13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật lâu trước kia, kỳ thật tính lại cẩn thận cũng là không lâu lắm, đại khái khoảng... mới bốn năm trước? Khi đó Tại Trung vừa mới đến Cảnh vương phủ, mỗi ngày đều tìm cách chạy trốn, đương nhiên cuối cùng kết cuộc vẫn là nhất định bị lôi trở về.

Vì thế ngày đó, Duẫn Hạo ngồi ở cái bàn phía trước, vẻ mặt bất đắc dĩ, phát điên nói:

"Ngươi cho là thiếu đi một người không có chút võ công nào như ngươi, tài năng ở trên giang hồ liền biến mất? Ngươi liền muốn đi lưu lạc giang hồ như vậy?"

Kết quả, cũng là người này, mặc áo nhung cưỡi trên chiến mã, hô:

"Ta thả ngươi đi! Ta cho ngươi tự do, nếu vài năm sau ta có thể sống trở về, ta vẫn sẽ chờ ngươi phiêu du giang hồ xong rồi trở lại bên cạnh ta!"

Việc này tính ra, đã ba năm trước.

Người ta nói cuộc sống dù sao cũng sẽ không giống như trong tiểu thuyết, tràn ngập ân oán tình cừu đao quang kiếm ảnh. Mỗi ngày đều có những người buôn bán nhỏ kiếm ăn trên đường, có những tiểu sinh đi thi, có đứa nhỏ giơ cao chong chóng chạy chơi nô đùa, có tên khất cái lê lết ăn xin, thậm chí có lão nhân ngồi trước cửa nhà mình phơi nắng, đây mới chân chính tạo thành một bộ phận của giang hồ.

Dù sao trên đời này cũng không phải có nhiều võ lâm cao thủ như vậy, cũng không có nhiều độc môn ám khí tuyệt thế võ công như vậy đâu?

"Ca, sao lại ngẩn người..." Tuấn Tú bỗng nhiên từ đâu xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

"Không có, ta đang luyện công."

"Luyện công? Luyện công cái gì?"

"Trợn tròn mắt ngủ gật."

"........." Tuấn Tú trở mặt xem thường, con người vô nghĩa này vô cùng lười. Đặt mông ngồi xuống cánh cửa bên cạnh Tại Trung.

"Dược đều chuẩn bị tốt cả rồi?" Tại Trung hỏi.

"Ân... ca, lúc ca ngẩn người là lúc nhớ nhà phải không?"

"... Tuấn Tú, ngươi cảm thấy cái gì có thể gọi là nhà?"

"Ân... hẳn phải là nơi có người thân đi." Tuấn Tú nghĩ nghĩ rồi trả lời.

"Ta đây không phải suy nghĩ về nhà... Tuấn Tú nhớ nhà sao?"

"Có một chút." Tuấn Tú trả lời, sau đó cũng trở nên ngẩn người.

Tại Trung một năm trước vì tránh Trịnh Duẫn Dật đuổi bắt mà chạy đến Giang Nam. Trên đường gặp Tuấn Tú, lúc ấy gặp đứa nhỏ này đang ở trong thôn bị ôn dịch, hắn có thể không khỏi. Thập Tam đem đứa nhỏ Tuấn Tú mà mới gặp hắn đã bị cuốn hút đưa tới cho Tại Trung. Lúc đó đứa nhỏ này đang hấp hối. Cậu toàn thân gầy trơ xương, Tại Trung phải mất rất nhiều khí lực mới đem được cậu từ quỷ môn quan trở về. Đáng tiếc người nhà cậu đều đã chết, vì thế Tại Trung liền đem cậu cùng nhau về Giang Nam, chờ sau khi mở hiệu thuốc bắc này sẽ cho hắn ở lại thuận tiện hỗ trợ rồi học y thuật.

"...Tuấn Tú a, ngươi có sai một chút rồi."

"Cái gì?"

"Không phải nơi nào có người thân mới gọi là nhà. Nhà, là nơi cùng sống với người quan trọng nhất..."

Tuấn Tú không trả lời lại, Tại Trung quay đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt cậu hạ thấp. Rõ ràng tuổi hai người không chênh lệch bao nhiêu, Tại Trung vẫn nhịn không được cảm khái: quả nhiên vẫn là đầu óc của một đứa trẻ......

Hôm nay, Tại Trung sáng sớm liền thức dậy, sửa sang dược liệu trong cửa hàng. Tuấn Tú không khỏi có chút kinh ngạc, người này rõ ràng mỗi ngày đều là ngủ sớm dậy muộn nhất a.

"Tại Trung ca, hôm nay có chuyện gì sao?"

"Ân, chút nữa viên ngoại sẽ đến đây."

"A, chính là việc đó... Đệ thật sự chưa thấy qua hắn, Viên viên ngoại, hắn không phải là rất tròn sao?" Tuấn Tú bĩu môi hỏi. ([Ji] viên: nghĩa là tròn. Tuấn Tú đang chơi chữ)

"Chút nữa gặp ngươi sẽ biết." Tại Trung nhịn không được cười nói.

Chỉ chốc lát sau, viên ngoại trong truyền thuyết kia đã tới. Tuấn Tú tận mắt nhìn thấy hắn dáng người thật giống như đồn đại. Quả thực là dù sao một bên giữ, một bên búng ngón tay một chút, hắn sẽ theo đường cái mà lăn trở về.

Tuấn Tú nhìn về phía Tại Trung, trên mặt biểu hiện rõ ràng viết câu "Kỳ thật ta vừa rồi rất hay nói đùa..."

Viên ngoại đã hơn bốn mươi tuổi, mặt giống cái bánh mì đầy mỡ, lúc này trên đầu hắn hơi ướm mồ hôi, đang dùng khăn tay chà không ngừng.

Viên ngoại này trước đó đã nhờ Tại Trung qua nhà khám bệnh, phải đi xem bệnh cho đứa con hai mươi tuổi của hắn, gọi là Viên Chung. Tên Viên Chung này có tiếng là ăn chơi trác tang, ỷ nhà có tiền mỗi ngày đều đi ăn chơi đàng điếm. Theo lời Tại Trung trả lời, hắn chính là cảm lạnh sinh ra tật đau đầu, căn bản không cần phải khẩn trương như vậy. Không biết Viên viên ngoại lần này đến lại là vì cái gì.

"Viên viên ngoại hôm qua bảo ta sáng nay phải chờ ngài từ sớm, không biết quý phủ có phải có người mắc bệnh gì hay không?" Tại Trung hỏi.

"Kim, Kim thầy thuốc, việc này... cũng không thể..." Viên viên ngoại bộ dáng như đang khó nói, mắt nhìn Tuấn Tú.

"Không thể." Tuấn Tú lập tức trả lời.

Viên viên ngoại nháy mắt biểu hiện xấu hổ, vặn vẹo người. Tại Trung lập tức hòa giải:

"Đây là đồ đệ ta thu nhận, rất biết giữ miệng, xin hãy yên tâm."

"Vậy... được rồi." Nói xong, hắn lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi, "Là như vầy, tiểu khuyển... ngài cũng biết, tiểu khuyển vẫn bất hảo không chịu nổi. Trước đây cũng thường đi thanh lâu hoa phố, chính là không biết bị làm sao, gần đây bỗng nhiên... bất lực..."

"Sao...?"

"Kim thầy thuốc, Viên gia chúng ta chỉ có một đứa con là nó, không thể vô hậu được a...!"

"Ngài đừng nóng vội, việc này ta đi xem qua là được." Tại Trung thở dài, nghĩ thầm rằng chuyện nghiêm trọng như thế, nên thu thập đồ dùng liền cùng hắn rời đi.

Tại Trung đi theo sau Viên viên ngoại, chỉ chốc lát theo hắn vào trong nhà. Sau đó theo hắn vòng qua vòng lại bảy tám ngõ một hồi, mới tới được cửa phòng ngủ của con trai hắn.

"Chung nhi, ta đã mời thầy thuốc đến rồi, đến xem bệnh cho ngươi..."

"Bệnh?! Cha, ta không có bệnh! Ta nói nhiều lần rồi, ta không phải bất lực!!!" Thanh âm hổn hển truyền ra, cửa phòng lập tức rớt ra, Viên Chung vẻ mặt đại hỏa nhìn về hướng hai người ngoài cửa. Chính là, lúc nhìn thấy Tại Trung hắn không khỏi sửng sốt, lập tức biến thành vẻ mặt kinh hỉ.

"Là ngươi?"

Tại Trung có chút khó hiểu. Kỳ thật, lần trước lúc vội tới xem bệnh cho Viên Chung là lúc hắn đang mê man bất tỉnh, cậu nhớ là lúc bắt mạch kê thuốc không có đánh thức hắn. Không biết vì cái gì người này liền nhìn ra bộ dáng của cậu.

"Ngươi cũng đừng sĩ diện... Mau đến cho Kim thầy thuốc chẩn mạch, thật là nghiệp chướng mà..."

"Ta vốn không có...!" Viên Chung nói chưa hết câu liền ngừng lại, xuống giọng, "Kim thầy thuốc mời vào đây."

Tại Trung đảo mắt, bước vào phòng.

"Cha, người chờ ở bên ngoài, ta phải nói chuyện riêng với Kim thầy thuốc." Nói xong liền đóng cửa phòng lại.

"Ta không phải bất lực." Viên Chung đứng đắn nhìn Tại Trung, cực kỳ nghiêm túc nói, "Ta bất quá một tuần không đi... những nơi đó thôi, cha ta liền nói là ta bất lực."

Nói xong, mặt liền đỏ.

Tại Trung cố nén không bật cười, không thể tưởng tượng được Viên Chung cư nhiên lại đơn thuần đáng yêu như vậy. Cậu vừa vào cửa đã nhìn ra, đứa nhỏ này hoàn toàn khỏe mạnh.

"Ngươi còn nhớ ta?"

"Không rõ, chỉ là đã thấy qua." Viên Chung nói, ngươi không phải là chủ hiệu thuốc bắc đầu phố kia sao? Ngươi... rất đẹp."

"Ta cũng không phải là cô nương ở thanh lâu." Tại Trung cười nói, "Nếu Viên công tử không còn chuyện gì, Kim mỗ cáo lui trước."

"Chờ một chút..." Viên Chung nghe xong có chút sốt ruột, một phen kéo tay Tại Trung lại, lại vội vàng buông ra, "Chúng ta... chúng ta như vậy có tính là quen biết không?"

"Đương nhiên, hoan nghênh Viên công tử khi nào có thời gian hãy ghé qua hiệu thuốc của ta chơi."

"Ân!" Viên Chung lập tức cười rạng rỡ. Tại Trung phát hiện đứa nhỏ này không giống với cha hắn, thật có phong thái tướng mạo tốt.

Về đến hiệu thuốc, Tại Trung lập tức quay về phòng mình.

"Hắn thích ngươi."

"Ta biết."

"Vậy nhưng ngươi cũng không nên đáp ứng hắn ghé chơi."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì ngươi là người của Vương gia. Ta thật không hiểu, người như ngươi như thế nào lại có thể là cho Vương gia để ý?"

"Thập Tam, ta cũng không hiểu y như ngươi vậy. Hơn nữa, ngươi chỉ là cái bóng nên không cần nhiều lời."

Bốn phía đều không có thanh âm đáp lời, trong phòng rốt cuộc trở lại trạng thái tĩnh lặng.

Kỳ thật lúc nói xong câu đó Tại Trung liền hối hận. Cậu vốn vẫn hy vọng Thập Tam có thể quên thân phận ám vệ mà sống tốt, kết quả vì chính mình động khí đã nói nặng. Lần sau chờ hắn lại biểu hiện ra ý nghĩ của mình sẽ không biết là lúc nên nói gì......

Ai...... Thập Tam con người này, trong đầu giống y như chủ công của hắn, đều là kẻ bá đạo lộng quyền. Cũng chính vì như thế nên mới dễ làm cậu động khí.

.

.

.

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm