11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Trung để Xương Mân ở lại thay mình đi trở ra ngoài làm Tiểu Cửu, thuận lợi ra khỏi hoàng cung.

Sau đó, cậu không khỏi có chút mờ mịt, không biết hiện tại phải đi đâu. Xương Mân là muốn cậu quay về Cảnh vương phủ, chính là quay về Cảnh vương phủ sẽ lại bị Duẫn Hạo chất vấn việc Kim Tại Trung đã đi đâu. Dù sao hắn ở trong cung tìm cậu, đích thị tám phần đã biết cậu gạt hắn. Hơn nữa... ám vệ kia đã biết cậu dịch dung, thân cậu bây giờ thập phần nguy hiểm.

Chính là không trở về Cảnh vương phủ... cậu còn biết đi đâu?

Nhưng mà trên đời này dù sao có rất nhiều sự tình không thể do mình tự lựa chọn. Đang lúc Tại Trung ngẩn người ở cửa cung, từ xa một chiếc xe ngựa chạy đến, mà xe ngựa này chính là đốt thành bụi cậu cũng nhận ra được. Dù sao cậu cũng coi như trong xe dưới xe đều đã nằm qua.

Sau đó, màn xe hé ra, xuất hiện một gương mặt quen thuộc đang vô cùng tức giận:
"Lên xe!"

Thật là! Xem ra cậu đã quá xem thường tốc độ đâm thọc của ám vệ kia rồi. Tại Trung không cam lòng không tình nguyện bước lên xe, trong lòng bất an, cũng không mở miệng nói chuyện.

Đợi đến lúc về đến Cảnh vương phủ, Tại Trung bị đạp xuống xe một cách vô cùng thô bạo, sau đó lại bị Duẫn Hạo một đường kéo đi, thẳng đến một nơi mới dừng lại. Tại Trung chăm chú nhìn lại — cư nhiên lại là Vân Vũ gian.

"Vương... Vương gia......!?"

Hoàn toàn không nghe Tại Trung nói chuyện, Duẫn Hạo vẻ mặt âm lãnh dùng sức một cái đem Tại Trung đẩy vào cái hồ nhiệt khí nóng hôi hổi. Tại Trung không đoán được hắn lại làm như vậy, chân không đứng vững, cả người lập tức không chống đỡ, uống mấy ngụm nước.

"Muốn làm... khụ khụ khụ... làm cái gì?!" Như thế nào gần đây lại có nhiều người thích đem cậu đẩy mạnh vào trong ao như vậy!

Duẫn Hạo không thèm quan tâm đến lời nói của cậu, mà trực tiếp xuống hồ, đi thẳng đến hướng Tại Trung đang không ngừng ho khụ khụ, một tay sờ lên mặt nạ của cậu.

"Vì cái gì phải gạt ta như vậy......" Vừa dứt lời, không đợi Tại Trung phản ứng, hắn liền dùng sức một cái kéo mặt nạ vừa mới gắn lên chưa được bao lâu, "Vì cái gì phải gạt ta như vậy...... Kim Tại Trung."!

Duẫn Hạo gần như tham lam nhìn ngắm gương mặt trước mắt, hàng mi anh tuấn, đôi mắt to sáng hắc bạch phân minh, hình dáng đẹp như thần...... Hắn đã nghĩ sẽ không cách nào còn được gặp lại cậu nữa, hắn nghĩ vĩnh viễn đều không thể đem điều này bày tỏ nữa, liền đem người ôm vào trong ngực......

"Ngươi lừa ta quá thảm rồi......." Duẫn Hạo một phen ôm chặt lấy Tại Trung, hai người toàn thân ướt đẫm có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm của đối phương. Hắn cúi đầu chuẩn xác tìm được cánh hoa của Tại Trung, hung hăng hôn lên.

"......Đau!" Môi hai người tách ra thật mạnh, ngoài miệng Duẫn Hạo xuất hiện một vết thương rướm máu.

Tại Trung cái gì cũng chưa nói, mà là hung hăng đẩy Duẫn Hạo ra, có chút cố hết sức hướng đến bờ hồ. Duẫn Hạo đang ôm chặt cậu lại bị hung hăng đẩy ra, đâu dễ dàng buông tay như vậy, lại ôm chặt Tại Trung trong cánh tay.

"......Buông ra!"

"Không được!"

"Ngươi dựa vào cái gì nói không được!" Tại Trung nhịn không được hốc mắt đỏ hoe, nhưng lại hung hăng đem nước mắt nuốt trở vào, "Lúc trước ta khi ta còn ở trong thiên lao bị tra tấn đến huyết nhục mơ hồ, ngươi ở nơi nào! Lúc trước Xương Thực xuất hiện, dùng chính mình đổi ta ra khỏi thiên lao, ngươi ở nơi nào! Là ai đem ta ra đùa bỡn rồi lừa gạt tình cảm của ta?! Là ai tự đem hy vọng đến cho ta rồi thời khắc cuối cùng lại gọi tên người khác?! Mục đích ta trở về nơi này, cho tới bây giờ cũng không phải vì ngươi sống khá giả, ta tuyệt không muốn làm như vậy, là ngươi bức ta!" Tại Trung nói xong, đẩy Duẫn Hạo ra, thất tha thất thểu rời khỏi Vân Vũ gian.

Duẫn Hạo đứng đó ngơ ngác sững sờ, quên cả đuổi theo......

Kim công tử hai năm trước mất tích giờ đã trở lại. Chuyện này không đến một ngày đã lan khắp Cảnh vương phủ. Chính là mọi người nhanh chóng phát hiện, vị Kim công tử này không bao giờ giống như lúc trước nở nụ cười mê hoặc đáng yêu nữa, ngược lại luôn lộ ra bộ mặt lạnh lùng, thường thường cả ngày cũng không nói một câu.

Cậu vẫn ở tại buồng lò sưởi, chính là không bao giờ... giống như lúc trước luôn chạy ra bên ngoài, mà cứ ở trong không chịu đi ra.

"Tại Trung, hôm nay thời tiết rất đẹp, muốn đi ra ngoài không?"

"........."

"Chiều nay... Trịnh Duẫn Dật muốn tới đây, hắn biết ngươi chính là người hai năm trước phải không?" Duẫn Hạo nói, "Ta cũng thật khờ, rõ ràng đến như vậy, thân hình ngữ khí động tác của ngươi đều cực kỳ giống hắn, cùng thích ngẩn người, vậy mà chỉ hắn mới biết được gì đó, còn ta phải chờ đến ám vệ nói cho ta biết ngươi biết thuật dịch dung, mới suy nghĩ cẩn thận......"

"........."

"Tại Trung, ngươi hận ta cũng được muốn giết ta cũng tốt, ta cũng sẽ không thả ngươi đi......"

"........."

"Tại Trung, có muốn ăn mứt quả không?"

"........."

"Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Cứ như vậy, Duẫn Hạo có thể đối với Tại Trung đến cả một ngày cũng không nói, tin tưởng một ngày nào đó Tại Trung sẽ trở về bộ dáng như xưa. Chỉ tiếc là, hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy......

"Hoàng huynh, nếu trẫm nhớ không lầm, ngươi ngày mai nên khởi hành đi ra biên cảnh bình định man di rối loạn."

"Vi thần thân thể có bệnh nhẹ, nếu có thể xin lùi lại một thời gian ngắn." Duẫn Hạo nói.

"Nga? Trẫm cũng quan tâm đến thân thể hoàng huynh, nhưng lấy đại cuộc làm trọng. Như vậy đi, ta cho ngự y khám cho ngươi một chút, kê đơn thuốc, ngày mai hoàng huynh vẫn lên đường bình thường."

Tối hôm nay, Duẫn Hạo lại đi đến buồng bên lò sưởi, Tại Trung đang nằm trên giường nhắm mắt lại.

"Ta biết ngươi không ngủ... Ngươi có thể không cần mở mắt nhìn ta, chỉ cần nghe ta nói là tốt rồi." Duẫn Hạo ngồi ở bên giường nói, "Ta chiều mai phải đi rồi, xuất binh đánh giặc... Kỳ thật không phải không muốn mang ngươi theo, chỉ vì ở đó rất nguy hiểm, ngươi không có võ công lại khờ khạo, rất dễ sinh chuyện. Ta đã phái ám vệ theo bảo hộ cho ngươi, ngươi không cần phải lo lắng..."

Duẫn Hạo đang nói, Tại Trung bỗng nhiên mở to mắt, nhìn hắn trừng trừng.

"...Đi bao lâu?"

"Nhanh nhất cũng là ba năm."

Tại Trung không nói tiếp, Duẫn Hạo thở dài.

"Có đôi khi ta thật hy vọng ngươi vẫn là Tiểu Cửu... Mặc kệ có phải là thật lòng hay không, mỗi ngày vẫn nói chuyện với ta."

Tại Trung không giống như đang nghe lại nhắm mắt lại, xoay người một cái hướng mặt vào trong giường.

"Ngươi mệt rồi à? Ta đi trước đây, ngươi ngủ đi..."

"Đừng có chết..."

Duẫn Hạo cước bộ đang đi bỗng dừng lại, nhìn về bóng Tại Trung đang nằm trên giường.

"Đừng có chết... phải sống..."

"...Ân..." Duẫn Hạo đáp, xoay người đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày thứ hai, Duẫn Hạo ra ngoài tự mình mua về một xâu mứt quả. Sau đó ngồi trong buồng cạnh lò sưởi chờ Tại Trung tỉnh lại đem mứt quả đưa cho cậu.

"Ta không cần."

"Coi như để tiễn ta... một lần cuối thôi."

Tại Trung nghe được lời này bỗng nhiên cảm thấy bất an đứng lên, cảm thấy trong lòng dường như sẽ không còn được gặp lại người này nữa, người đang đứng rõ ràng ngay trước mắt.

"Tại Trung..."

Tại Trung tiếp nhận xâu mứt quả, cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào thấm đẫm lan ra trong miệng. Nhưng bỗng nhiên mùi hôi nhà tù, roi da giơ lên, còn có lời nói lạnh băng của Duẫn Hạo...

"Nôn...!" Một cảm giác buồn nôn bỗng ập đến, Tại Trung vừa cắn một miếng đã phun ra, sau đó tiếp tục gập mình nôn khan.

Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn xâu mứt quả đánh rơi trên mặt đất, lăn tròn dính đầy bụi.

Lúc này, lão quản gia từ bên ngoài chạy vào, nói:

"Vương gia, phải khởi hành rồi!"

"Ân..." Duẫn Hạo liếc nhìn Tại Trung lần cuối, nhịn xuống cảm giác xúc động muốn ôm vào ngực, quay đầu rời đi. Hắn cứ như vậy ra khỏi vương phủ, leo lên chiến mã đã được chuẩn bị từ sớm, hướng ra ngoài thành nơi quân đội đóng quan chờ đã lâu.

Đang lúc mọi người đều nghĩ đã mọi việc đã an bài như vậy, Duẫn Hạo bỗng nhiên hô to:

"Ta thả ngươi đi! Ta cho ngươi tự do, nếu vài năm sau ta có thể sống trở về, ta vẫn sẽ chờ ngươi phiêu du giang hồ xong rồi trở lại bên cạnh ta!"

Phía bên này, gương mặt người trốn sau tường trộm đưa tiễn đã sớm rơi đầy lệ.

.

.

.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm