tôm trong tiết tự học."

Trần Vũ: "..."

"Vẽ một bức tranh trừu tượng của giáo viên toán chuyền tay nhau trong lớp, dẫn dắt học sinh cả lớp cùng nhau cười, bây giờ lớp chúng tôi hễ đến tiết toán là mọi người đều cười điên lên, căn bản không ai nghe giảng."

Trần Vũ: "..."

"Làm mai mối trong lớp, làm mối cho con trai với con gái yêu sớm. Hỏi em ấy sao lại làm thế, em ấy bảo em ấy thất tình, tâm trạng không tốt, phải hít ke cp mới có thể chữa trị vết thương."

Trần Vũ: "..."

"Thật ra vẫn còn một số tình huống khác, tôi cũng không lấy ví dụ nổi nữa." Cô chủ nhiệm bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Haiz thật ra, các thầy cô chúng tôi cũng không phát hiện ra đứa nhỏ này yêu sớm, làm gì có chuyện thất tình chứ? Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi anh tới đây, biết anh công việc bận rộn, nhưng vấn đề giáo dục con cái cũng rất quan trọng. Hôm nay thi xong là nghỉ đông rồi, anh ở nhà cố gắng nói chuyện với đứa nhỏ nhiều một chút, năm sau là phải phân khoa tự nhiên xã hội rồi, bài vở cấp ba nặng, không thể cứ càn quấy tiếp thế này được nữa."

Trần Vũ im lặng nghe hết, biểu cảm trên mặt cũng quả thực vô cùng đặc sắc... Nói thật, cô giáo nói những cái này, so với hồi anh còn nhỏ, đây đã đâu vào mới đâu đâu.

Nhưng lúc đó trường cấp ba anh học khá bình thường, không giống như ngôi trường này, đâu đâu cũng là học sinh giỏi, căn bản không thể so sánh được.

Trần Vũ đúc kết toàn bộ những hành vi này của Cố Vi thành: tâm lý trả thù sau khi xích mích.

Trả thù anh đấy.

Trần Vũ hít sâu một hơi, đồng ý với cô giáo về sau sẽ nói chuyện đàng hoàng với Cố Vi, thời gian gần bảy rưỡi, cô giáo liền để anh về trước đi làm.

Ra khỏi văn phòng, đi về hướng cầu thang lớp Cố Vi, đúng lúc gặp phải bốn cậu học sinh đang khoác vai nhau đi từ phòng học ra, trong đó có cả Cố Vi.

Đối mắt với anh một cái, Trần Vũ đang định dừng lại nói chuyện với bé con, Cố Vi lại giống như không quen anh vậy, tiếp tục nói chuyện với bạn học bên cạnh, vừa nói vừa đi xuống dưới lầu.

Còn có học sinh tò mò hỏi, "Này, sao lại có cảnh sát đến?"

"Ai mà biết," Cố Vi nói đùa với cậu ta một cách vô cùng tự nhiên, "Chắc là đến bắt hội yêu sớm đấy."

"Vãi, anh ta dựa vào đâu mà bắt?"

"Rảnh chứ sao," Cố Vi vẫn cười, "Chắc nhà bên bờ biển." (ý chỉ thò dài tay quản quá rộng)

Trần Vũ bị thái độ lạnh nhạt của đứa nhỏ này làm cho quả thực có chút khó chịu, anh theo bản năng ấn lên ngực một cái, hít sâu vào một hơi sau đó xuống lầu rời đi.

Tận tới khi anh ra khỏi tòa nhà dạy học Cố Vi mới dám quay mặt sang, thật ra vừa nãy, dư quang của cậu vẫn luôn ở trên người ba Trần.

Tầm mắt căn bản chưa rời đi giây phút nào, lúc Trần Vũ khó chịu, trong lòng cậu cũng rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro