Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây cối xào xạc trong gió tràn ngập không khí ban đêm. Ngôi biệt thự cũ đứng ở phía xa, tối tăm và u ám. Những cửa sổ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đổ bóng dài khắp khoảng sân trống. Nó đã bị bỏ hoang nhiều năm, dần dần trở thành đống đổ nát.

Nhưng tin đồn đó là sự thật, có điều gì đó bên trong, một thứ gì đó cổ xưa và xấu xa, một thứ từng là một con người nhưng giờ đây hoàn toàn biến thành một thứ khác. Người dân địa phương thì thầm về những tiếng động lạ phát ra từ ngôi nhà, về ánh đèn nhấp nháy trên cửa sổ và về những bóng ma xuất hiện trong hành lang tối tăm. Nhiều người thậm chí còn tuyên bố rằng họ có thể nghe thấy tiếng gọi từ bên trong những bức tường cổ. Nhưng không ai dám vào bên trong, vì nó quá nguy hiểm. Mọi người đều biết rằng những người dám đến gần ngôi nhà đều là những người một đi không trở lại. 

Chính quyền đã cố gắng điều tra nhưng mọi nỗ lực của họ đều là vô ích. Họ không tìm thấy gì, chỉ là một ngôi nhà trống rỗng không có dấu hiệu của sự sống... 

Nhưng những tin đồn vẫn tiếp tục tồn tại và ngôi nhà vẫn là một bí ẩn đen tối, đáng sợ. Ngôi nhà vẫn đứng đó, trống rỗng và bị bỏ hoang, biểu tượng của những điều chưa biết và bóng tối ẩn nấp bên trong.

Đóng lại những tờ báo nổi tiếng nhất ở địa phương, tôi thở dài ngao ngán. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của lịch sử khi nhìn lên ngôi biệt thự bỏ hoang. Những cửa sổ vỡ và những bức tường đổ nát đã nói lên sự vĩ đại một thời, nhưng kí ức về thảm kịch đã xảy ra ở đó vẫn còn đọng lại qua những vết tích hoang tàn, và nó khiến tôi cảm thấy ớn lạnh. Đó là một ngôi nhà kiểu Victoria rộng lớn với mái nhà xiêu vẹo, nhiều tầng. Sự hiện diện của nó như đang nuốt chửng con phố yên tĩnh, in bóng dài lên con đường vắng. Các chi tiết vẫn còn mơ hồ nhưng trí tò mò của tôi đã trỗi dậy. Dường như ngôi nhà là chìa khóa để mở ra một bí ẩn. Khi tôi đến gần cửa trước, tôi nghe thấy một âm thanh gõ cửa kì lạ phát ra từ bên trong. Nó nhẹ và bị bóp nghẹt, như thể thứ gì đó bên trong đang cố thoát ra ngoài. Tôi lưỡng lự một lúc, cảm giác bất an ngày càng tăng. Nhưng sự tò mò quá mạnh nên tôi đã chạm tới tay nắm cửa. Nó kêu cọt ket lớn khi tôi mở ra, và tôi bước vào trong, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Điều đầu tiên làm tôi ấn tượng là sự im lặng đến đáng sợ. Đó là một sự im lặng sâu sắc đến nỗi như thể thế giới đã ngừng quay, là một sự im lặng dường như vang vọng, dội lại từ những bức tường. Khi tôi bước sâu hơn vào nhà, tôi cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng. Nơi này dường như bị ám bởi một sự hiện diện khủng khiếp nào đó, một sự hiện diện vô hình đang theo dõi từng cử động của tôi. Tôi cố gắng rũ bỏ cảm giác đó nhưng nó cứ bám lấy tôi như một đám sương mù, quấn lấy các giác quan của tôi, che khuất đi khả năng phán đoán của tôi.Tôi chiếu đèn pin xung quanh, và phần còn lại của ngôi nhà cũng vô hồn như tiền sảnh. Đồ đạc vỡ vụn và một cây đàn piano phủ đầy bụi là tất cả những gì còn sót lại ở nơi đây, như thể ngôi nhà đã bị bỏ hoang một cách vội vàng, những người ở đó bỏ rơi mọi thứ ngoại trừ không khí. 

Và rồi đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh. Lúc đầu nó mờ nhạt, nhưng về sau, nó tăng dần về âm lượng cho đến khi đạt đến đỉnh điểm. Đó là âm thanh của ai đó đang khóc, một âm thanh quá thô ráp, vụn vỡ và chứa đầy nỗi đau không thể chịu nổi. Tôi cố quay đi nhưng có gì đó kéo tôi về phía âm thanh đó, lôi kéo tôi như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Đột nhiên, tiếng khóc dừng lại, và thay vào đó là một âm thanh khác. Lần này là âm thanh của ai đó đang cười, một tràn cười khúc khích điên cuồng khiến không khí tràn ngập sự ác độc và điên rồ.

Bỏ qua sự thận trọng, tôi tìm đường lên đến tầng trên, rồi tôi tìm thấy một căn phòng có cửa sổ lớn, kính vỡ vương vãi khắp mặt đất bên dưới. Một cơn gió thổi vào, làm rung chuyển cánh cửa và lại khiến tôi ớn lạnh sống lưng. Tôi có thể thề rằng tôi đã nghe thấy điều gì đó, một lời thì thầm nhẹ nhàng, giống như tiếng lá xào xạc, nhưng nó biến mất rất nhanh như khi nó tìm đến. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi, nhưng tôi lại không thể rời đi. Tôi phải biết nhiều hơn nữa. Tôi bắt đầu tìm kiếm, di chuyển từ phòng này sang phòng khác và phải thật ngạc nhiên bởi kiến trúc rộng lớn mà ngôi nhà này mang lại, đèn pin chiếu xuyên qua bóng tối. Và rồi, ở giữa một căn phòng, tôi tìm thấy nó. Một cuốn nhật kí cũ, những trang giấy ố vàng, mép rách nát...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro