15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến đây, sự tình đã gần như sáng tỏ mười phần. Kỳ thật Trịnh Duẫn Dật lúc ấy đã chuẩn bị hai bức họa, một bức là tướng mạo sẵn có của Tại Trung, một bức là bộ dáng Tại Trung đang đeo lúc bị Trịnh Duẫn Dật phát hiện. Bởi vì hắn nghĩ Tại Trung rất có thể sẽ dịch dung, nên cho chuẩn bị hai bức họa để ngừa vạn nhất. Nếu phát hiện cậu dịch dung, phải nghĩ ra biện pháp, tránh đánh rắn động cỏ.

Vì thế, mấy ngày nay quan binh đã bỏ đi trước sạch sẽ, chỉ chừa lại mấy người cao thủ tiếp tục quan sát. Cho dù bọn người này sớm đã xác định mục tiêu, cũng không tùy tiện hành động, mà chờ đến khi phát hiện bộ dáng bình thường của người kia quả thật là dịch dung, lúc này mới hiện thân bắt người trở về.

Thập Tam vẫn luôn ở bên cạnh Tại Trung, trách nhiệm của hắn chính là bảo hộ Tại Trung khi lâm vào nguy hiểm. Chỉ thấy hắn vọt ra, một kiếm hướng vào kẻ đang giữ Tại Trung, người nọ cũng không phải là loại tầm thường, một tay đẩy Tại Trung ra sau mình, đồng thời xoay người né thế công của Thập Tam, sau đó đẩy tay, Tại Trung liền rơi vào tay tên đồng bọn phía sau.

"Vị anh hùng này, không thể dừng tay trước được sao. Nếu các hạ nghe xong lời của ta còn muốn đánh tiếp, ta nhất định phụng bồi." Người nọ nhìn về phía Thập Tam, nói.

"Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng."

"Các hạ nói vậy chính là vị cao thủ trước đây đã hộ tống vị công tử này rời kinh thành sao? Ta nghĩ chúng ta cho dù bao nhiêu người hợp lại cũng không phải là đối thủ của ngươi, cho nên... thật ngại quá, chúng ta trước đó đó có chuẩn bị."

Thập Tam khó hiểu đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy người nọ vung tay lên, từ trong góc đi ra ba người, người đi giữa đang bị trói chặt hai tay bịt chặt miệng đích thị là Tuấn Tú.

"Ngươi...!"

"Ta biết thế này thật là đê tiện, nhưng vì phải hoàn thành nhiệm vụ nên ta cũng không còn cách nào khác. Thỉnh các hạ suy nghĩ rõ ràng, cho dù chúng ta mang vị công tử này trở về, hắn cũng chỉ là trải qua những ngày nhàn hạ trong cung. Mà nếu ngươi cố ý muốn cướp người về, thủ hạ của ta tay chân mạnh bạo, nói không chừng không cẩn thận, làm đứt cổ đứa nhỏ này." Vừa dứt lời, hai thanh cương đao liền đặt tới cổ Tuấn Tú.

Thập Tam nhướng mày, hung hăng trừng mắt với tên đứng đầu kia, nắm chặt tay, trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng nói:

"Không có cách nào... sứ mệnh của ta cũng là nhiệm vụ của người khác giao cho, trừ việc ở ngoài phải bảo hộ người này ra, những việc khác không có quan hệ gì với ta." Nói xong, hắn liếc mắt một cái thật nhanh về phía Tuấn Tú, sau đó dời tầm mắt, giơ kiếm lên về phía đối phương...

"Chờ một chút!" Tại Trung bỗng nhiên hô lên, "Các ngươi dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định hết thảy, cũng không thèm hỏi qua đương sự một tiếng?" Nói xong quay đầu nhìn về hướng Thập Tam, "Phiền ngươi về nói với chủ công, ta là tự nguyện theo bọn họ hồi cung, không cần ngươi quản."

"Kim Tại Trung... ngươi...!" Thập Tam kinh ngạc nhìn về phía Kim Tại Trung, nhưng Tại Trung không thèm quan tâm đến lý lẽ.

"Nè, ta đã quyết định đi với các ngươi rồi, còn không mau thả Tuấn Tú ra?"

"Được, tại hạ tuy rằng không từ thủ đoạn, nhưng không phải kẻ không biết tin người. Chỉ cần công tử theo ta trở về, chúng ta lập tức thả người, xin yên tâm."

"Vậy là tốt rồi."

"Công tử, vậy mời ngài đi theo chúng tôi, bên này."

Tại Trung gật đầu, xoay người rời đi.

"Kim Tại Trung, ngươi không có tư cách ra lệnh với ta!" Thập Tam nói xong lại giơ kiếm tiến lên muốn cướp người.

"Buông kiếm của ngươi xuống, mang đồ đạc của ta đến Trầm gia bảo. Còn nữa...... Thập Tam, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận vì sự ngu trung của chính mình..."

Tại Trung nói xong liền theo những người đó rời đi, Thập Tam hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Bỗng nhiên, hắn chợt nhớ ra vừa rồi khi Tuấn Tú nhìn về phía hắn, con ngươi hiện lên sự tuyệt vọng cùng kinh ngạc, trong lòng lần đầu tiên... tâm ý hoảng loạn.

.........

Lần thứ hai tiến cung, lần thứ ba bị Trịnh Duẫn Dật bắt lại, những cảnh như trong tưởng tượng của Tại Trung đều không xuất hiện. Trịnh Duẫn Dật đang một bên phê sớ, liếc mắt lên nhìn cậu một cái, thản nhiên mở miệng:

"Đã trở lại?"

Tại Trung không lên tiếng trả lời.

"Đã trở lại là tốt rồi ngốc tử, đừng chạy đi nữa, Tiểu Cửu."

"Vậy thì không chắc." Tại Trung nói.

Trịnh Duẫn Dật cười cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nói:

"Ta thật cao hứng... một năm nay, ngươi không phải đi tìm hoàng huynh sao."

"Ta vì sao phải đi tìm hắn?" Tại Trung bĩu môi.

"Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nửa tháng trước có dịch bệnh ở biên quan, man di bất ngờ đánh thắng, mà hộ quốc Đại tướng quân của trẫm, sống chết không rõ..." Trịnh Duẫn Dật nói, "Trẫm rất lo cho an nguy của hoàng huynh... ngươi không lo sao? A, đúng rồi, quên, Trẫm sợ làm cho dân chúng bất an nên đã phong tỏa tin tức này, trí nhớ của trẫm thật kém."

Trịnh Duẫn Dật nói, trên mặt không nhìn ra một chút thần sắc lo lắng nào, khóe mắt đuôi lông mày đều là cố ý.

Ngược lại, Tại Trung lúc nghe hắn nói ra điều này, nháy mắt gương mặt trắng bệch, chân cơ hồ đứng không vững.

"Ngươi... ngươi nói cái gì...?"

"Kỳ thật cùng lắm cũng không có gì... Đúng rồi, ngươi lặn lội đường xa nhất định đã mệt rồi? Mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Duẫn Hạo hắn... Ngươi gạt người."

Trịnh Duẫn Dật nhướng mi, đẩy qua một quyển sổ con: "Là thật hay giả ngươi tự mình xem đi..."

Tại Trung mở quyển sổ con, càng xem càng trầm.

"Khải tấu Hoàng thượng, hôm nay Hộ quốc Đại tướng quân ở chiến trường bất lợi, sinh tử không rõ, biên quan chiến sự khẩn cấp, xin lập tức phái thêm binh sĩ viện trợ, chống lại man di, an ủi lòng dân........."

"Tiểu Cửu, nếu ngươi đã trở lại bên trẫm, cũng nên quên đi người đã mất, sớm làm chết tâm cũng tốt. Ngươi chạy trốn nhiều như vậy, cuối cùng không phải cũng không thoát khỏi tay ta sao..."

Tại Trung không biết mình được đưa về chỗ ở như thế nào, dù sao đó cũng là phòng giam thoải mái mà Trịnh Duẫn Dật đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu.

Cậu tự nhủ với chính mình không cần phải nóng ruột nóng gan như vậy, nhưng không hiểu sao ngay cả hô hấp không nhịn được đều run rẩy, "Sinh tử không rõ", bốn chữ này một mực quay cuồng trong đầu không quên được.

Cậu biết trước đây lúc Duẫn Hạo ra đi biết rằng có thể sẽ chết, nên mới bằng lòng phóng thích cho cậu tự do... Mà cậu cũng vốn tưởng rằng có thể làm cho chính mình không để ý mà bình tĩnh sống, kết quả vẫn là... Khó có thể làm cho bản thân không quan tâm, mà vẫn một mực chờ hắn trở về? Như thế nào lại có thể...

"Hỗn đản... ngươi đã đáp ứng ta, không được chết, phải sống..."

"Công tử? Công tử?"

"A...?" Tại Trung nghe tiếng người gọi hắn, ngẩng đầu nhìn người vừa đến, là một hoạn quan.

"Nô tài phụng mệnh vạn tuế gia đến đây hầu hạ cho ngài, không biết Kim công tử đối với nơi này có vừa lòng không?"

"Ân..." Tại Trung gật đầu, có chút đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

"Vậy nô tài đi chuẩn bị cho công tử ít đồ dùng."

"Chờ một chút."

"Không biết công tử ngài còn có gì phân phó?"

"Ta cảm thấy ngươi một năm nay học làm nô tài không tồi a......"

"Nô tài không biết vì sao công tử nói lời này." Hoạn quan kia đảo con ngươi, trả lời.

"Giả bộ không để ý, ngươi cũng không ngẫm lại. Cho dù là Hoàng thượng, hắn cũng vẫn cho ta là Xương Thực, như thế nào có thể có người biết ta họ Kim?" Tại Trung nói xong, nhìn thấy người trước mặt mới vừa rồi còn mang vẻ mặt nô tài đột nhiên trở nên sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi biến thành bối rối, lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt.

"Thực không có ý nghĩa... Lần đầu tiên phát hiện ngươi thì ra lại thông minh như vậy, ngươi như thế nào biết ta còn ở trong cung?" Nói xong hắn đặt mông ngồi trên ghế.

"Đương nhiên lấy công phu của ngươi mà nói căn bản không cần phải cải trang để đi ra ngoài như ta. Ngươi làm như vậy lý do duy nhất chính là mục đích muốn gặp Trịnh Duẫn Dật, mà sau đó người lại như vậy đi mất, ý muốn của ngươi cao như vậy có thể nào không đạt được, cho nên nhất định ngươi vẫn chưa đạt thành mục tiêu của ngươi. Tính cách của ngươi ta còn không biết? Ngươi sẽ chưa thôi khi chưa đạt được mục đích, cho nên tất nhiên còn ẩn núp trong cung."

"Một năm không gặp... trí tưởng tượng tăng nhiều a. Đúng vậy, chính là như vậy. Ta nghe nói ngươi bị bắt trở về nên lập tức tới đây tìm ngươi, vậy là đủ nghĩa khí rồi chứ?" Hắn — chính là Trầm Xương Mân, cười nói.

"Xương Mân, nếu ngươi đủ nghĩa khí, lập tức mang ta ra khỏi cung. Sau đó ngươi có trở về cung hay không cũng không sao, tóm lại ta phải đi ra ngoài, càng nhanh càng tốt." Tại Trung không hề vòng vo chữ nào trong lời nói với Xương Mân, trực tiếp vào chủ đề chính.

"Ra khỏi cung? Gấp như vậy... vì Trịnh Duẫn Hạo sao? Ta nghe được tin tức... Xin ngươi, ngươi đã quên lúc trước hắn đối với ngươi thế nào rồi sao? Trước đây ta cùng ngươi trở về là bởi vì ngươi nói là ngươi đã quên, kết quả ngươi kiên trì một năm như thế nào vẫn là một chút tiến bộ cũng không có!" Xương Mân trở mặt xem thường.

"........."

"Ngươi nghĩ ra khỏi cung, thật dễ dàng, nhưng nếu ngươi là vì người này ra khỏi cung, ta không thèm giúp ngươi."

Lời nói của Xương Mân đã lập tức đánh trúng chỗ đau của cậu, làm cho cậu một lúc sau nói không ra lời. Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi phát ra tiếng.

"Ngươi... quên đi... mặc kệ ngươi có giúp ta ra ngoài hay không, tóm lại ngươi gấp rút gởi tin về Trầm gia bảo, ta có bằng hữu ở đó, nói cho bọn họ ta hiện rất an toàn..."

"Uy uy... Ngươi sẽ không phải lợi dụng đến cả lão gia của ta chứ? Sao có thể cho người vào như vậy?"

"Bọn họ mang theo bảo bối của đứa con đã mất tích gần hai năm đưa ra là đủ."

"...... Xem như ngươi lợi hại." Xương Mân dù mặt nạ đang mang vẫn hiện lên vẻ mặt méo mó, tức giận bất bình phun ra mấy chữ.

.

.

.

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm