11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hơn nửa tháng, Trịnh Duẫn Hạo dẫn theo chúng tướng sĩ rốt cuộc đã về tới kinh thành. Dân chúng từ khắp hẻm nhỏ đổ ra hoan nghênh. Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên lưng ngựa quay lại mỉm cười có chút không được tự nhiên, trong lòng thầm hâm mộ Tại Trung ngồi trong xe ngựa. Ít nhất ở bên trong sẽ không bị trở thành dị thú quý hiếm cho người ta vây lại xem.

Bọn họ đi qua các con đường, theo lệ thường phải trực tiếp tiến hoàng cung để yết kiến Hoàng thượng, cáo cáo kết quả cuộc chiến. Trịnh Duẫn Hạo đối với quy định này chỉ cười nhạt. Trịnh Duẫn Dật đặt nhiều cơ sở ngầm ở biên quan như vậy, còn cần hắn phải đi báo cáo quân tình sao. Chỉ sợ lúc hắn vừa bị thương hôn mê, Trịnh Duẫn Dật đã hận không thể xuất môn bắn pháo ăn mừng.

Khi Trịnh Duẫn Hạo dắt các phó tướng của mình tiến vào đại điện, Trịnh Duẫn Dật đã ngồi ngay ngắn trên long ỷ. Trịnh Duẫn Hạo quỳ một gối xuống đất hành lễ, phía sau hắn các phó tướng cũng quỳ thành một hàng.

"Vi thần tham kiến Hoàng thương, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân." Âm thanh Trịnh Duẫn Dật lãnh đạm truyền đến, Trịnh Duẫn Hạo vỗ vạt áo đứng lên.

"Tạ ơn vạn tuế."

"Chúng tướng sĩ đã lập công hộ quốc, trẫm tự nhiên sẽ luận công ban thưởng." Sau đó vung tay lên, thái giám bên người đứng dậy, tay cầm thánh chỉ bắt đầu đọc to. Đây là một quá trình dài dòng nhàm chán thăng quan phong tước. Viên tiểu thái giám đọc không ngừng, bên này mà ngân lượng nhiều ít ban thưởng, bên kia phong quan tước, lại còn thưởng bạc cho binh lính gì đó, ban cho ruộng tốt nhiều ít... Trịnh Duẫn Hạo nghe qua cảm thấy thật phiền, hắn tình nguyện trở về theo Tại Trung uống trà còn hơn.

"Hộ quốc Đại tướng quân — Cảnh vương Trịnh Duẫn Hạo, phần thưởng ngân lượng một vạn, ngọc như ý một đôi, hoàng kim ngàn hai..." Tiếp theo là nhiều thứ khác... đọc một hồi lâu mới xong hết.

"Tạ ơn Hoàng thượng." Trịnh Duẫn Hạo tạ ơn theo lệ.

"Chúng tướng sĩ dưới kia có thể tạm thời về nhà nghỉ, cùng đoàn tụ với người nhà." Trịnh Duẫn Dật nói, "Hoàng huynh, ngươi ở lại một chút, những người khác lui ra trước."

Không lâu sau, trong đại điện chỉ còn lại hai người Trịnh Duẫn Dật và Trịnh Duẫn Hạo.

"Không biết Hoàng thượng vì sao phải lưu vi thần ở lại?" Trịnh Duẫn Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.

"Nghe nói y đã trở lại bên cạnh ngươi?" Trịnh Duẫn Dật nhẹ nhàng hỏi, giống như chỉ là đang hỏi về thời tiết. Nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia khác thường, "Vết thương này ngươi nhận được thật đúng là giá trị..."

Trịnh Duẫn Hạo biết hắn không cần giả bộ làm trung thần, khinh thường cười cười, ngữ khí cũng dần lãnh khốc:

"Ta nghe Thập Tam nói ngươi từng bắt y trở về, mặc kệ ngươi đang có tâm tư gì, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi."

"Nga? Nói vậy thật không giống ngươi chút nào." Trịnh Duẫn Dật bĩu môi châm chọc nói, "Ta còn nghĩ... năm đó y thật giống với ả tỳ nữ kia... Ngươi lúc trước không phải cũng đã đem Kim Tại Trung cho ta, bây giờ lại hối hận sao."

"Đúng vậy, đó đúng là việc làm ta hối hận nhất..." Trịnh Duẫn Hạo nói, hắn nhận ra Trịnh Duẫn Dật nói là "Kim Tại Trung" chứ không phải "Xương Thực".

"Hối hận? Ta lần đầu tiên thấy ngươi thì ra cũng có tình cảm cao thượng như vậy."

Trịnh Duẫn Hạo không muốn cùng hắn tiếp tục đề tài này, lạnh lùng nói:

"Nếu Hoàng thượng ngài không còn việc gì khác, vậy vi thần cáo lui." Nói xong không thèm chờ Trịnh Duẫn Dật trả lời, xoay người ra khỏi đại điện.

Trịnh Duẫn Hạo trở lại Cảnh vương phủ, phát hiện Tại Trung đang ôm con thỏ ngồi bên bàn đá trong viện ngẩn người.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Kim Tại Trung quay đầu, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo liền lộ ra gương mặt tươi cười.

"Nghĩ về chuyện trước kia..."

"Sao lại ngồi ở đây?" Trịnh Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, "Thời tiết lạnh như vậy, sẽ sinh bệnh đấy."

"Ngồi ở đây, ngươi trở về ta sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.

Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy sửng sốt.

"Lúc trước, ta chính tại đình viện này đã tiễn ngươi đi... tiễn ngươi đi đánh giặc, ngươi nói trả tự do cho ta... Ta còn nhớ rõ."

"Vậy bây giờ... ngươi có cảm thấy tự do không?" Trịnh Duẫn Hạo khô khốc hỏi.

"Rất tự do..." Tại Trung cười trả lời.

Trịnh Duẫn Hạo lấy từ phía sau một cái túi, là hắn mua trên đường trở về từ hoàng cung. Hắn rút thứ bên trong ra, là một xâu mứt quả bọc gạo nếp chỉ trong suốt.

"Lúc trước, cũng tại đình viện này, ngươi rốt cuộc không ăn được mứt quả ta đưa... Bây giờ, có thể không?"

Tại Trung dừng một chút, không nói gì, chỉ cầm lấy mứt quả, cắn một miếng lên miếng hồng quả.

"Ngọt lắm..."

.........

Tối hôm đó, Trịnh Duẫn Hạo lưu lại buồng lò sưởi, không quay về phòng ngủ của mình.

Tấm màn lay động trong ánh sáng ngọn nến lung linh, Trịnh Duẫn Hạo đỡ mái tóc đen dài của Tại Trung, hôn nhẹ lên trán cậu, đảo qua mũi, dừng lại trên cánh môi, chậm rãi sâu sắc hôn lên.

"Có thể chứ...?" Hắn nhẹ nhàng hỏi, không bao giờ muốn miễn cưỡng Tại Trung để cậu không thèm nhìn mặt hắn nữa.

Tại Trung đỏ mặt, nắm chặt vạt áo Trịnh Duẫn Hạo.

"Ngươi... trước kia cũng không phải không quyết đoán như vậy..."

Trịnh Duẫn Hạo nhìn ánh mắt oán trách của Tại Trung, nhịn không được bật cười, thân thủ nhanh chóng cởi sạch quần áo của Tại Trung và chính mình xuống, đặt dưới chân.

Thân hình trần trụi giao triền một chỗ, thật dễ dàng bốc hỏa. Nhiệt độ trong phòng tăng thật cao, Tại Trung lúc này thậm chí cảm thấy mình sắp sửa tan đi.

Trịnh Duẫn Hạo hôn lên anh hồng trước ngực Tại Trung, làm cho Tại Trung rên lên một tiếng muốn né tránh đụng chạm vào điểm yếu, không ngờ da thịt ma sát làm cho bộ vị của chính mình nổi lên phản ứng. Mặt cậu cơ hồ đỏ như xuất huyết.

"A...!" Tại Trung khẽ kêu một tiếng, bởi vì cảm nhận được hạ thân chính mình bị người nắm trong tay cao thấp ma sát, khoái cảm mãnh liệt làm cho cậu gần như muốn khóc, "Duẫn... Duẫn Hạo...!"

"Ta ở đây..." Trịnh Duẫn Hạo đặt môi lên môi Tại Trung, chậm rãi hôn cắn, động tác trên tay không ngừng, sau đó đem toàn bộ rên rỉ từ miệng Tại Trung thoát ra nuốt vào bụng.

Tại Trung bị tình dục cắn nuốt, cậu nhắm mắt lại, thấp giọng hô một tiếng bắn ra tinh hoa.

Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên không thể buông tha cậu như vậy, thừa dịp Tại Trung đang thất thần, tay phải tiến về phía sau, nương theo chất lỏng trên tay đưa tay vào trong.

"A...! Duẫn Hạo!" Tại Trung yết ớt nắm chặt cánh tay Duẫn Hạo, đã lâu lắm không làm, cậu căn bản không thể thích ứng được với loại cảm giác này.

"Ngoan...", môi Duẫn Hạo hôn lên cổ Tại Trung, thì thào nói, "Ta rất nhớ ngươi... Ta lúc nào cũng nhớ ngươi..."

Rốt cuộc lúc Duẫn Hạo đi vào, Tại Trung không biết vì đau đớn hay vì cái gì khác, hốc mắt lập tức chảy nước ướt đẫm. Cậu cắn chặt miệng không cho mình khóc thành tiếng. Duẫn Hạo đau lòng cũng cắn môi trắng bệch, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, dường như cũng đang chịu dày vò.

"Thực xin lỗi... Ta không chờ được..." Sau đó hắn bắt đầu kịch liệt đưa đẩy thắt lưng.

Việc này cũng không phải là tình ái ôn nhu, hai người đều đã đợi từ lâu, hận không thể trực tiếp đem đối phương nuốt vào bụng để vĩnh viễn không bị chia rời. Trịnh Duẫn Hạo mạnh mẽ như bão táp cường thế nắm lấy cạnh bàn, Tại Trung chịu áp lực cũng rên rỉ phóng túng, hai tay ôm chặt lấy nhau, lời lẽ dây dưa, làm da tiếp xúc thật nhiều, hết lần này đến lần khác... đến khi mặt trời lên.

......

Lúc Tại Trung tỉnh lại Trịnh Duẫn Hạo đã rời đi, bên bàn chỉ có một mảnh giấy hắn lưu lại, nói là bởi vì còn có việc triều đình nên phải đi một chuyến, đến hoàng hôn mới có thể trở về. Cậu ở nhà phải nhớ ăn cơm cho no, xuất môn phải mặc cho ấm, vân vân... Tại Trung đọc tờ giấy quan tâm kia, lộ ra nét cười.

Cả người không có chút sức lực, cậu lại nằm xuống giường, tay duỗi ra lại đụng phải một cục bông. Tại Trung hoảng sợ, nhìn kỹ lại thì ra là Hiểu Hiểu.

"Ngươi sao lại ở trên giường?" Tại Trung nghi hoặc tự hỏi, nhìn liếc qua tờ giấy thấy thì ra mặt sau còn chữ.

— Sợ ngươi buổi sáng tỉnh lại tịch mịch, đặc biệt cho phép con thỏ này ở lại với ngươi một chút.

Tại Trung có thể tưởng tượng cảnh Trịnh Duẫn Hạo lúc ngồi viết tờ giấy, biểu tình không cam lòng, nhịn không được cười ra thành tiếng.

"Hiểu Hiểu, chúng ta phân công đi. Chờ Duẫn Hạo trở lại rồi, ta đi bồi hắn, ngươi phải đi bồi Xương Mân." (Hiểu Hiểu... – đồ gian ác -) )

.

.

.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm