12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Giang Nam có một trấn nhỏ chưa biết tên, trong trấn có một con phố nhỏ rất náo nhiệt ngày nào cũng có rất nhiều người qua lại. Ngay tại đầu phố này có một hiệu thuốc bắc không lớn lắm ở mặt tiền. Kỳ lạ là hiệu thuốc này ngay cả tên cũng không có, nhưng đến hơn một nửa người trong trấn đều đến đây tìm dược.

Chủ yếu là vì chủ hiệu thuốc y thuật thập phần cao minh, giá cả cũng thực vừa phải.

Lúc này, sau giờ ngọ nhàn nhã, chủ hiệu thuốc... a? Cũng chính là Tại Trung đang ngồi trong viện uống trà. Vốn Tại Trung đối với các loại trà linh tinh gì đó không có nghiên cứu. Trong ấn tượng của cậu, chỉ có sư phụ là thích như vậy, nâng chén trà lên, dùng chén cái hứng một bát trà lá, uống một ngụm nhỏ, sau đó bộ dáng đặt tách về chỗ cũ vô cùng ra dáng. Tại Trung cố gắng nhớ lại bộ dáng kia, sau đó cũng giống khuôn giống dạng uống vào một ngụm, lúc này ở cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng bước chân vội vã, cùng với một tiếng kêu to:

"Tại Trung ca......!"

Tại Trung thiếu chút nữa đem trà vừa uống vào phun ra hết.

"Ta nói Tuấn Tú a... ngươi như thế nào mà lâu như vậy rồi vẫn không học được cách không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài? Với lại ta nói qua với ngươi không ít lần, làm người phải trầm ổn... Ngươi xem nhìn lại ngươi..."

"Trần Thị sắp sinh, hiện tại đang ở trước cửa rồi!" Tuấn Tú mới mặc kệ Tại Trung nói gì đó, sốt ruột cắt ngang.

"...Gì?!" Tại Trung nghe vậy lập tức nhảy bắn lên ghế, làm sao còn có thể giáo dục người khác phải trầm ổn với cái tư thế kia, ba bước cũng chỉ cần hai liền xông ra ngoài.

Trần Thị là người cùng phố phu nhân của Trương Sinh, hiện giờ nàng đang bụng to khóc thét được mang đến hiệu thuốc bắc. Trương Sinh khẩn trương đi theo một bên, miệng không ngừng gọi "Nương tử nương tử"

"Sao lại đem đến đây?! Bà mụ đâu!" Tại Trung nhìn thấy bộ dáng Trần Thị kêu la thảm thiết, không khỏi vội la lên.

"Thầy Kim a! Chúng tìm bà mụ nhưng bà Vương đang cấp tốc đi đỡ đẻ cho vị đại tiểu thư rồi, bà mụ Lý cũng không có ở nhà. Ta...... ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ a!" Nói xong hắn nhịn không được khóc rống lên.

"Ta đây cũng không thể đỡ đẻ được a...... Ta là nam nhân!"

"Ta không quan tâm! Kim tiên sinh, ta tin tưởng ngài, ngài vẫn luôn được mọi người trong trấn kính trọng, cầu ngài......"

Tại Trung vẻ mặt xấu hổ, lúc này tiếng kêu ai oán của Trần Thị lại truyền đến, Tại Trung định thần, mới hướng Trương Sinh nói:

"Còn không mau mang tẩu tử đến sương phòng ở hậu viện, chờ cái gì nữa."

"Cảm tạ, cảm tạ Kim tiên sinh!" Hiểu được Tại Trung như vậy là đã đồng ý, Trương Sinh nhịn không được miệng liên tục nói cảm tạ.

Đợi cho mọi người đã đến hậu viện, lắng nghe động tĩnh xung quanh, Tại Trung hít một hơi, hô:

"Thập Tam! Ngươi ra đây!"

Bốn phía không hề động tĩnh.

"Thập Tam! Mạng người quan trọng, ta đang cần ngươi, đi ra cho ta!" Tại Trung lại hô. Đợi một hồi, một thân ảnh không biết từ hướng nào rơi xuống, xuất hiện trước mặt Tại Trung.

"Ta không thể hiểu được, hảo hảo đang ở trong phòng, ngươi như thế nào cứ như thế." Tại Trung bất đắc dĩ nói, "Hiện tại không đủ người, ta đây là lần đầu tiên đỡ đẻ... Tóm lại, trước tiên ngươi đi nấu cho ta một bình nước ấm!"

Tại Trung phân phó xong liền vội vã đi đến sương phòng ở hậu viện.

Mặc kệ như thế nào, đều là chuyện lớn liên quan đến hai mạng người, bởi vậy Tại Trung tuy rằng tự tin vào chính mình nhưng vẫn không tránh khỏi khẩn trương, bất tri bất giác trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi.

Tại Trung điều chỉnh lại hô hấp, tận lực nén xuống cảm giác khẩn trương. Sau đó mới vén váy Trần Thị, đem dụng cụ hơ qua lửa sát trùng, mới chính thức bắt đầu đỡ đẻ.

Đang trong lúc vội vàng, Thập Tam bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, Tuấn Tú đứng phía sau không nhịn được cũng hướng đầu vào trong sương phòng, mặt đầy lo lắng, lại bị đóng cửa nhốt bên ngoài. Chỉ thấy hắn đặt bình nước nóng xuống, vốn gương mặt xưa nay lạnh lùng, lúc ngẩng lên bỗng nhiên nét mặt biến đổi......

Phải nói Thập Tam chưa bao giờ biết một đứa nhỏ được sinh ra lại là một sự kiện ầm ĩ như vậy. Lúc đó, hoàn toàn ngược lại với sản phụ đang tru lên, trong nháy mắt hắn đứng yên không động đậy.

Tại Trung căn bản không để ý đến phản ứng của hắn, một mực vội vàng đỡ đẻ. Cho đến khi sau khi hài tử được sinh ra bật to tiếng khóc, cậu mới thở dài ra một hơi. Bất chấp vạt áo trước dính máu, cậu lập tức ôm đứa bé đang khóc đưa đến trước mặt Trần Thị đang yếu ớt, cười nói:

"Yên tâm đi tẩu tử, đích thị là một bé trai khỏe mạnh."

Thấy Trần Thị an tâm rồi, Tại Trung liền đem đứa bé da còn nhăn nhúm dính bẩn vừa được sinh ra đưa đến trước ngực Thập Tam, sau đó đưa cho hắn một khối vải bông sạch, ý bảo hắn lau khô cho đứa bé. Sau đó xoay người đi ra cửa để báo tin vui cho Trương Sinh.

Thập Tam có chút không biết làm sao vẫn ôm đứa trẻ đang không ngừng khóc lớn. Sau đó ý thức được mọi chuyện đang diễn ra, bắt đầu lấy tay cầm vải bông nhẹ nhàng lau khô đứa bé. Nhìn nó đang khóc nháo, sau một hồi sửng sốt, mới dùng động tác cứng ngắc nhẹ nhẹ vỗ sau lưng nó.

"Bang...!" Tiếng bình nước rơi xuống đất.

Thập Tam quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ tạo ra âm thanh dọa cho đứa bé khóc lớn hơn... Tuấn Tú, lại phát hiện người đó cũng đang nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Bỗng nhiên, Tuấn Tú xoay người một cái phóng ra ngoài:
"Ca......!" Thập Tam này khẳng định là giả mạo!! Thập Tam như thế nào lại có thể ôn nhu dỗ tiểu hài tử như vậy chứ. Đích thị là dịch dung giả mạo rồi!!"

"Tuấn Tú! Ta nói với ngươi thế nào! Trầm ổn! Trầm ổn!!"

..................

Ngày ngày trôi qua như vậy, tính từ một năm trước lúc Tại Trung vừa tới nơi này đến bây giờ, vẫn đều bình an, ngẫu nhiên có chuyện tiểu nháo cũng thật có hứng thú. Tại Trung dù tự khắc chế chính mình là không vướng bận điều gì, vẫn thường dỏng tai ở đầu đường cuối ngõ nghe người ta bàn về chính sự ở biên quan, nếu không có tin tức gì xấu thì vẫn nhịn được cảm giác lo lắng.

Tại Trung vẫn còn hay ngẩn người, lúc không có khách vẫn có thể ngồi trong viện cả buổi chiều không nhúc nhích.

Đôi khi, cậu cũng thoáng thấy người âm thầm bảo hộ cậu là Thập Tam hiện thân, sẽ nhớ tới người kia. Dù sao Thập Tam cũng là ngươi thân cận trước đây của hắn.

Cậu biết Thập Tam có nuôi một con bồ câu, cứ nửa tháng một lần sẽ thả đi, trên chân cột một tờ giấy. Cậu cũng biết, lúc bồ câu trở về, trên chân cũng không bao giờ có mang theo cái gì. Cậu còn biết, Thập Tam là phụng mệnh bảo hộ cậu không để Trịnh Duẫn Dật tìm được, hơn nữa, còn rất hận cậu.

Như thế nào lại có thể không hận cậu? Dù sao tên nam sủng nho nhỏ này đã hại hắn không được theo chủ công tôn kính ra chiến trường, hơn nữa tên này còn không biết tốt xấu, chưa bao giờ đem chủ công để trong lòng.

Chính là hận thì làm thế nào? Còn không phải mỗi ngày đều phải đi theo bên cạnh cậu làm chức trách bảo vệ, dù có nguyện ý hay không.

"Tuấn Tú, đảo thêm vị thuốc này một chút, sẽ làm cho thuốc nóng hơn."

"Nga, đệ biết rồi." Tuấn Tú ngoan ngoãn đáp, sau đó tiếp tục pha thuốc. "Đúng rồi, ca."

"Cái gì?"

"Ca có biết Thập Tam ngủ lúc nào không?"

"Không biết."

"Thực kỳ quái, chúng ta chuẩn bị phòng cho hắn, nhưng chỉ ở ngoài nên không thể thấy được hắn ngủ ở bên trong, lúc tỉnh cũng không thấy được... Hắn căn bản có thể không ngủ hay không, mỗi ngày đều đi theo trong phòng nhìn ca... Ai u!" Đang nói, một hòn đá nhỏ không biết ở đâu bay tới đánh vào ót Tuấn Tú, cậu lập tức phát hỏa, hướng vào phòng nói:

"Dù thế nào! Ngươi dám ở sau lưng đả thương người! Mỗi ngày đều không ra quỷ cũng chẳng phải thiên thần, còn làm ra vẻ thần bí! Ta xem a, ngươi còn không bằng một tên trộm nhỏ, ngươi mới chính là 'đầu trộm đuôi cướp'!"

Lúc này một viên đá lại bay đến, Tuấn Tú phản xạ có điều kiện che đầu lại, không ngờ viên đá kia cư nhiên lại đánh vào dược liệu mà Tuấn Tú đã cất công chuẩn bị từ sáng sớm, đem dược liệu đã chuẩn bị cùng những thứ khác xen lẫn làm một.

"......!! Ngươi, ngươi xuống đây cho ta!" Tuấn Tú tức giận đến đá chân lên, quát.

Tại Trung nhìn Tuấn Tú ở một bên rống to, nhịn không được nở nụ cười.

Hẳn là chuyện tốt thôi. Bởi vì mọi người đều là ở chung với nhau sớm chiều dù có tự nguyện hay không. Mỗi người đều có thay đổi khác nhau, hoặc là trở nên sáng sủa hoặc là trở nên ôn nhu, hoặc là trở nên yêu quá hóa giận.

Thời gian...... cư nhiên bất tri bất giác đã qua một năm, rồi hai năm...... Hai năm.

.

.

.

Y Linh Kiển (tác giả: Thập Tam trong truyện tuyệt đối không phải là thập tam của SJ đâu, mọi người đừng hiểu lầm. Chẳng qua ta thích số này nên tùy tiện đưa vào ==+

.

.

.

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm