14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Chung trở thành khách quen của hiệu thuốc bắc, cho dù bình thường không biết sách ở đâu bay tới hoặc đá bắn trúng đầu cũng không ngăn được hắn thường xuyên ghé qua.

"Viên công tử, người cũng thật nhàn phải không?" Một ngày nọ, Tuấn Tú nhịn không được, hỏi.

"Ân."

"Chẳng lẽ ngươi không cần đọc sách sao?"

"Đọc rồi."

"Không đi thi sao?"

"Không thi cũng không sao."

"Cho nên ngươi liền cả ngày không làm gì? Ở nhà ăn không ngồi rồi?"

"Ân, dù sao nhà ta cũng có tiền."

"........." Tuấn Tú rốt cuộc cũng phát hiện cậu cùng người này không thể nói chuyện yên ổn, vì thế nhịn không được phát hỏa nói, "Cho nên ta mới ghét ngươi tên đại thiếu gia như ngươi vậy, ỷ vào chính mình có gia thế to lớn liền chơi bời lêu lổng không học vấn nghề nghiệp, các ngươi con cái nhà giàu mà phá sản, còn không nghĩ đến nhục nhã hay quang vinh!"

"Tuấn Tú..." Tại Trung muốn không can thiệp, nhưng thấy Tuấn Tú càng nói càng kích động, biết cậu nhớ tới gia đình mình đều đã chết, kỳ thật ôn dịch thì thị trấn nào cũng có, nhưng cũng chỉ có người nghèo mới chết... "Ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, không phải con nhà giàu nào cũng đều là kẻ ăn chơi trác tang, không thể vơ đũa cả nắm được."

Nói đến lời này, Tại Trung không khỏi nhớ đến Xương Mân, cũng không biết hắn hiện tại ra sao... Ngày đó trong cung từ biệt cư nhiên không gặp lại nữa.

"Tại Trung, ngươi thật chán ghét người như ta vậy sao...?" Viên Chung nghe cuộc nói chuyện của hai người, có chút bất an hỏi.

"Ân, không phải là ghét, nhưng cũng không thích được." Tại Trung ăn ngay nói thật.

"Vậy như thế nào ngươi mới có thể thích?"

"Ít nhất cũng phải là một người hữu dụng."

Viên Chung nghe vậy cũng không hỏi tiếp.

Hôm đó chạng vạng Viên Chung đã về. Tại Trung với Tuấn Tú ngồi trong phòng khách ăn trái đào mật do Trương nương nhà bên cạnh đưa qua. Quả đào phương nam này không giống với đào phương bắc. Đào này trái ngọt, lại nhiều nước, hơn nữa vừa mới ngâm trong nước lạnh dưới giếng, càng ăn ngon miệng hơn.

"Người ở trên kia, có ăn hay không?" Tuấn Tú một bên cắn trái đào, một bên mồm miệng không rõ ràng hỏi.

"Xuống đây ăn đi, nếu không chúng ta mỗi ngày đều nói chuyện với căn phòng thật là buồn cười..." Tại Trung nói.

"Hừ......" Một tiếng hừ lạnh, Thập Tam nhẹ nhàng đáp xuống, tiếp nhận quả đào Tuấn Tú ném qua, không chút khách khí cắn một miếng.

"Uy... uy... hắn giống như đang giận a..." Tuấn Tú nhìn về phía Tại Trung, "Đúng rồi, Tại Trung ca, ca đến bây giờ còn chưa nói cho đệ biết rốt cuộc hắn là ai... Ta chỉ biết hắn là tùy tùng của ca, nhưng vẫn là cái loại không bình thường này... Ai u, xú gia hỏa! Ngươi lại dùng đá ném ta!"

Tuấn Tú quát, cúi đầu xuống, phát hiện Thập Tam không phải là dùng đá, mà là hạt đào còn dính nước miếng, không khỏi tức giận xông đến liều mạng không nghĩ đến bản thân nữa.

"Được rồi được rồi..." Tại Trung bất đắc dĩ giữ chặt Tuấn Tú, nói, "Hắn không phải tùy tùng của ta, nói thật cũng chỉ là thị vệ thôi..."

"Oa...! Thị vệ...!" Tuấn Tú nghe vậy làm như trước giờ chưa bao giờ thấy qua Tại Trung cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, bĩu môi nói, "Nhìn ca da thịt nõn nà bộ dáng như thế này... còn có thị vệ, vừa nhìn cũng biết nhất định không phải quá khổ sở."

"Ngươi xem nhìn ngươi... Lại bày ra bộ dáng hận đời như vậy." Tại Trung thở dài, lười cãi cọ.

Buổi tối hôm nay, Tại Trung đi ngủ thật sớm.

Lại nói tiếp, Thập Tam kỳ thật mỗi ngày đều chờ sau khi tất cả mọi người ngủ rồi mới trở về phòng ngủ bên cạnh mà cậu chuẩn bị, đương nhiên không có khả năng như Tuấn Tú nói, mỗi đêm đều ngồi xổm trong phòng.

Hôm nay cũng vậy, đợi xác nhận sau khi Tại Trung đã an toàn, Thập Tam mới đi ngủ. Chính là sau nửa đêm, bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền đến.

"Ai a?" Tuấn Tú ngáp dài tiến đến mở cửa.

"Mở cửa nhanh!! Chúng ta phụng mệnh triều đình điều tra truy nã tội phạm quan trọng!!"

"Truy nã tội phạm quan trọng?" Tuấn Tú nghe vậy nhíu nhíu đầu mày.

Không phải là Tại Trung chứ? Cậu nhớ rõ thời điểm trước khi cứu cậu, Tại Trung cùng Thập Tam chính là đang trốn quan binh đuổi giết...

"Mở cửa nhanh!! Bằng không chúng ta phá cửa!!"

"Từ từ... mở liền mở liền!" Tuấn Tú một bên cố ý la lớn, một bên kéo dài thời gian, "Đợi tiểu nhân mặc quần áo vào đã!"

"Ngươi con mẹ nó nếu không mở cửa, ta liền đem cánh cửa này đập nát!!" Quan binh ngoài cửa giận dữ hét, Tuấn Tú đành phải mở cửa ra, quan binh lập tức tiến vọt vào.

Chỉ thấy một đám quan binh vừa vào cửa liền nhanh chóng động tác chạy đến tìm từng phòng, cuối cùng cũng tới phòng ngủ của Tại Trung. Tên quan binh đi đầu "Binh" một tiếng đá văng cửa phòng. Người trong phòng nằm trên giường bị dọa đến ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn về phía người mới đến, lộ ra gương mặt hết sức bình thường.

"Các vị quan gia... tiểu nhân chính là lương dân a, chưa bao giờ dám phạm vương pháp..." Nói xong, toàn thân run rẩy đứng lên, lộ ra một bộ dáng nhát gan.

Lúc này Thập Tam cũng mặc trung y đi theo hành lang khác tới, mới nhìn giống như vừa đi vệ sinh trở về phòng, hắn nói:

"Các vị quan gia, việc này là như thế nào?"

Quan binh đi đầu nhìn bọn họ, giơ ra bức họa đối chiếu...... bức họa kia chính là gương mặt Tại Trung.

"Nghe đây! Các ngươi nếu nhìn thấy người này, nhất định phải báo qua, bằng không tội bao che phải xử trảm!" Quan binh nói xong đem bức họa giơ lên cho bọn hắn xem.

"Dạ dạ ... Tiểu nhân không dám..." Ba người đồng thanh đáp. Vì thế quan binh đi đầu hừ một tiếng, mới dẫn mọi người rời đi.

"Hô......" Đợi cho mọi người đi rồi, Tại Trung trên giường mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, "Không thể tưởng tượng được Trịnh Duẫn Dật cư nhiên còn không buông tha... đều tra xét một năm, từ phương bắc xuống phương nam..."

"Tại Trung ca?"

"Ân?"

"Mặt của ca..."

"Nga, đây là mặt nạ." Tại Trung nói xong tìm chút nước lau qua, rất nhanh đem tầng mặt nạ bên ngoài gỡ xuống, "Tuấn Tú, ngươi thật đúng là đã kéo dài được ít nhiều thời gian, bằng không thì không xong rồi." Đương nhiên, cũng may cậu còn giữ cái mặt nạ năm đó Xương Mân cho cậu...

"Tại Trung ca, ca vì sao lại là tội phạm bị truy nã? Lại còn bị Hoàng thượng truy nã? Ca rốt cuộc là ai?"

"Tuấn Tú, ngươi thấy ta là người xấu sao?"

"Đương nhiên không phải!"

"Vậy trước mắt không cần hỏi nhiều, sau này ta sẽ nhất định nói cho ngươi biết."

"... Vậy được rồi, ca có lý do của ca. Nhưng mặc kệ thế nào, cũng phải cẩn thận."

"Đúng rồi, mấy ngày này ngươi phải luôn đeo mặt nạ vào, sau đó không cần phải đến tận nhà khám bệnh nữa, càng không cần phải ra khỏi nhà." Thập Tam bỗng nhiên chen vào nói.

"Biết rồi." Tại Trung gật gật đầu, "thị trấn này không lớn, chắc nhóm quan binh hắn sẽ đi nhanh thôi..."

Mấy ngày sau, đúng như lời Tại Trung nói, tất cả quan binh đều đã rút lui.

Tại Trung nghĩ, không biết nếu bọn họ không tìm thấy hắn, có thể phải điều tra xuống tiếp không... đến khi nào Trịnh Duẫn Dật buông tha mới thôi. Không rõ vì cái gì hắn đối với cậu lại chấp nhất như thế, Xương Thực biến mất đối với hắn mà nói không phải là chuyện tốt sao...

Tại Trung vốn tưởng cậu có thể khôi phục bình tĩnh, đáng tiếc đó chỉ là điều cậu tưởng thôi. Cậu đã sai lầm khi xem nhẹ Trịnh Duẫn Dật.

Chỉ tiếc lúc cậu bị tóm lấy thì mới ý thức được...

Ngày đó, Tại Trung giống như mọi ngày xuất môn chẩn mạch, lúc quẹo vào ngõ nhỏ bỗng nhiên có vài người chạy ra, bọn họ một tay bắt lấy cậu đồng thời bưng kín miệng cậu.

"Công tử, đắc tội." Người đi đầu nói xong bỗng nhiên lật vai áo cậu lên, thấy được vết thương trên vai kia, trước tiên gật đầu cùng đồng bọn, sau đó nói với Tại Trung: "Phiền ngài đi theo chúng tôi..."

Tại Trung biết chuyện không xong, vì thế hung hăng cắn người nọ một phát, thừa dịp đối phương đang bất ngờ liền hô to:

"Thập Tam!"

Lúc này một thân ảnh vọt ra, giơ kiếm hướng đến kẻ đang giữ Tại Trung... người này đúng là Thập Tam.

.

.

.

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm