Chương 7: Nghiệp chướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vốn dĩ tôi nói vậy chỉ là để xả nỗi uất nghẹn trong lòng, vả lại tôi nói cũng không sai, thời buổi này rất nhiều trường hợp không đẻ được là do đàn ông, tôi không ngờ mẹ chồng lại phản ứng kịch liệt như thế, còn nói đến bố mẹ tôi nữa.

"Bà nói bậy bạ gì vậy!" nói tôi thì thôi đi, đằng này còn động vào bố mẹ tôi, tôi thế nòa cũng không nhịn được, " Tôi chỉ nói sự thật thôi, có bản lĩnh thì bà bảo con bà cũng tôi đến bệnh viện khám..."

Bốp!

Tôi còn chưa hết lời, mẹ chồng đã giáng thẳng một cái tát vào mặt tôi, khiến tôi đờ người.

" Mẹ!" Ngũ Trương cũng sợ hãi vô cũng, vội vàng xông đến kéo mẹ hắn lại, nhưng vẫn trách cứ trừng tôi, " Tiểu Ân, em nói linh tinh gì đấy!"

"Ngũ Trương, rốt cuộc ai nói bậy!" tôi gào lên, " Anh nói lí lẽ một chút được không!"

Ngũ Trương phỏng chừng cũng bị thái độ của tôi chọc giận bèn quát lại, " Đó là mẹ tôi! Tôi nói lí lẽ gì với cô được!"

Quát xong hắn, bố chồng và Tiểu Linh đều vây quanh mẹ chồng tôi khuyên bảo không ngừng.

Còn bà ta thì khóc bù lu bù loa lên, " Nghiệp chướng mà! Nghiệp chướng mà! Tôi khổ sở nuôi con trai lớn từng này, nó lại lấy một con quỷ dạ xoa về mắng tôi! Đời tôi rốt cuộc đã tạo nghiệp chướng gì! Không bằng cứ để tôi chết đi cho rồi!"

Bà ta khóc lóc thảm thiết như thể tôi vừa đánh bà ta vậy.

Tôi tức run người, thấy cả nhà bốn người ôm nhau kia, tôi đột nhiên như người bị hút hết sức lực, không thốt ra nổi câu nào.

Bọn họ mới là người một nh, còn tôi ở đây làm gì?

Tôi đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, bèn bỏ về phòng ngủ, không them quan tâm mẹ chồng đang gào rống gì ở đằng sau nữa.

Về phòng rồi tôi khóa cửa lại, Ngũ Trương đến gõ cửa, ở bên ngoài ra sức xin lỗi.

Nhưng tôi không đáp lại câu nào, chỉ vùi đầu trong chăn, khóc không thành tiếng.

Sáng hôm sau, tôi cố ý dậy sớm, muốn đi làm luôn, tránh mặt cái gia đình này ra.

Nhưng đến phòng khách tôi mới thấy bố chồng co ro ngủ ở sofa.

Tôi sửng sốt.

Tối qua tôi vẫn luôn đóng cửa phòng, còn tưởng rằng Ngũ Trương sẽ ngủ tạm ở sofa.

Vậy chẳng lẽ tối hôm qua Ngũ Trương ngủ cũng với mẹ chồng tôi?

Lớn tướng như vậy còn ngủ với mẹ, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Tôi vừa định xuống bếp lấy vài miếng bánh mì thì bố chồng trở mình, cái thảm đắp trên người trượt xuống.

Tôi quay lại nhìn, suýt nữa thì sợ đến hét lên.

Ông ta ngủ trần trên sofa, đến quần lót cũng không mặc!

Tôi sợ hãi vội vàng bịt mắt lại, cũng không còn để ý gì đến việc lấy bánh mì nữa mà xông thẳng ra ngoài.

Tôi biết mấy người này không thích mặc quần áo đi ngủ, nhưng bố chồng ngủ ở phòng khách mà! Sao có thể không mặc quần áo!

Mãi đến lúc ngồi xuống bàn làm việc, tôi mới bình tĩnh lại một chút.

Tôi làm trợ lý kinh doanh của một công ty thương mại thời trang, công việc không sướng cũng chẳng khổ, không bận, đãi ngộ thì tính theo doanh số.

Tôi học đại học chuyển ngành thiết kế thời trang, vốn muốn vào công ty thời trang lớn mà làm thiết kế, nhưng khi đó Ngũ Trương vào làm việc ở bệnh viện Thành phố Số 1, ngày nào cũng phải trực đêm, mẹ chồng tôi bảo không thể cả hai cũng bận rộn được, bèn tìm cho tôi một công việc nhàn hạ.

Bây giờ nghĩ đến quyết định này tôi không khỏi hối hận.

Tính cách của tôi thực ra không hợp với bán hàng, đặc biệt là làm ở công ty nhỏ thế này vốn là phải dựa vào thủ đoạn của chính mình để tang doanh số. Tôi làm ở công ty cũng mấy năm rồi nhưng thành tích còn không bằng mấy đứa mới vào.

Tôi bực bội sửa chữa lại báo cáo tiêu thụ tháng trước, đột nhiên có người nói, tổng giám đốc muốn tìm tôi.

Tôi hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.

" Tổng giám đốc Trương tìm tôi có việc gì ạ?" tôi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, dè dặt hỏi.

"Tiểu Ân à." Tổng giám đốc của tôi là một ngừi đàn ông trung niên hói đầu, vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã vẫy tay gọi tôi qua, " Tôi vừa nhìn thấy doanh thu tháng trước của cô, hình như lại giảm?"

Lòng tôi nặng trĩu.

Tháng trước vì chuyện đổi vợ mà tôi buồn bực trong lòng, nào còn tâm trí đâu mà làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro