Chương 12: Hãy để cô ấy chỉ nhìn thấy chiếc lá trước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi huấn luyện quân sự nhanh chóng kết thúc, vừa tổ chức xong lễ bế mạc vào buổi sáng, buổi chiều đã bắt đầu học chính thức.

Chủ nhiệm lớp 10-1 là giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1 năm ngoái, tên là Triệu Nhã Thục và cô dạy môn Toán. Tiết đầu tiên là tiết Sinh học, giáo viên Sinh là Vưu Bình cũng là chủ nhiệm lớp 10-7 và là trưởng khối lớp 10. Trong tiết học, Trần Tịch nhẹ nhàng chạm tay lên cuốn sách Sinh học mới toanh, những ký ức lấp lánh như ánh sáng vụn vặt bỗng tràn ngập trong tâm trí, mang đến cho cô một sự ấm áp vô hạn.

“Chị Trần Tịch, sau này chị làm bác sĩ nội khoa nhé, loại bác sĩ giỏi giang nhất, như vậy chị có thể chữa khỏi bệnh cho em.”

“Và cả anh Kinh Dã nữa, chị cũng phải chữa khỏi cho anh ấy.”

“Thế thì em sẽ đợi chị, bác sĩ Trần.”

Dù ngôi trường này không cho cô một khởi đầu thân thiện như cô mong đợi thì đã sao? Nơi đây vẫn sẽ là điểm khởi đầu của ước mơ của cô.

Trong góc tâm hồn thuần khiết của mình, cô đã xây dựng nên một bức tường phòng thủ kiên cố ngăn cách khỏi những mối quan hệ phức tạp và mọi phiền toái liên quan. Tất nhiên, trong góc sạch sẽ bên trong bức tường đó, cô cũng cẩn thận cất giấu một cái tên.

Cái tên đó là Lâm Kinh Dã.

“Các em đều là những học sinh đạt top 30 toàn thành trong kỳ thi vào cấp ba năm nay, chắc chắn đã chuẩn bị trước bài học rồi.”

Giọng nói của Vưu Bình kéo Trần Tịch trở về với thực tại.

“Mở sách ra, xem qua mục lục chương 1. Cô sẽ gọi một bạn đứng lên giới thiệu về cấu trúc kiến thức chính của chương này.” Nói xong, Vưu Bình cúi đầu nhìn vào sổ điểm danh.

“Cao Sa.”

Cao Sa giật mình đứng dậy, cúi đầu lật sách vội vã, rõ ràng là chưa chuẩn bị trước, mãi mà không trả lời được.

“Bạn cùng bàn.” Vưu Bình tiếp tục nói.

Trần Tịch đứng dậy, lưu loát trình bày khung kiến thức đã chuẩn bị trong kỳ nghỉ hè.

“Trả lời tốt lắm.” Vưu Bình hài lòng gật đầu, đột nhiên ngước lên hỏi: “Em có muốn làm lớp phó môn Sinh không?”

Trần Tịch ngạc nhiên rồi gật đầu.

“Được, sau giờ học đến gặp cô ở văn phòng.” Vưu Bình phất tay ra hiệu, “Ngồi xuống đi.”

Trần Tịch ngồi xuống, Cao Sa liếc cô một cái rồi cũng ngồi xuống với vẻ mặt lạnh lùng. Sau giờ học, Trần Tịch theo Vưu Bình đến văn phòng, lắng nghe cô dặn dò về những công việc chính của lớp phó môn Sinh.

Các bạn trong lớp đã kết bạn từ lúc còn trong đợt huấn luyện quân sự. Cao Sa gần như không lúc nào ngồi yên trong giờ nghỉ, lúc thì kéo Doãn Giai San đi vệ sinh cùng, lúc thì tụ tập với các bạn nữ lớp khác để tám chuyện. Cho dù trong lớp có ồn ào đến đâu, khu vực quanh chỗ ngồi của Trần Tịch lúc nào cũng vắng lặng.

Ba năm cấp hai, Trần Tịch đã quen với việc cô đơn trong tập thể, trong lòng cô sớm đã bình thản. Nhưng hôm nay có chút khác biệt, vì trong ngày đầu tiên đi học cô đã nhận được lời khen và sự công nhận từ giáo viên Sinh học.

Chỉ là một lời khen nhỏ thôi nhưng nó đã thắp lên trong lòng cô một ngọn lửa vui sướng. Ngọn lửa ấy đốt cháy gần hết những phiền muộn, nhưng rốt cuộc do không có ai để chia sẻ, nó vẫn để lại những vết đau âm ỉ trong tim.

Trước khi tiết tự học buổi chiều bắt đầu, Trần Tịch phát bài kiểm tra Sinh học mà Vưu Bình đã giao cho các bạn trong lớp. Khi phát đến tờ cuối cùng, một bạn nữ chỉ vào một vết rách nhỏ ở mép tờ giấy rồi nói: “Tờ này bị rách rồi, cậu đổi cho tớ tờ khác đi.”

Bài kiểm tra Trần Tịch lấy từ tủ lưu trữ ở văn phòng tổ bộ môn, do xếp chồng không cẩn thận nên nhiều tờ bị rách hoặc bị hư ở mép. Số bài cô mang về lớp vừa đủ 30 tờ, cũng là số cuối cùng của cả khối.

“Hết rồi.” Trần Tịch nói.

“Vậy cậu đưa tớ tờ của cậu đổi cho tớ.” Cô bạn ngay lập tức nói.

Trần Tịch không nói gì, quay về bàn lấy bài của mình rồi đưa cho cô bạn.

“Tờ này đến đề còn in không rõ nữa, cậu đưa tớ cái gì thế?”

“Chính cậu muốn đổi mà. Đây là tờ cuối cùng, nếu không hài lòng cậu có thể đổi với người khác.” Trần Tịch bình tĩnh trả lời, lấy lại tờ giấy của mình rồi quay đi.

“Cậu thái độ gì vậy!” Cô bạn tức giận hét lên sau lưng Trần Tịch rồi quay sang giật lấy tờ giấy của cậu bạn ngồi phía sau, đập tờ giấy của mình xuống bàn cậu.

“Cậu làm gì thế?” Cậu bạn đang nằm gục trên bàn ngủ, bị đánh thức bởi hành động của cô bạn, ngẩng đầu lên cau mày quát.

“Trần Tịch bảo tớ đổi với cậu.” Cô bạn lớn tiếng đáp lại.

Cậu nam sinh phía sau bực bội: "Cô ấy bị bệnh à?"

Vưu Bình giao cho Trần Tịch nhiệm vụ thu gom bài tập về nhà trước mỗi buổi học và nộp cho cô. Tuy nhiên, sáng hôm sau, Vưu Bình bất ngờ thông báo rằng Trần Tịch phải thu bài tập sinh học từ ngày hôm qua trước khi bắt đầu tiết tự học buổi sáng.

Hôm nay tiết sinh học là tiết cuối cùng trong ngày, một số học sinh vẫn chưa làm xong bài tập và dự định sẽ làm vào tiết tự học nên không thể nộp đúng giờ. Trần Tịch đi từng bàn để thu bài nhưng cuối cùng chỉ thu được hai phần ba số bài tập. Cô báo lại tình hình cho Vưu Bình và giải thích lý do nhưng Dưu Bình tức giận, giữ lớp lại thêm hơn mười phút để nhấn mạnh việc nộp bài tập đúng hạn.

Cả lớp nóng lòng muốn đến nhà ăn, bực bội bắt đầu lên tiếng, một số người còn đập bàn ghế tạo ra tiếng động lớn.

"Thật vô lý, có người làm việc không ra gì nhưng lại rất giỏi đi mách lẻo."

"Tôi đã làm bài tập và nộp rồi, chỉ muốn đi ăn cơm thôi, có gì mà không được chứ?"

Khi Vưu Bình cuối cùng cũng thả cả lớp ra, mọi người lập tức đứng dậy, đổ xô ra khỏi lớp như một cơn lũ. Trần Tịch cũng đứng dậy, đi theo dòng người về phía cửa lớp. Bỗng nhiên, trong lúc chen chúc, cô bị ai đó mạnh tay đẩy, suýt nữa ngã nhào.

"Cô ta còn mặt mũi mà chen chúc với chúng ta."

"Đúng vậy, ai cho cô ấy cái mặt đó chứ?"

Những lời nói ấy như những mũi dao bén ngọt đâm thẳng vào tai cô từ phía sau.

Trần Tịch không tiến lên nữa, lùi lại và đứng một mình bên cạnh, lặng lẽ đợi dòng người ra khỏi lớp. Những lời nói ác ý và ánh mắt soi mói từ xung quanh như đàn kiến nhọn hoắt đang gặm nhấm tâm hồn cô, từng chút từng chút một, làm xói mòn góc sạch sẽ mà cô cố gắng bảo vệ trong lòng.

Cô cảm giác mình sắp không thể giữ nổi nữa.

Trần Tịch khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang lấp lánh trong đôi mắt mình. Cô nhìn quanh phòng học rộng lớn và trống trải chỉ còn lại cô một mình, đứng cô độc trong góc tối nơi ánh nắng mỏng manh chẳng thể chạm tới.

Ba năm cấp hai, Trần Tịch đã quen với việc đơn độc ở trường và cũng quen với việc lúc nào cũng đeo tai nghe trên tai. Cô bật nhạc ở âm lượng lớn nhất để che giấu nỗi cô đơn và cũng để không phải nghe những lời đàm tiếu của người khác về mình. Đây là thói quen tự bảo vệ mà cô đã hình thành từ cấp hai.

Trần Tịch trở lại bàn, lấy tai nghe và đeo lên tai như thói quen. Khi mắt cô vô tình lướt qua chiếc mũ lưỡi trai màu trắng trong ngăn bàn, tay cô khựng lại, ngập ngừng trong giây lát rồi cẩn thận cầm nó lên.

Cô lặng lẽ nhìn chiếc mũ trong tay, mắt không ngừng cay xè.

Lúc này cô đột nhiên rất nhớ anh.

Rất muốn gặp anh.

Chỉ cần gặp anh một chút, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng đủ.

Trong đầu cô nghĩ rằng, chắc chắn ở căng tin đã hết cơm nên cô có thể đến gặp anh để trả lại chiếc mũ trước rồi sau đó đi mua bánh mì ở siêu thị trong trường để ăn. Trần Tịch nghĩ vậy, ôm chiếc mũ trong tay và bước ra khỏi lớp, từng bước từng bước xuống cầu thang. Vì đang đeo tai nghe, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh. Đột nhiên hai cậu bạn đùa giỡn phía sau va mạnh vào cô, khiến cô mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước.

Khi ngã xuống, đầu Trần Tịch bỗng trống rỗng. Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ, may mắn chỉ còn hai bậc thang nữa, cô có thể ngã xuống sàn chứ không bị lăn hết cầu thang. Nhưng vừa nghĩ vậy, tay cô đột nhiên bị một bàn tay kéo lại, theo đà, cô và người kéo cô ngã mạnh xuống bậc thang cuối cùng, cả người đổ vào lồng ngực của đối phương.

“Lâm Kinh Dã!” Trần Tịch ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thấy chàng trai trước mắt đang ngồi bệt trên bậc thang, cánh tay phải va vào tường, môi mím chặt, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp.

Đầu óc Trần Tịch vẫn chưa kịp phản ứng nhưng mắt đã đỏ hoe.

Cô cố nén cơn đau, vội vàng đứng dậy đỡ cậu, giọng khàn khàn lo lắng hỏi:

“Lâm Kinh Dã...anh có đau không? Có phải tim anh đau không?”

Anh mím môi không nói gì, từ từ điều hoà nhịp thở, khuôn mặt đau đớn dần dần giãn ra. Anh ngước mắt nhìn cô, lắc đầu rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chỉ là ngã nhẹ thôi mà.”

“Sao em lại có vẻ mặt đó?” Cậu cười, môi khẽ nhếch lên, “Anh yếu ớt đến thế sao?”

Trần Tịch cắn chặt môi, quay mặt đi không nhìn cậu nữa, nước mắt trào ra từ hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, không ngừng.

Cô khóc đến đỏ cả mắt, cơ thể run rẩy, nấc lên không ngừng, như muốn khóc ra tất cả những cảm xúc dồn nén cả ngày trời.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình thật tồi tệ, mọi thứ đều tồi tệ.

Trời ơi, chẳng lẽ không thể tốt với cô một chút sao?

Nếu không thể tốt với cô, thì ít nhất có thể đối xử tốt hơn với Lâm Kinh Dã không?

Cô ngập ngừng, không nói tiếp. Cô muốn nói: "Anh đừng lo cho em nữa." Nhưng Lâm Kinh Dã đã nhanh chóng cắt lời cô.

"Em sau này đừng chỉ nghe nhạc mà không nhìn nữa được không?"

"Tiếng động to thế mà em cũng không nghe thấy, anh gọi en từ sau mà em chẳng nghe thấy gì. Thật sự là bó tay rồi." Lâm Kinh Dã bất lực nói.

"Xin lỗi." Trần Tịch cúi đầu đầy hối lỗi, giọng nghẹn ngào, "Em sẽ không đeo tai nghe khi đi đường nữa."

"Nếu anh muốn gọi em, cứ gọi thẳng tên em là được, đừng chạy tới nữa." Cô ngước lên và nói thêm.

"Em làm quen chỉ đeo một tai nghe khi đi đường, em thử đi, vừa có thể nghe nhạc, vừa nghe được người khác gọi mình." Cậu thiếu niên cười nhẹ, đôi mắt sáng lên.

Trần Tịch nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của anh, lòng cô cũng dâng lên cảm giác ấm áp, và cô nhẹ nhàng đáp lời: "Được."

Anh không biết rằng, ngoài anh ra chẳng còn ai khác gọi cô nữa.

Nhưng ngay lúc này cô nhận ra rằng, có anh là đủ rồi, không cần ai khác nữa.

Trong đầu cô bất chợt hiện lên câu thành ngữ "Một chiếc lá che mắt, không thấy núi Thái Sơn."

Từ lần đầu gặp gỡ, mỗi lần anh xuất hiện đều giống như bàn tay của anh đặt trước mắt cô, che chắn những điều chói mắt, những thứ mà cô không muốn nhìn thấy.

Ngôi trường xa lạ, lạnh lẽo này, dù có khắc nghiệt đến đâu cũng vì có anh mà trở nên sống động và ấm áp hơn, khiến cô có thể quên đi những ánh mắt lạnh lẽo và lời nói sắc bén mỗi ngày, nuôi dưỡng tình yêu và hy vọng cho bản thân và tương lai.

Trong buổi chiều tĩnh lặng, hình bóng cao lớn của anh trong bộ đồng phục xanh trắng che phủ tầm nhìn của cô, ngăn cách tầm mắt khỏi những tòa nhà cao lạnh lẽo phía sau, tạo ra một thế giới ấm áp được bao quanh bởi ánh sáng vàng nhạt.

Trần Tịch nhìn cậu thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, trái tim nhẹ nhõm hẳn, khóe môi cong lên, nụ cười của cô hòa vào nụ cười của anh.

Cứ để cô chỉ nhìn thấy chiếc lá trước mắt này thôi.

Núi Thái Sơn đối với cô, từ lâu đã không còn quan trọng nữa.

Khi chính thức bắt đầu giờ học, việc học bài tập thể dục giữa giờ của học sinh lớp mười mới đã được đưa vào kế hoạch công việc hàng ngày của trường.

Trong thời gian tự do lớn giữa các tiết học, các bạn học sinh trên sân trường đứng trong khu vực lớp học của mình, nhóm năm nhóm ba trò chuyện và đùa nghịch. Bên ngoài những nhóm nhỏ đông đúc đó, Trần Tịch đứng lẻ loi một mình, trở thành một điểm cô độc bị tách biệt. Dù có thể không ai cố ý dùng kính lúp để chú ý đến cô nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, âm thầm mong đợi giờ thể dục giữa giờ có thể bắt đầu sớm hơn.

Cuối cùng giáo viên thể dục thổi còi, đứng trên bục yêu cầu mỗi lớp trưởng thể dục tổ chức học sinh trong lớp đứng đúng đội hình. Khi các bạn học sinh của từng lớp đã đứng thành hàng nam nữ theo thứ tự, giáo viên thể dục thông báo rằng hình thức bài tập thể dục mới của trường thực nghiệm thành phố là nhảy khiêu vũ xã giao, cần phối hợp theo cặp nam nữ. Các bạn nam trong nhóm của Trần Tịch lập tức nhăn mặt, nhìn quanh và hỏi những người xung quanh: “Ê, đổi với tớ đi có được không?”

“Không đổi.”

“Biến đi, ai muốn nhảy với cô ấy chứ, tớ không đổi đâu.”

Cuối cùng, một bạn nam trong lớp với vẻ ngoài sáng sủa và thân hình nhỏ nhắn bị kéo áo và đổi vị trí với người khác. Cậu nhìn Trần Tịch với nụ cười ngại ngùng, giơ tay chào cô.

Trần Tịch mỉm cười và đáp lại chào hỏi.

“Cậu tên là Trần Tịch phải không?”

Trần Tịch gật đầu.

“ Tớ tên là Dịch Nam,” cậu nam sinh giới thiệu và ngay khi lời giới thiệu vừa dứt, âm thanh nhạc nền từ loa trên bục bắt đầu vang lên.

“Các học sinh lớp mười, ai chưa biết nhảy khiêu vũ xã giao thì học theo hướng dẫn của giáo viên để cùng nhau nhảy.”

Giáo viên thể dục đứng trên bục cầm micro hét lên.

Các bạn học sinh xung quanh đều ngẩng đầu nhìn về phía bục, bắt chước các động tác chuẩn mực của người hướng dẫn, cố gắng bước theo nhịp điệu. Vì có người thường xuyên sai, dẫm phải chân người khác nên trong hàng ngũ lớp học vang lên tiếng kêu và cười đùa.

Trần Tịch đặt tay lên vai Dịch Nam, vừa bước đi thì chân cô bị Dịch Nam vô tình dẫm phải.

“Không sao chứ?” Dịch Nam vội vàng hỏi với vẻ mặt áy náy, “ Tớ không giỏi nhảy, xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Trần Tịch an ủi cậu, “ Tớ cũng không giỏi lắm.”

“ Tớ chưa học khiêu vũ giao tiếp ở cấp 2, tớ học ở Thất Trung.” Dịch Nam giải thích.

Thất Trung.

Trần Tịch biết Lâm Kinh Dã cũng học cấp 2 ở Thất Trung.

"Trường Thất Trung thật sự rất giỏi." Trần Tịch tiếp tục bước nhảy, giả vờ khen ngợi một cách không mấy tự nhiên, "Trường mình có rất nhiều anh chị học giỏi đều từ Thất Trung chuyển đến."

"Như chị Ngô Mộng Gia, chị Đới Phi, anh Lý Đồng Thạc..." Cô cố gắng đưa ra vài cái tên không quá quen thuộc, cuối cùng mới tự nhiên nhắc đến người mà cô thực sự muốn nhắc tới: "Còn cả anh Lâm Kinh Dã."

"Cậu quen họ từ trước phải không?" Cô hỏi.

"Tớ chỉ quen mỗi anh Kinh Dã thôi, chưa có cơ hội làm quen với mấy anh chị kia." Dịch Nam ngượng ngùng gãi đầu, "Năm tớ học lớp 8, tớ và anh Kinh Dã cùng làm việc trong câu lạc bộ phát thanh của trường."

"Cậu biết phát thanh? Giỏi thật đấy." Trần Tịch ngạc nhiên hỏi nhưng tâm trí lại đang tập trung vào những gì Dịch Nam vừa nói.

Thì ra Lâm Kinh Dã còn biết phát thanh.

Không biết trông anh ấy sẽ thế nào khi đọc những bản tin phát thanh trong loa trường nhỉ?

Giọng của anh ấy rất dễ nghe, trong trẻo và sáng sủa, đúng chất của một thiếu niên. Anh ấy đọc loại văn bản gì? Có lẽ anh ấy sẽ đọc thơ?

Lúc này Dịch Nam như một cánh cửa nhỏ, qua đó Trần Tịch thấy được thế giới ba năm qua mà Lâm Kinh Dã đã trải qua.

Một thế giới mà cô chưa từng được biết đến hay tham gia vào.

"Tớ nói chậm, giáo viên bảo giọng tớ hợp với việc đọc phát thanh nên đề cử tớ."

"Thực ra tớ chỉ đọc thôi, còn tài liệu đều do anh Kinh Dã tự thu thập."

"Anh ấy rất thích đọc thơ, còn tranh thủ thuyết phục hiệu trưởng cho phép mỗi chiều được đọc một bài thơ cho mọi người nghe."

"Đọc xong anh ấy còn chia sẻ những cảm nhận của mình, toàn là những triết lý hay lắm, rất tích cực."

"Anh ấy không hề giống như những lời đồn trong trường đâu, anh ấy thực sự là một người rất tốt..."

Trần Tịch cười dịu dàng, thành thật gật đầu. Anh ấy là một người tốt, rất tốt.

Cô luôn biết điều đó.

"Chào các học sinh lớp 10, hãy xác định bạn nhảy của mình, sau này bạn nhảy sẽ được cố định."

Âm nhạc dừng lại, bài tập giữa giờ kết thúc, giáo viên thể dục đứng trên sân khấu thông báo.

"Sau này chúng mình làm một cặp nhé." Dịch Nam đề nghị.

"Được." Trần Tịch gật đầu đồng ý.

"À này, hôm qua cô giáo Vưu kéo dài tiết học, làm cả lớp không được ăn cơm... Chuyện này là lỗi của cô ấy, không phải lỗi của cậu, thật đấy." Dịch Nam nói.

"Cảm ơn cậu." Trần Tịch mỉm cười nói.

Sau khi tan học buổi trưa, Trần Tịch một mình đi đến căng tin. Căng tin chật kín người, Trần Tịch cầm khay đồ ăn, nhìn ngó xung quanh tìm chỗ trống. Hễ thấy chỗ nào có chỗ trống, cô lại đến hỏi nhỏ: "Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi không?"

Phần lớn câu trả lời là "Có người ngồi rồi," rồi người ta tiện tay đặt vài thứ lên để giữ chỗ.

Trường không cho phép mang đồ ăn về ký túc xá, căng tin thì luôn đông đúc. Trần Tịch đến gần hai cô gái sắp ăn xong, định đợi họ đứng dậy để có chỗ ngồi.

Hai cô gái nhanh chóng đặt đũa xuống, liếc nhìn Trần Tịch rồi thản nhiên cầm giấy lau miệng, sau đó tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm.

"Ê, có người đang đợi chỗ ngồi đấy." Một cô gái ở bàn bên cạnh nhắc nhở.

"Để cô ấy đợi đi." Một trong hai cô gái nhún vai.

Trần Tịch không đợi nữa, cô thấy gần cửa sổ chỗ khu vực dành cho nam có một chỗ trống. Người ngồi đối diện cũng sắp ăn xong, cô liền bước tới.

"Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi không?" Cô hỏi.

Nam sinh lắc đầu nhưng khi ngẩng lên nhìn, anh ta chợt sững lại: "Trần Tịch?"

Trần Tịch lúc này mới nhận ra người trước mặt là Dịch Nam.

"Không có ai đâu, cậu ngồi đi." Anh ta nói.

"Cảm ơn." Trần Tịch đặt khay xuống và ngồi vào chỗ.

Hai người lặng lẽ ăn cơm. Bất chợt bàn bên cạnh có hai nam sinh cãi nhau, Trần Tịch quay đầu nhìn, thấy Lộ Hạo Vũ cũng ngồi đó, ngay cạnh hai người đang cãi vã.

Hai nam sinh đứng dậy, vừa cãi vừa đụng vào cốc nước của Dịch Nam, làm nước đổ tràn ra, ướt hết giày của một trong hai người.

Dịch Nam vội vàng đứng lên, phản ứng đầu tiên là cúi đầu xin lỗi.

"Đền đi." Nam sinh khoanh tay lại, nói với vẻ thong dong, "Đôi giày này của tôi ba nghìn tệ đấy."

"Em giúp anh lau sạch được mà, chắc chắn sẽ sạch." Dịch Nam nói.

"Giày này chất liệu đặc biệt, không lau sạch được đâu, đền đi." Nam sinh không chịu bỏ qua.

"Chủ tịch, cậu có quản không?" Nam sinh quay sang nhìn Lộ Hạo Vũ hỏi.

"Giày này đúng là ba nghìn tệ thật." Lộ Hạo Vũ nói với Dịch Nam.

“Các anh đừng quá đáng như vậy.” Trần Tịch không thể chịu đựng thêm, bỏ đũa đứng dậy, đi đến trước mặt nhóm nam sinh và nói, “Nước uống là do anh tự làm đổ, người khác không có nghĩa vụ phải đền bù.”

“Ồ!” Cậu nam sinh nhìn Trần Tịch từ đầu đến chân rồi lướt qua Dịch Nam với ánh mắt đầy ẩn ý, “ Đồ lùn, ánh mắt của cậu quả là...rất đặc biệt đấy.”

“Thân hình này, nói thật, khá hợp với cậu đấy.” Cậu nam sinh khinh miệt nói.

Những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía Trần Tịch, lén lút chỉ trỏ và xì xầm. Trần Tịch cảm thấy tim mình đau nhói, hai tay tựa như vô thức nắm chặt lại.

Cô vô thức cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên cơ thể mình và đột nhiên nhớ đến Lâm Kinh Dã.

Cô chợt nhận ra rằng, nguyên nhân thực sự khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa bất lực chính là vì sự liên tưởng đến Lâm Kinh Dã.

Trần Tịch trong lòng khinh thường những cậu con trai chỉ biết chế giễu và sỉ nhục người khác, không có chút tôn trọng tối thiểu nào đối với người khác và đương nhiên cũng không xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ người khác.

Trong mắt cô, Lâm Kinh Dã và những cậu con trai như vậy khác biệt như trời và đất, phẩm chất và giáo dưỡng của anh rõ ràng hơn hẳn.

Lâm Kinh Dã sẽ không bao giờ giống như họ, dùng lời lẽ độc ác để làm tổn thương cô. Nhưng liệu Lâm Kinh Dã có thích cô không?

Anh có thích cô không?

Cô chợt nhận ra rằng, mình dường như vẫn chưa biết rõ bản thân có điểm gì đáng để anh thích và mình có thể dựa vào điều gì để yêu thích một người tốt như anh.

Trần Tịch càng suy nghĩ về vấn đề này, cảm giác chua xót và bất lực trong lòng cô càng trở nên nghiêm trọng. Đôi mắt cô đau nhức, cơ thể không kiểm soát được run rẩy thì đột nhiên có người kéo tay cô từ bên cạnh. Mùi nước giặt quen thuộc tràn ngập trong mũi, thiếu niên kéo cô về phía sau, dáng người cao gầy đứng chắn trước mặt cô.

Lâm Kinh Dã cầm một ly đồ uống, không chút khách khí đổ hết đồ uống vào người cậu nam sinh. Cậu nam sinh bị đổ trúng, mặt mũi ngơ ngác, khi nhìn rõ người đó là Lâm Kinh Dã, những lời lẽ thô tục sắp được thốt ra lại bị nghẹn lại ở cổ họng, cậu ta chỉ còn biết nuốt xuống.

“Xin lỗi đi.” Lâm Kinh Dã nhìn nam sinh nói.

Nam sinh bất đắc dĩ, quay sang nói với Dịch Nam: “Xin lỗi, đàn em. Lỗi của tôi, lỡ làm đổ đồ uống của cậu, không cần phải đền bù.”

“Đã xin lỗi xong rồi, có thể đi chưa?”

“Không xin lỗi đàn chị sao?” Lâm Kinh Dã lạnh lùng chất vấn.

“Đàn chị?” Nam sinh kéo khóe miệng, đáp một cách hờ hững, “Được rồi, đàn chị, xin lỗi ——”

Nam sinh xin lỗi Dịch Nam và Trần Tịch, sau đó rót lại cho Dịch Nam một cốc đồ uống rồi Lâm Kinh Dã mới chịu để cậu ta đi.

Tại bàn ăn, Lâm Kinh Dã ngồi ở vị trí bên cạnh Dịch Nam, đối diện với Trần Tịch.

Trần Tịch không thể kiềm chế được sự chua xót ở mũi, cúi đầu im lặng ăn, không nói lời nào. Cô sợ nếu nhìn thêm lần nữa vào Lâm Kinh Dã, nước mắt sẽ không kiềm chế được mà rơi xuống. Cô không muốn khóc trước Dịch Nam và đặc biệt là trước Lâm Kinh Dã.

Cô thật sự không muốn lại một lần nữa khóc trước mặt anh.

“Anh Kinh Dã, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.” Dịch Nam nói lời cảm ơn với Lâm Kinh Dã.

“Không có gì, sau này gặp tình huống như vậy, đừng có sợ.”

“ Cần mắng thì cứ mắng, cần đánh cứ đánh, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ đứng ra bảo vệ cho cậu.”

“Vậy họ lại nói anh lạm dụng quyền lực, ức hiếp người khác…”

“Thì cứ nói đi.” Lâm Kinh Dã tỏ vẻ vô tư, “Tôi chính là lạm dụng quyền lực, ức hiếp loại người như vậy.”

Dịch Nam nhìn Lâm Kinh Dã cười, nhận thấy Trần Tịch vẫn im lặng, nghĩ rằng cô có lẽ không quen biết Lâm Kinh Dã nên không tiện tham gia trò chuyện, chủ động mở lời với Trần Tịch: “Có lẽ bạn không quen biết anh ấy, đây là học trưởng Lâm Kinh Dã."

“Anh Kinh Dã, cô ấy là bạn học của em, tên là Trần Tịch…”

“Chúng tôi quen nhau rồi.” Lâm Kinh Dã đột nhiên chuyển chủ đề, quay sang Dịch Nam nói, “Có thể giúp tôi mua một chai nước được không?”

“…Được.” Dịch Nam hơi ngơ ngác một chút, mặc dù chưa hiểu rõ lắm nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý rồi đứng dậy đi về phía siêu thị nhỏ bên trong căng tin.

Lâm Kinh Dã chống hai tay lên bàn, đột nhiên nghiêng người về phía cô, rút ra một gói khăn giấy từ túi áo khoác, đưa cho cô và hỏi: “Tôi có khăn giấy đây, em có cần không?”

“Hoặc nếu em muốn khóc thì cũng không sao, tôi sẽ không nhìn đâu.”

Chàng trai nói xong thì nhắm mắt lại, hàng mi đen dày khép xuống, khí chất lạnh lùng của anh lập tức trở nên mềm mại hơn, tạo cảm giác như anh có tính cách hiền lành.

Trần Tịch ngẩn người một chút rồi đưa tay nhận lấy, lầm bầm nói: “Cảm ơn anh.”

Cô rút ra một tờ giấy và nhanh chóng lau khô nước mắt, lúc này Lâm Kinh Dã mới từ từ mở mắt ra.

“Tôi sẽ kể cho em nghe một tin đồn.”

“Người vừa rồi xin lỗi em, vào đầu năm nhất đã điên cuồng theo đuổi cô gái đứng nhất lớp chúng tôi.”

“Cô gái đó yêu cầu cậu ta làm một thí nghiệm hóa học, nếu thành công thì sẽ đồng ý với cậu ta. Tất nhiên nếu cậu ta không có khả năng thì cũng có thể tự bỏ cuộc.”

“Nhưng cậu ta lại khăng khăng nói mình làm được, suýt nữa thì làm nổ phòng thí nghiệm của trường.”

Trần Tịch mỉm cười, mũi cảm thấy chua xót, ánh mắt dâng lên nước mắt.

"Vì thế, bất kể những kẻ không có đầu óc nói gì, em cũng đừng bận tâm."

Lâm Kinh Dã nhướn mày nhìn cô, cười toe toét hỏi: "Giờ tâm trạng khá hơn chưa?"

Dòng cảm xúc ấm áp trào dâng trong lòng, nhưng lại làm tim cô đau thắt. Trần Tịch cắn chặt môi, tạm thời quên mất việc trả lời anh.

"Khá hơn chưa?" Anh tiến lại gần, chớp mắt nhìn cô.

Trần Tịch vô thức lùi người lại, mím môi, gật đầu. Cô áp tờ giấy ăn lên mắt, để cho những giọt nước mắt thấm đẫm tờ giấy từng chút một.

Qua lớp giấy ướt đẫm, cô nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai đang nở nụ cười sáng ngời.

Lâm Kinh Dã, liệu anh có thể thích em không?

Có thể không?

Dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi thôi cũng được.

Cô siết chặt tờ giấy ăn trong tay, lặng lẽ hỏi anh trong lòng. Cô nghĩ, nếu tạm thời không có câu trả lời cho câu hỏi này thì hãy để cô tiếp tục thích anh theo cách này.

Cô muốn mãi mãi thích anh như thế.

Cho đến khi cô có được câu trả lời cho câu hỏi: "Liệu anh có thể thích cô hay không."

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro