Chương 8-B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ chiều, môn tiếng Anh cuối cùng vừa mới trôi qua một tiếng, Cố Vi đã làm xong bài, bò lên mặt bàn ngáp liên hồi.

Nói không sợ là nói dối, gần đây không có đêm nào cậu ngủ ngon.

Chiếc điện thoại áp chặt trên đùi đột nhiên rung lên, Cố Vi biết, Lục Ly đã đến đón cậu.

Chính là lời hẹn lúc trước, hôm thi cuối kỳ đến đón cậu đi chơi.

Cố Vi đứng dậy nộp bài, giáo viên nhìn thời gian một cái, kêu cậu về chỗ ngồi đợi thêm lúc nữa, kiểm tra thêm một lượt.

Cố Vi cau có nhăn mày lại, tinh ranh nói, "Cô ơi em muốn đi vệ sinh."

Giám thị coi thi vẫn không tin lắm, nhưng không làm thế nào được đành thả cậu đi.

Cố Vi chạy thẳng ra phía sau sân tập, bây giờ đang là thời gian thi, sẽ không có ai để ý sân tập, cậu thành thạo trèo lên đầu tường ngồi cưỡi ở đó, còn chưa nhảy xuống đã ngây người ra, "...Anh Quý?"

"Sao lại là anh thế?"

Quý Hướng Không buồn cười nhìn cậu, "Hình như em rất không tình nguyện?"

Cố Vi mím môi, lại hỏi, "Bạn trai em đâu?"

"Đi mua nước rồi."

"Ồ ồ," Cố Vi thò dài cổ ra nhìn độ cao một lượt, "Anh Quý anh đứng dịch sang bên cạnh một chút, em nhảy xuống đây."

Quý Hướng Không cười một lát, "Cần anh đỡ em không?"

"Không cần, em sợ em một phát giẫm chết anh." Cố Vi cười hi hi, an toàn tiếp đất, "Hơn nữa nhỡ đâu bị bạn trai em trông thấy, ghen thì phải làm sao."

Quý Hướng Không: "..."

Thằng nhóc con.

Anh ho nhẹ một tiếng, móc điện thoại mở album ảnh ra, hỏi Cố Vi, "Nói với em một chuyện chính, thằng nhỏ này, em có quen không?"

Cố Vi nhíu mày nhìn một lúc lâu, "Không quen."

Cậu nhìn bộ đồng phục mà nam sinh trên ảnh mặc thêm cái nữa, lại hỏi, "Trường chúng em à?"

"Ừm," Quý Hướng Không lại tắt máy cất đi, "Về sau em nghe ngóng giúp anh chút."

"Phì..." Cố Vi ngại ngùng cười, "Cậu ta chọc giận anh rồi?"

Quý Hướng Không đột nhiên cười một cách vô cùng sâu xa, "Xem là thế đi."

"Hả?" Cố Vi 'chậc' một tiếng nói, "Thế anh ra tay nhẹ chút, cậu ấy xem ra rất không chịu được đòn."

"Thế ư." Quý Hướng Không đá lông mày cười cười, "Thế anh cố gắng, nhẹ, một, chút."

Mấy phút sau Lục Ly đã quay về, xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn nước uống, cơ bản toàn là đồ mua cho Cố Vi.

Rất rõ ràng, người này chưa yêu đương với đối tượng chưa thành niên bao giờ, Cố Vi một lời khó nói nhìn que phô mai và sữa canxi AD... Còn cả mấy quả trứng lúc mở ra bên trong nhét đồ chơi khủng long nữa.

"Sao thế?" Lục Ly lườm cậu, "Không thích?"

Cố Vi vẫn giữ nụ cười mỉm, "Thích thích."

Cậu thề rằng, nếu nhỏ đi mười tuổi nữa, cậu nhất định thích.

"Thế nên các bạn nhỏ bọn em đều thích kiểu này?" Quý Hướng Không đột nhiên hỏi một câu.

Cố Vi: "?"

"Đem qua đây để anh chụp một cái," Anh nhanh chóng lấy điện thoại ghi chép lại những món đồ ăn vặt này, sau đó lại ném túi trả Cố Vi.

"Đi thôi, đi Thủy Kiều."

"Ra khỏi thành phố?" Cố Vi cả mặt ngơ ngác, "Thế tối nay..."

"Yo," Lục Ly ngứa mồm cố ý kích cậu, "Trẻ em ngoan không dám đi qua đêm không về?"

"Ai bảo em không dám!" Cố Vi dùng sức siết nắm đấm tay lại một cái, bước nhanh lên trước mặt hai người, "Đi thì đi."

"Được rồi cậu đừng có đùa nó nữa." Quý Hướng Không đụng đụng cánh tay Lục Ly, lại cười hỏi Cố Vi, "Ba em không xử lý em à?"

"Ông ấy là ông ấy, em là em." Cố Vi xụ mặt xuống nói, "Ông ấy còn bận tạo thai thứ hai với bạn gái, không có thời gian quản em."

Quý Hướng Không với Lục Ly đối mắt nhìn nhau một cái, lại hỏi, "Vậy người đó thì sao?"

Cố Vi tạm thời vẫn chưa nói với anh Quý người cậu thích chính là ba cậu, cậu vẫn luôn nói là 'người đó'.

"Anh ấy cũng có thích em đâu."

Ba người nhanh chóng lên xe, Lục Ly lái xe, Cố Vi thân là bạn trai, ngồi ở ghế phụ, Quý Hướng Không thì ngồi ở hàng sau.

"Mua đồ ăn cho em sao em không ăn đi?" Lục Ly cạn lời nhìn cậu, "Không ăn thì đưa tiền trả anh, lãng phí."

Cố Vi không để ý đến hắn, quay đầu hỏi hàng ghế sau, "Chúng ta đi thành phố Thủy Kiều làm gì thế?"

"Không biết là làm gì còn dám đi với bọn anh?" Quý Hướng Không vắt chéo hai chân cười cười, "Đi rồi em sẽ biết."

Lục Ly không hề có chút thần bí nào, "Quán rượu của một người bạn với anh Quý thử kinh doanh, gọi mấy người chúng ta qua đó xem một vòng."

Cố Vi 'ồ' một tiếng, không tò mò nữa, quay người lại ngồi đàng hoàng.

Mấy phút sau, hàng sau hỏi cậu, "Em với người đó gần đây thế nào?"

Cố Vi ngừng lại một lát, vậy mà lại thở dài một hơi, "Em cũng không biết..."

"Thật ra, kế hoạch của em không thay đổi, chỉ có điều mấy hôm trước ầm ĩ xích mích với người đó một trận thôi."

Cậu có chút tự giễu cười thành tiếng, "Em tỏ tình rồi, nhưng em cuối cùng cũng đã biết, anh ấy là thật sự không thích em, không thích một chút nào."

Quý Hướng Không hơi sững sờ, "Thế nên em chuẩn bị từ bỏ à?"

"Tất nhiên là không phải!" Cố Vi đột nhiên có chút kích động, quay đầu lại nhìn anh, "Sao có thể chứ?"

"Đến cả kế hoạch em còn không thay đổi. Chỉ có điều lúc trước khi em học mấy cái xấu, toàn là bó chân bó tay không chơi lớn được, lần này quậy với anh ấy một trận, em ngược lại lại không còn gánh nặng gì nữa... Em chuẩn bị thật sự trở nên hư hỏng."

"..." Quý Hướng Không có ý tốt nhắc nhở cậu, "Anh nói như thế này với em nhé, một người nếu như thật sự không thích em, em có trở nên tồi tệ như thế nào, hắn cũng đều không nhìn em một cái, người ta căn bản sẽ không quan tâm đến em."

Cố Vi cười nhẹ, "Thế thì anh ấy cũng quả thực có thể."

"Tại sao?"

Bởi vì anh ấy là ba em mà, Cố Vi thầm nói trong lòng như vậy.

"Không có gì." Cậu cười, "Dù sao chính là phải trở nên hư hỏng, thật hư hỏng."

Chọc cho Quý Hướng Không trực tiếp bật cười, "Hư hỏng thế nào? Dám hôn anh Ly của em một cái không?"

Cố Vi: "Phì..."

"Sao, anh Ly em không đủ đẹp trai?"

"Thế thì không phải."

"Vậy hút thuốc, uống rượu, đi đêm không về, cua gái, ít nhiều cũng phải chọn một cái chứ?"

Cố Vi: "......"

Quý Hướng Không không làm sao được bật cười, "Vậy em nói xem, em muốn trở nên hư hỏng thế nào? Không đánh nhau không hút thuốc không uống rượu, kiếm anh người yêu đến tay cũng không cho chạm, em không quậy nữa à??"

"Ai da dù sao," Cố Vi hít thở sâu một hơi, "Chỉ cần tỏ ra chân thực một chút là được, để người đó cảm thấy em trở nên hư hỏng rồi."

"Người đó người đó," Quý Hướng Không bất lực lắc đầu, "Em thích người đó đến vậy cơ à?"

"Đấy là tất nhiên, em..."

Lục Ly: "Em con mẹ nó chứ khuyên hai người làm người đi, muốn nói tới đàn ông khác thì cũng tránh tránh em ra chứ? Ông đây bây giờ ít nhiều cũng là bạn trai của Cố Vi, còn ép nữa, mai em sẽ đi nhuộm tóc thành màu xanh lá cây đấy!"

Cố Vi: "Ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Quý Hướng Không cũng cười, không hề khách khí đạp lên lưng ghế lái một cái, "Im miệng lái xe tử tế đi!"

Mấy phút sau, Cố Vi phát hiện sữa canxi AD đã bị hai người đó uống mất rồi.

Hai tên đàn ông trưởng thành, mỗi người một chai sữa canxi, lấy miệng ngậm ống hút uống, hình ảnh phải nói là quả thực quá đẹp.

Cố Vi cười gần chết, do dự mấy giây, cũng lấy một chai sang mở bừa ra uống.

"Anh Ly, anh lái xe đến trước Cục cảnh sát lượn một vòng đi?"

Lục Ly suýt chút giẫm chết cứng chân phanh, "Nhóc con bớt mưu hại anh, đừng tưởng anh không biết ba em là cảnh sát."

"Ai da anh đi đi mà, dù sao cũng tiện đường, ba em sẽ không biết đâu."

Quý Hướng Không hỏi, "Em chuẩn bị làm gì?"

Cố Vi móc điện thoại ra, mím môi cười cười, "Chụp chung tấm ảnh với bạn trai em trước cửa Cục cảnh sát làm kỉ niệm."

Lục Ly: "..."

"Tiên sư em chọn đường cũng ngang tàng thật đấy."

Quý Hướng Không cạn lời bật cười, tiện miệng lên tiếng đùa, "Không biết còn tưởng người đó chính là ba em nữa đấy."

Cố Vi nhẹ nhàng nhếch lông mày một cái, giả vờ không nghe thấy.

Tiếng nhạc trong xe quá lớn, Lục Ly cũng không để ý hai người họ đang nói gì, chỉ có Quý Hướng Không không đợi được câu trả lời của Cố Vi, năm giây sau đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, cả mặt biểu cảm như thấy ma nhìn sang Cố Vi.

Thế giới này điên rồi.

...

Cố Vi đem ảnh chụp chung đặt thành ảnh bìa vòng bạn bè.

Góc nhìn ở ghế phụ, người quay sang hướng cửa xe, sau lưng chính là Lục Ly đang lái xe, phía sau nữa, xuyên qua cửa sổ xe, có thể trông thấy biển tên của phân cục cảnh sát Nam Loan.

Tám giờ tối, Lục Tử Duệ gọi điện thoại tới.

Đám người Cố Vi vừa mới tới nơi, hôm nay quán rượu khai trương, quả là tiếng người ầm ĩ. Quý Hướng Không gọi một nhân viên bảo vệ trông coi cạnh Cố Vi, để một mình nhóc con ngồi trên ghế, tự mình thì ra ngoài chơi rồi.

Còn về cậu bạn trai đen đủi của Cố Vi... Lục Ly lúc này đang mỗi tay ôm một em gái, chơi trò lấy miệng mớm nước cho nhau uống.

Cố Vi thầm nghĩ: người nên nhuộm tóc thành màu xanh lá cây chắc chính là bản thân cậu.

Điện thoại của Trần Vũ bị cậu block rồi, lúc này thấy là Lục Tử Duệ gọi tới, Cố Vi nghĩ cũng không nghĩ liền nghe luôn, đang định khoe khoang với Lục Tử Duệ việc cậu đã ra ngoài chơi, lại bị giọng nói trầm thấp trong ống nghe điện thoại dọa cho sợ gần chết.

"Đang ở đâu?"

Cố Vi lập tức nhấc điện thoại ra rất xa, lại nhìn tên người gọi một lần nữa, quả thực là số của Lục Tử Duệ.

Mẹ kiếp chó Lục phản bội, Cố Vi hít nhẹ một hơi, xây dựng tâm lý cho mình mấy giây rồi mới nhận điện thoại, "Sao thế ạ?"

"Ba hỏi con ở đâu!" Trần Vũ trực tiếp gào lên.

Lục Tử Duệ đứng ở bên đường, sợ tới mức trực tiếp lùi về sau mấy bước.

Thật ra cậu không phải cố ý phản bội đâu, chỉ vì vừa nãy tan học có chơi bóng rổ với bạn học một lúc, không vội về nhà, ai ngờ vừa ra khỏi cổng trường đã trông thấy chú Trần đứng như người mất hồn ở đó.

Cố Vi bị quát tới mức tai phát tê, trái tim nhẹ nhàng thịch một cái, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng nói, "Được nghỉ rồi con không thể ra ngoài chơi à?"

"Có thể," Trần Vũ nhẫn nhịn nói với cậu, "Nhưng con báo cáo với ba chưa?"

"Ba hỏi con thêm một câu cuối cùng, ở đâu?"

Cố Vi cười một tiếng, "Có phải con không báo cáo đâu, con chủ yếu là sợ ba với dì Bạch đang bận."

"Cố Vi!"

"Đừng có động một tí là quát con, con tiên sư nó là con ba chứ không phải cháu ba."

Bàn tay còn lại của Trần Vũ dùng sức đấm lên cửa xe một cái, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén để không tiếp tục nổi giận, người không ở bên cạnh, anh sợ chọc cho Cố Vi tức rồi đứa nhỏ này chuyện gì cũng có thể làm ra.

Trần Vũ cố hết sức dịu dàng nói, "Vi Vi con nghe lời có được không, đừng quậy nữa."

"Con xóa ba ra khỏi danh sách block, ba còn phải trả điện thoại lại cho Tử Duệ."

Cố Vi nghĩ một lát, vẫn là đừng làm khó Lục Tử Duệ thì hơn, cậu lập tức xóa Trần Vũ ra khỏi danh sách, "Xong rồi."

Trần Vũ thử một cái, có thể gọi được, liền vội vàng trả điện thoại lại cho Lục Tử Duệ.

Đúng lúc xe Lục Tử Duệ gọi đã tới, nói một câu cháu chào chú xong liền lên xe, lúc Trần Vũ sực tỉnh chuẩn bị lấy điện thoại của mình tiếp tục gọi cho Cố Vi, lại phát hiện đã bị block rồi.

Cố Vi nhắn cho anh một tin nhắn trên wechat, [Bạn con đón sinh nhật, tối nay có khả năng không về.]

Đầu óc Trần Vũ trực tiếp kêu ong ong, tức tới mức dùng sức đập lên vô lăng một cái.

Anh gọi video cho Cố Vi, vốn dĩ không ôm hy vọng, ai ngờ lần này vậy mà mới kêu hai tiếng đã nối máy rồi.

Cố Vi sáp mặt tới rất gần, bưng ly rượu lên uống một ngụm chất lỏng màu xanh không biết là gì, Trần Vũ từ đầu tới cuối đều nhăn mày, lửa giận từng chút từng chút dâng lên.

"Bây giờ về nhà ngay."

"Không về được," Cố Vi liếm môi một cái, không nhìn anh, "Hết xe rồi."

"Con ở đâu, ba đi đón con."

"Không cần, con có chỗ ở."

"Cố Vi!"

"Vâng, ba."

Trần Vũ vậy mà lại bất giác rơi một giọt nước mắt, anh lập tức lau đi, Cố Vi không nhìn thấy.

Mắt đỏ quá, Trần Vũ điều chỉnh góc máy không quay mắt mình vào trong, theo bản năng móc thuốc lá và bật lửa ở cửa xe ra bắt đầu hút.

Hút nửa điếu mới miễn cưỡng bình phục lại một chút, "Con có thể nào đừng như thế được không?"

Cố Vi nhìn anh một cái, "Con làm con trai chính là như vậy."

"Thế con có hiếu." Trần Vũ cười lạnh một tiếng, gác tay lên cửa sổ xe gẩy tàn thuốc một cái.

"Đó là tất nhiên." Cố Vi cười ha ha.

Sau đó lại là một trận im lặng, pin điện thoại của Cố Vi báo đỏ, nhưng cứ lần lữa mãi không nỡ cúp máy.

Không nói chuyện được ổn thỏa, cậu biết sau khi tắt máy nếu như điện thoại hết pin, Trần Vũ có khả năng sẽ sốt ruột phát điên lên mất... Chuyện đến nước này cậu cũng có chút bái phục bản thân, rõ ràng đã đến lúc cần chết tâm rồi, nhưng vẫn vì người đó là Trần Vũ mà không nhẫn tâm được.

Đây lẽ nào chính là sự khác nhau giữa bố và con trai? Ăn cơm nhiều hơn mười bốn năm đúng là không giống nhỉ, Trần Vũ mà nhẫn tâm thì phải gọi là rất ác.

"Không nói gì thì con tắt đây."

"Con thử xem." Trần Vũ dữ dằn trừng mắt với cậu.

"..." Cố Vi cạn lời mím mím môi, "Sắp hết pin rồi."

"Đang ở đâu, giờ ba đi đón con luôn."

Cố Vi: "..."

"Ba, ba rốt cuộc là có ý gì thế?" Cố Vi nói mà tự mình cũng muốn cười, "Con chỉ là đón sinh nhật với bạn thôi, con không được ra ngoài chơi à? Ba trông chừng chặt như vậy, không sợ con hiểu lầm?"

"Ba đi tìm bạn gái của ba đi có được không? Tạo trẻ con làm tình gì đó, có chuyện nào không ổn hơn cái này? Ba cả ngày cứ trông chừng con làm gì?"

Trần Vũ dăm ba câu đã bị nghẹn đầy lửa giận, tức anh ách không biết phải nổi giận như thế nào, trực tiếp gào lên một tiếng, "Ba là ba con!"

"Vâng thưa ba," Cố Vi mặt không biểu cảm chuẩn bị cúp máy, "Tạm biệt ba."

Điện thoại lập tức bị cúp ngang, Trần Vũ phát điên lên gọi lại cho cậu, lần này, không thể nào nối máy được nữa.

Năm phút sau, anh nhận được một tin nhắn dài Cố Vi gửi tới:

[Được rồi, ba, chuyện hôm nay là con không đúng, không nên không nói gì đã chạy ra ngoài chơi, để ba lo lắng, con xin lỗi ba trước. Còn cả tối đó cũng vậy, bất kể nói từ góc độ nào đều là con không đúng, mấy ngày nay con không để ý gì đến ba, không phải vì con đang giận dỗi, là vì con cảm thấy xấu hổ... Thân là con trai, sinh ra tình cảm không nên có với ba, con có chút không có chỗ dung thân, tuy ba vẫn luôn rất bao dung con, nhưng con đã bày tỏ lòng mình, lại bị cự tuyệt như vậy, nhất là ba còn là ba con... Tha lỗi cho con không thể sắp xếp được cảm xúc ngay lập tức để đối mặt với ba.]

[Mấy ngày nay con nghĩ rất nhiều, cũng đã quyết định buông bỏ, nhưng ba biết mà, tình cảm đâu có dễ dàng buông bỏ như thế. Ba cũng là người có bạn gái, thích một người có cảm giác như thế nào, ba không hiểu sao? Ba ít nhiều cũng phải cho con một chút thời gian.]

[Hôm nay thật sự có một người bạn của con đón sinh nhật, con cũng thừa nhận, con có thể sẽ đi đêm không về, nhưng con thề rằng sẽ không để bản thân gặp phải nguy hiểm, con dùng danh nghĩa của mẹ con để thề, như vậy ba có thể tin rồi chứ?"]

[Ba cứ coi như cho con nghỉ một thời gian ngắn, cũng là cho ba, cho ba và dì Bạch.]

[Đợi ngày mai con về, con đảm bảo, làm con trai ba một cách tử tế.]

[Hai người hãy ở bên nhau thật tốt, con sẽ ngoan ngoãn... Nhưng con đã rất nhiều năm không làm con trai ba rồi, có thể có chút khiến người ta chán ghét, phản nghịch? Nhưng con thật sự chính là như vậy đó, nếu như ba muốn một cậu con trai, thì chỉ có thể như vậy. Ba, ba phải biết rằng không phải con cố ý đâu, đây đã là điều tốt nhất mà con có thể làm rồi, thật sự đừng ép con nữa có được không, thật ra con cũng không muốn cãi nhau với ba.]

[Được rồi, ba cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.]

Trần Vũ đọc đi đọc lại mấy tin nhắn này, yên lặng rất lâu.

Mấy phút sau, anh gõ một tin nhắn gửi sang, [Chú ý an toàn, về sớm chút.]

Lúc Cố Vi trông thấy mấy chữ này trái tim phát đau, cười lạnh một tiếng, ngửa cằm lên uống hết rượu.

Lưới đã giăng rồi, nhưng hình như, cá không dễ dàng mắc câu như thế.

Bốn giờ sáng, Quý Hướng Không lái xe đưa Cố Vi về, ít nhiều có chút cạn lời, "Học sinh ngoan các em đều làm sao thế? Chỉ biết con mẹ nó giày vò người khác?!"

Cố Vi: "Giày vò?"

Quý Hướng Không: "..."

"Giày vò hay không em không biết," Cố Vi ngồi ở ghế sau ngáp một cái, "Tấm ảnh lúc chiều anh đưa cho em xem, hình như cũng chưa thành niên đúng không? Trông tuổi tác còn nhỏ hơn cả em nữa đấy."

"Anh," Cậu cười một tiếng, "Kiềm chế tí."

Đây con mẹ nó đã nhìn ra rồi?? Quý Hướng Không suýt chút thắng gấp lại bay ra ngoài, ho nửa ngày mới thông qua gương chiếu hậu trừng mắt lườm Cố Vi một cái.

Anh không chịu yếu thế cười, "Như nhau thôi, anh ít nhất cũng không thích đàn ông lớn hơn anh mười bốn tuổi."

Đây cũng ý là đã nhìn ra rồi, nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn sức, Cố Vi nhếch môi lên cười cười, "Bạn nhỏ nhà anh có dễ theo đuổi không?"

"Dù sao cũng dễ theo đuổi hơn bạn lớn nhà em." Biểu cảm của Quý Hướng Không có chút miễn cưỡng.

"Phì," Cố Vi vỗ lên vai anh một cái, "Chúc anh may mắn."

...

Lúc nãy khi cậu giăng lưới, vì cái câu miệng trái với lòng khuyên Trần Vũ với Bạch Ngọc phải bên nhau thật tử tế, lúc này Cố Vi leo cầu thang chân cũng có chút cứng đơ.

Không ai biết cậu sợ trông thấy giày của Bạch Ngọc ở cửa đến mức nào... Lần trước cậu đã điên đến mức đó, vậy lần này thì sao?

Cố Vi ngồi thụp ở cửa xây dựng tâm lý cho mình vô số lần mới dám mở cửa ra đi vào.

Nếu như trông thấy, thì sẽ lập tức về phòng đeo tai nghe lên đi ngủ, cậu nói đi nói lại với mình, mắt không thấy là sạch sẽ nhất.

Vừa mở cửa, trên giá giày không có giày của phụ nữ, Cố Vi quả thực thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, cảm thấy vui vì đêm nay mình không cần chướng mắt.

Cậu thay giày đi sâu vào trong phòng khách, rất nhanh đã nghe thấy động tĩnh nào đó không giống với bình thường.

Hơi thở gấp gáp tiếng này nối tiếp tiếng khác, Cố Vi bỗng nhiên như sét đánh tại chỗ, mắt lập tức đỏ lên.

Được đấy... Thật tốt... Tốt lắm luôn.

Dẫn về nhà rồi có phải không, hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong thịt, nước mắt không nghe theo khống chế rơi ra ngoài hai giọt.

Đầu óc căn bản không thể nào điều khiển được hành động của hai chân, đợi tới khi cậu phản ứng ra, đã đi đến cửa nhà vệ sinh rồi. Âm thanh càng lúc càng nặng nề cách một cánh cửa gõ lên tai, cả người Cố Vi điên cuồng run rẩy.

Cậu đột nhiên tỉnh táo lại, ép bản thân quay người về phòng ngủ, một bước, hai bước...

Đến bước thứ ba đột nhiên như phát điên quay người lại nhào về phía nhà vệ sinh, giây phút đó thật sự đã có cảm giác manh động muốn giết người... Nhưng cậu có thế nào cũng không ngờ rằng, thứ đợi chờ cậu, lại là hình ảnh như thế này.

Không có người nào khác, không có quần áo rải đầy trên mặt đất, nhưng lại có những vỏ chai rượu rỗng tuếch lăn lóc đầy trên sàn, liếc mắt nhìn căn bản không đếm nổi.

Mùi rượu nồng nặc trong không khí ẩm ướt xông thẳng lên mắt, còn xen lẫn cả mùi tanh của dịch thể nào đó khó nói ra thành lời.

Ba cậu uống say rồi, ngồi tựa lên tường, dưới vòi sen, quần áo trên người bị nước lạnh dội ướt, nhưng giống như có cái gì đó mãi vẫn không thể thoải mái được vậy.

Xuống dưới nữa, dây da được tháo mở tùy tiện rơi lên giữa háng, dương vật vừa to vừa đỏ ngóc đầu thẳng tắp giữa lòng bàn tay, đang liên tiếp hết cái này tới cái khác, gấp gáp cật lực tuốt lên tuốt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro