chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:

Tang lễ của nhà này được tổ chức vô cùng náo nhiệt, ròng rã suốt năm ngày, cuối cùng cũng đã tới đêm trước ngày đưa tang, người địa phương gọi đây là đêm Đại Nhật.

Đêm này là thời điểm quan trọng nhất, các bằng hữu thân thích dù cho ngày trước đã tới viếng rồi thì đêm nay họ cũng sẽ cố gắng đến để đưa người đã mất đi nốt đoạn đường cuối cùng. Bốn giờ chiều đã lục tục có khách đến, đội nhạc trên đài cũng bắt đầu biểu diễn. Lúc này chỉ biểu diễn để tạo một chút không khí, tối nay mới là lúc trình diễn thực thụ.

Ăn xong cơm tối, màn đêm cũng đã hạ xuống, người đến đông dần lên. Người chủ trì của đội nhạc lên sân khấu, trên sân khấu vừa múa vừa hát, các vị khách vừa đánh bài vừa xem biểu diễn, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu. Đối với bọn con nít trong đại viện mà nói, đây là cơ hội vui chơi hiếm thấy, đặc biệt ngày mai lại là cuối tuần, không cần dậy sớm, cha mẹ liền cho phép bọn chúng có thể chơi hơi muộn một chút, bọn trẻ hưng phấn chui ra chui vào trong đám người hệt như cá gặp nước vậy.

Trương Truyền Tỉ có chút mệt mỏi nên ngồi thẫn thờ chỗ quầy bán vòng hoa của mình, nâng mặt ngẩn người. Hôm nay khách đến viếng thường là những người đã mang vòng hoa đến trước rồi, cho nên việc làm ăn của cậu không được tốt. Công việc không được tốt nhiệt tình sẽ không cao, nhiệt tình không cao liền khó tránh khỏi có tư tưởng lan man suy nghĩ vớ vẩn.

Ngày hôm nay không thấy hai con yêu quái kia. Trước đó có nghe nói họ sống ở trong khu này, không biết ẩn nấp ở chỗ này là muốn làm gì, muốn gây họa nhân gian? Hay chỉ là đơn thuần là sống như những người khác? Cái người đàn ông tên là Vương Cẩm kia trông có vẻ rất đàng hoàng, mà chân thân của hắn hẳn là Vương Cẩm xà. Sách cổ có dạy Vương Cẩm xà được tôn là Xà vương, tuy rằng không có độc, nhưng loại rắn này thậm chí có thể ăn thịt cả đồng loại, cái con yêu quái đi cùng hắn hôm đó chẳng lẽ chính là đồ ăn dự trữ của hắn???

Trong lúc cậu đang ở nơi đó suy tư thiên nam địa bắc, nghĩ bậy nghĩ bạ, người chủ trì đội nhạc bỗng nhiên chạy tới: "Truyền Tỉ Truyền Tỉ, em cậu đâu rồi?!"

Trương Truyền Tỉ mới cắt dòng suy tư: "... Đi chơi rồi, tìm nó làm gì?"

"Đương nhiên là có việc làm rồi!"

Tang gia đang muốn tìm một người lên đài khóc thuê, tốt nhất là một đứa bé, bởi vì người chết khi còn sống thương nhất là cháu nội của mình, mà đứa cháu này hiện giờ còn quá nhỏ.

Trương Truyền Tỉ vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần. "Cho bao nhiêu tiền?"

"Khóc thật bốn trăm, khóc giả ba trăm."

Trương Truyền Tỉ không có hỏi lại, chỉ tập trung khí lực mười phần mà quát to một tiếng: "Trương Truyền Bích --! Đang ở đâu rồi --!!!"

Trương Truyền Bích giống hệt con khỉ rất nhanh liền nhảy tung tăng từ đám đông chui ra, phía sau còn dẫn theo một cậu bạn nhỏ. "Anh, tìm em làm gì?"

Không biết nãy giờ nhóc đã lăn đến chỗ nào, làm cho cả gương mặt lấm lem hệt như con mèo mướp, trên quần áo cũng dính bùn. Nếu là bình thường Trương Truyền Tỉ nhất định sẽ lải nhải vài câu, thế nhưng lúc này cậu không thèm để ý tới, dành thời gian đem yêu cầu của tang gia nói với nhóc, từng bước dụ dỗ nói: "Suy nghĩ đến chuyện thương tâm là có thể khóc lên... Nếu không khóc nổi cũng không có sao, cứ dùng sức mà gào..."

Cậu bạn Cường tử bên cạnh cười xấu xa hướng dẫn: "Em cứ nghĩ đến chuyện lần trước vì sao bị anh hai đánh là được rồi!"

Trương Truyền Tỉ lườm hắn một cái, rồi quay lại giục Truyền Bích nhanh đi rửa mặt một chút, chuẩn bị xuất trận. Trương Truyền Bích tuổi tuy nhỏ nhưng vẫn hay gặp trường hợp này, bởi vậy một chút cũng không mất bình tĩnh, đáp lời xong liền quay đầu nói với Hạ Tiểu Niên bên cạnh: "Cậu đứng đây với anh tớ chờ tớ, chờ kiếm được tiền chúng ta đi ăn đồ nướng."

Hạ Tiểu Niên nghe ra từ trong đối thoại của bọn họ, loáng thoáng đoán được cậu bạn mình muốn lên sân khấu biểu diễn, lại nghe nói sau đó có đồ nướng để ăn, liền vui vẻ gật đầu rùm rụp. Trương Truyền Tỉ hiếm thấy em trai mình quan tâm đến đứa bé khác như vậy, không khỏi nhìn Hạ Tiểu Niên nhiều một chút, dưới ánh đèn cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, chỉ cảm thấy đứa bé này mặt mày rất đáng yêu, nhìn dáng vẻ thôi cũng biết đây là một đứa trẻ ngoan, chỉ là ban nãy chắc mới vừa bị Truyền Bích mang đi chơi mấy trò điên khùng, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.

"Đây là con cái nhà ai?"

"Bạn học của em!"

"Được rồi, mau đi đi."

Vì vậy hai đứa nhỏ nắm tay nhau chạy đi rửa sạch tay và mặt, Trương Truyền Bích chuẩn bị vào trận, Hạ Tiểu Niên lại cùng Trương Truyền Tỉ ở bên cạnh có chút hưng phấn nhìn nhóc biểu diễn.

Chốc lát, âm nhạc liền đổi thành nhạc buồn, Trương Truyền Bích đi đến giữa sân, trước tiên quy củ dập đầu vài cái với di ảnh, sứt mẻ xong cũng không đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú di ảnh kia rồi bắt đầu hít hít mũi,chuyển dần thành thút thít và cuối cùng là khóc oa oa...

Đương nhiên chỉ khóc thôi là không được, loại nghi thức khóc mướn này yêu cầu diễn viên đóng vai thân nhân của người chết, phải vừa khóc vừa nói, hoặc tốt nhất là vừa khóc vừa hát xướng, hay vừa khóc vừa múa là ổn nhất, như thế thì mới nhận được sự đồng cảm của mọi người. Trương Truyền Bích vẫn còn quá nhỏ, bảo nhóc xướng một đoạn "Khóc thất quan" khẳng định là không được, cho nên lời kịch của nhóc rất đơn giản mộc mạc, vỗ chân gào khan: "Nội ơi!! Nội à...~~ Nội nhìn con một chút đi mà~~ "

"Ặc --" Trương Truyền Tỉ bị sặc nước bọt đến ho khan, cố gắng che mặt. Bạn thân bên cạnh cũng mạnh mẽ xoay mặt đi, nhịn cười đến muốn táo bón. Kỳ thực tất cả mọi người rất muốn cười, nhưng thực sự ở trong tang lễ mà cười thì thật không thích hợp, cho nên đều chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống, nếu nhịn không được liền đem đầu cúi xuống thật thấp, hai vai run rẩy không ngừng.

Người duy nhất không muốn cười chính là Hạ Tiểu Niên.

Cu cậu nét mặt nghiêm túc, có chút ngẩn ra. Có lẽ loại nhạc buồn bã kia đã ảnh hưởng đến tâm tình của cu cậu, hoặc là do Trương Truyền Bích biểu diễn khiến cu cậu nhớ tới những chuyện tương tự mà mình đã trải qua, mơ hồ nhớ tới có ai đó ôm bé, dùng thanh âm già nua nói "Dâng hương xong rồi dập đầu lạy cha mẹ của con đi...", vải trắng màn đen, vòng hoa đầy sảnh, bức ảnh đen trắng cũng được đặt như thế, nhạc cũng bi thương như thế, bé trên đầu cột vải trắng cái gì cũng không hiểu, nghe theo lời của người lớn mà hành lễ... Hạ Tiểu Niên ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên nháy mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.

Trương Truyền Tỉ mặt đang hướng về phía Tiểu Niên, nhìn thấy bộ dáng bé liền sợ hết hồn: "Ối, em khóc cái gì vậy!"

Hạ Tiểu Niên cũng không đáp, chỉ khóc. Cu cậu không khóc thét giống Trương Truyền Bích, nước mắt chỉ trào ra trong yên lặng. Trương Truyền Tỉ đã quen gặp đứa em suốt ngày nghịch ngợm của mình, đối với kiểu con nít như Hạ Tiểu Niên thật đúng là không có biện pháp, luống cuống tay chân đi tìm khăn giấy: "Ngoan, ngoan, đừng khóc, sớm biêt vậy đã cho em vào trận, thật lãng phí mà..."

Trương Truyền Bích vừa xuống đài liền nhìn thấy một màn Hạ Tiểu Niên hai mắt ướt nhẹp đang khóc thút thít còn anh mình đang cúi người dỗ bé, tình cảnh này làm Trương Truyền Bích sửng sốt một chút, lập tức xông tới bắt đầu ồn ào.

"Anh! Sao anh làm Tiểu Niên khóc?"

Trương Truyền Tỉ hoàn toàn không thích nghe lời này, cậu thể hiện rõ ý bất mãn, đứng thẳng dậy ngạo mạn liếc nhóc một cái: "Con mắt nào của mày thấy anh làm bạn ấy khóc hở ?!"

Đồ nhóc con không có lương tâm, có vợ liền quên mẹ! Cậu cũng chẳng thèm nghĩ câu nói này có thích hợp hay không, chỉ muốn mạnh mẽ đem mầm mống bất hiếu này bóp chết từ trong trứng nước. Nhưng cũng tiếc, đang chuẩn bị dạy dỗ em thì bạn thân của cậu từ đằng xa lại vẫy vẫy tay -- mau tới đây, tới lấy tiền!

Vì vậy ngàn câu vạn chữ đều hóa thành một câu hung ác: "... Chờ chút nữa, anh về sẽ xử lí chú mày sau!" Nói xong Trương Truyền Tỉ liền chạy đi, lưu lại hai đứa nhỏ mặt đối mặt.

Trương Truyền Bích: 'xí... sợ anh xử lý chắc, Tiểu Niên của em lúc này mới là quan trọng nhất'. Dưới cái nhìn của nhóc, Hạ Tiểu Niên nho nhỏ mềm mại, lại vừa mới khóc, hai con ngươi ướt nhẹp đen láy kia hệt như bảo thạch, càng nhìn càng giống búp bê, Trương Truyền Bích không tự chủ muốn che chở cậu nhóc đáng yêu kia, liền vò vò đầu mềm giọng nói: "Làm sao vậy, cậu khóc cái gì..."

Hạ Tiểu Niên mang theo tiếng khóc nức nở: "Tớ nhớ ba mẹ của tớ..."

Trương Truyền Bích sững sờ, tự cho là đã hiểu."Ba mẹ cậu đi làm xa sao? Azzz, đến tết họ sẽ về mà."

Hạ Tiểu Niên khóc thút thít lắc đầu: "Bọn họ... Bọn họ chết rồi..." Nói đến hai chữ cuối cùng, cu nhóc càng khóc nhiều, nước mắt tuôn ào ào.

Thời buổi công nghệ thông tin như hiện nay, trong ti vi cái gì cũng có chiếu. Mấy lời kịch kiểu như "Cha mẹ con hiện giờ đang ở rất xa" đã không còn lừa được trẻ em nữa. Hạ Tiểu Niên tuy rằng còn chưa hiểu từ 'tử vong' đến tột cùng ý vị như thế nào, nhưng bé biết ba mẹ đã bị cất vào bên trong một cái hộp, vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa.

Trương Truyền Bích mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới cha mẹ Hạ Tiểu Niên đều đã mất. Tuy cha mẹ của nhóc cũng chết sớm, nhưng bởi vì lúc đó nhóc quá nhỏ nên cũng không lưu lại ấn tượng, với lại nhóc vẫn còn một người anh hai, người anh này tuy có cưng chiều nhưng đòn roi cũng không ít, tuy thế, hai anh em vẫn luôn huyên náo chơi đùa rất vui vẻ, cho nên Truyền Bích chưa bao giờ cảm thấy chuyện mình là cô nhi thật đáng thương, ngược lại là giờ khắc này nghe Hạ Tiểu Niên nói như thế liền cảm thấy đồng tình, cúi đầu suy tư một hồi, bỗng nhiên nói: "Vậy, nếu không tớ cùng cậu đi thăm họ đi? Cậu biết họ chôn chỗ nào không?"

Đề nghị lớn mật này khiến Hạ Tiểu Niên giật mình, nhất thời cũng quên khóc. Bé trước tiên gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại lắc đầu: "Họ không ở trong thành phố, ở quê nhà."

"Vậy quê nhà cậu ở chỗ nào?"

"Cù Giang..."

"Cù Giang à, tết năm ngoái tớ đã đi đến chỗ đó rồi!" Trương Truyền Bích vừa nghe, chẳng hề để ý liền nói: "Ngồi xe cũng chỉ hơn hai tiếng là đến, cậu muốn đi không? Muốn đi chúng ta liền đi, dù sao ngày mai cũng đâu có đi học."

Lời đề nghị này quả thật làm Hạ Tiểu Niên rất động tâm, hàm răng trắng cắn cắn môi dưới một chút, khổ sở nói: "Nhưng tớ không có tiền vé."

"Tớ có nè!" Người giàu có Trương Truyền Bích liền phấn chấn tinh thần: "Tớ mới vừa kiếm lời được mấy trăm đây! Anh tớ nói, tiền tớ kiếm được anh tớ đều cho tớ hết, bây giờ tớ đi tìm anh ấy để lấy!" Nói xong liền lạch bạch chạy đi.

"Ai --" Hạ Tiểu Niên cũng không gọi lại, nhìn nhóc chạy thật nhanh tới bên người Trương Truyền Tỉ ngửa đầu nói vài câu, anh nhóc liền móc một tờ tiền màu hồng đưa ra. Ngược lại Trương Truyền Bích dường như thấy ít, đang ảo tưởng muốn đoạt từ tay anh mình thêm một tờ nữa, liền bị Trương Truyền Tỉ dọa đánh, bĩu môi chạy lại nói: "Anh của tớ thật là keo kiệt, nói một trăm ăn đồ nướng đủ rồi."

Hạ Tiểu Niên mở to mắt nói: "Cậu nói với anh là mình đi ăn đồ nướng?"

"Đó là đương nhiên. Nói thật mà ổng cho đi mới lạ đó."

Hạ Tiểu Niên nhíu mày suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, tuy biết rằng cứ như vậy mà bỏ đi tựa hồ có hơi không thích hợp, nhưng khát vọng muốn được đi thăm mộ ba mẹ thật sự quá mãnh liệt, liền không thèm đến xỉa nói: "Vậy, đủ tiền vé chưa..."

Trương Truyền Bích làm ra một bộ dáng như đạo sĩ đang nói chuyện: "Ừm, hai đứa mình đều là nửa vé, mua vé một chiều là được rồi. Lúc trở về nếu không đủ tiền, chúng ta liền đi năn nỉ tài xế, không được nữa thì trực tiếp tìm cảnh sát, để cho bọn họ đưa chúng ta trở về."

Hạ Tiểu Niên tin tưởng mà gật gật đầu, hai đứa nhỏ liền nắm tay chạy đi.

Trả nợ cho hôm qua!!! Chờ xem cặp đôi của chúng ta hợp lực tìm ra hai tên gia hỏa kia sao nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nở