14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết được thân thế của chính mình rồi, cuộc sống cũng không có gì thay đổi. Tại Trung cũng không so đo với Trịnh Duẫn Hạo vì sao sớm biết chuyện cũng không nói cho cậu, dù sao cậu cũng luôn tin Trịnh Duẫn Hạo lúc nào cũng muốn tốt cho cậu.

Mọi chuyện đều đã qua, biết rõ chân tướng sự việc ngoài việc chuốc thêm phiền não ra cũng sẽ không có tác dụng gì khác.

Chẳng qua mấy ngày nay thời gian Tại Trung ngồi ngẩn người nhiều hơn hồi trước, có thể bản thân cậu cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.

Có lúc, Tuấn Tú có thể chạy tới chơi với cậu, thuận tiện lải nhải Trịnh Duẫn Hạo lừa mình đáng xấu hổ như thế nào; Xương Mân ngẫu nhiên cũng sẽ đến, Tại Trung thấy cậu béo lên một vòng liền biết Vương phủ có bao nhiêu thức ăn hắn liền ăn hết. Xương Mân mỗi lần đến đều nghịch ngợm chà đạp bộ lông sáng bóng của con thỏ Hiểu Hiểu, dần dần đem Hiểu Hiểu áp bức từ một sinh vật vốn bản tính nhát gan biến mất, hiện tại mỗi khi nhìn thấy Xương Mân liền kịch liệt phản kháng. Mỗi khi như vậy, Tại Trung liền nghĩ, làm sao lại đem một con thỏ bản tính nhút nhát như vậy "chà đạp" biến thành thê thảm như vậy...

Trước mắt, Tuấn Tú cùng Xương Mân đều lấy thân phận "khách nhân" để ở lại vương phủ, chẳng qua phòng họ chỉ cách buồng lò sưởi một chút. Tại Trung có thể tưởng tượng người bên ngoài có thể truyền tai nhau tin Vương gia sau khi chiến thắng trở về lại cao hứng dưỡng thêm hai nam sủng.

Tóm lại ngày ngày trôi qua coi như bình lặng, cậu ngẫu nhiên nhàn nhã, ngẫu nhiên ngẩn người, ngẫu nhiên cùng Xương Mân Tuấn Tú bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cùng Trịnh Duẫn Hạo thân thiết một chút... Cái gọi là những thứ khác, dần dần trở nên không còn quan trọng nữa.

Tại Trung hiểu được, kỳ thật những điều bình tĩnh che giấu không phải là không có, chẳng qua cậu không nghĩ lại đến nhanh như vậy.

Hôm đó, Trịnh Duẫn Hạo không vào triều, mà đọc sách tại thư phòng. Tại Trung cũng đứng trong thư phòng, giống như nhiều năm về trước, lúc Tại Trung còn là thị đồng của Trịnh Duẫn Hạo.

Bỗng nhiên, một tiếng thông báo lanh lảnh vang đến, một tên công công cùng thị vệ đột nhiên xuất hiện:

"Thánh chỉ đến..."

Trịnh Duẫn Hạo cùng Tại Trung buồn bực nhìn nhau thoáng qua rồi mới quỳ xuống, lòng nghĩ lần này lại là việc gì đây.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, điều tra tiết lộ, khách nhân của Cảnh vương phủ Kim Tại Trung là con trai của tiên đế, nay ban thưởng cho một tòa nhà, ruộng tốt trăm khoảnh, ban cho họ "Trịnh", phong làm Kim vương, bảy ngày sau tế tổ tế thiên, khâm thử."

Tại Trung ngốc như gà gỗ, nhất thời không phản ứng được, đến khi vị công công khụ khụ ho vài tiếng, Tại Trung mới nhớ đến tiếp chỉ tạ ơn. Đuổi đám thái giám hộ vệ kia đi xong, Tại Trung kinh ngạc nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

"Việc này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trịnh Duẫn Dật hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì..."

Trịnh Duẫn Hạo cũng cau mày, sau một lúc mới nói:

"Ngươi trước tiên đừng lo, ta bây giờ vào cung một chuyến."

"Ân, được..." Tại Trung gật đầu, "Ngươi đi sớm về sớm."

Trịnh Duẫn Hạo nghe Tại Trung nói xong, lộ ra ý cười.

"Ngươi biết không? Khẩu khí của ngươi nghe giống như là nương tử của ta..."

Tại Trung đỏ mặt, vừa định phát tác, Trịnh Duẫn Hạo cũng đã cười đi ra khỏi phòng.

Trịnh Duẫn Hạo lúc đi vào ngự thư phòng, Trịnh Duẫn Dật đang phê tấu sớ, chỉ thấy đối phương không hề ngẩng đầu nói:

"Thánh chỉ đó cũng không phải là ý của trẫm."

"Nga? Thánh chỉ không phải của Hoàng thượng ban, còn có thể là của ai?"

Trịnh Duẫn Dật hơi cử động, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục động tác trên tay.

"Ngươi cho là Hoàng thượng trẫm thực sự tự do hành động? Uổng công trẫm còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết..."

"Vậy ngươi nói... người hạ chỉ thực tế là hoàng thái hậu?" Duẫn Hạo bừng tỉnh hiểu ra.

"Vậy ngươi cho rằng, trên đời này người vẫn cho rằng Kim Tại Trung là hoàng tử hơn nữa còn có thể khống chế quyền lực của trẫm, còn có thể là ai?"

"......" Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, "Chính là hoàng thái hậu không có lý do gì để làm như vậy."

Trịnh Duẫn Dật bĩu môi châm chọc cười, nói:

"Đây là chuyện của hai người các ngươi, ta nói như vậy là đã hết lòng giúp đỡ, những việc còn lại cũng không có quan hệ gì đến ta."

Lúc Trịnh Duẫn Hạo trở về Cảnh vương phủ, Tại Trung từ sớm trong lòng lo lắng không yên bước tới bước lui trong phòng đến cả trăm vòng, nhìn thấy Tuấn Tú đang ngồi đợi người với cậu đang chóng mặt đến hoa mắt.

"Sao rồi?" Trịnh Duẫn Hạo vừa bước vào phòng, Tại Trung lập tức tiến đến hỏi.

Cái gì mà làm Vương gia với không làm Vương gia, cậu một chút cũng không hề cảm thấy hứng thú, lại còn phải tế tổ vài ngày gì đó, tuyệt đối là Hồng Môn Yến. Con người cậu chính là như vậy, trải qua những ngày bình dị, đến như cuộc sống trong Cảnh vương phủ cậu còn phải gắng thích ứng một chút, phải tự mình làm Vương gia không phải cậu xong đời rồi sao?

"Việc này, có chút phiền toái, ngươi đừng vội", Trịnh Duẫn Hạo cau mày, quay đầu nói với Tuấn Tú, "Đi gọi Xương Mân cùng Thập Tam lại đây."

Mười phút sau, cả năm người đều đã ngồi trong phòng khách. Trịnh Duẫn Hạo đuổi hạ nhân lui xuống, sau khi xác định không còn người dòm ngó, mới mở miệng:

"Phong Tại Trung làm Vương gia là ý của Hoàng thái hậu."

"...Tại sao? Không phải bà ta hận ta vì uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Trịnh Duẫn Dật sao? Tuy rằng ta biết chính mình căn bản không có tư cách." Tại Trung nói.

"Ta nghĩ rồi, chỉ có một lý do để bà ấy làm thế..." Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày thật chặt.

"Chính là danh chính ngôn thuận làm cho uy hiếp này hoàn toàn biến mất." Xương Mân có chút đăm chiêu tiếp lời.

"Đúng." Trịnh Duẫn Hạo gật đầu.

"Vậy là ý gì?" Tuấn Tú hỏi, có điểm chưa rõ tình huống này.

"Nói một cách đơn giản, chính là thay vì để cho lời đồn về di chiếu của tiên hoàng uy hiếp ngôi vị của Trịnh Duẫn Dật, không bằng hắn thừa nhận thân phận hoàng tử theo di chiếu trước, sau đó giết đi, rồi chỉ cần tìm một bệnh gì đó hoặc lấy lý do này nọ nói hoàng tử thoái thác không muốn nhận thì mọi sự sẽ đại cát. Dù sao người giữ ngôi vị hoàng đế theo di chiếu của tiên hoàng chỉ định đã chết, thì về sau cũng sẽ không còn người nào có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Trịnh Duẫn Dật nữa." Thập Tam kiên nhẫn giải thích.

Trịnh Duẫn Hạo có chút kinh ngạc liếc nhìn Thập Tam một cái, hắn chưa bao giờ biết thì ra Thập Tam lại kiên nhẫn đến vậy, xem ra để hòa hợp với Tuấn Tú hắn cũng đã cố gắng không ít...

"Vậy Tại Trung ca bây giờ chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao! Có cách nào làm cho Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ không?" Tuấn Tú nghe vậy nóng nảy nói.

"Nếu nói muốn thu hồi là thu hồi, thì không phải là thánh chỉ nữa." Xương Mân đau đầu bóp huyệt thái dương, "Cái gọi là thánh chỉ chính là cho dù sai cũng phải coi là đúng, vua không nói chơi, lời nói đáng giá ngàn vàng."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tuấn Tú hỏi.

"Bây giờ chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, ra chiêu ứng phó thôi. Thập Tam, trong khoảng thời gian này ngươi phải âm thầm bảo hộ Tại Trung những lúc không có ta bên cạnh, một tấc cũng không rời." Trịnh Duẫn Hạo phân phó.

"Dạ, Vương gia." Thập Tam quỳ một gối xuống đất, nhận lệnh.

"Ai, thật là phiền." Giọng Xương Mân oán giận, không màng Hiểu Hiểu kịch liệt phản kháng, thuận tay kéo con thỏ trên đùi Tại Trung qua.

Đến tối, Trịnh Duẫn Hạo đang ở yên lành trong buồng lò sưởi của Tại Trung như mọi ngày. Sau khi tiến hành một màn vận động không thuần khiết nào đó, Trịnh Duẫn Hạo đem cái người đang mơ mơ màng màng muốn ngủ ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói:

"Thực xin lỗi..."

"Ân?" Tại Trung hừ mũi một tiếng, coi như đang hỏi.

"Nếu không phải trước đây ta kéo ngươi vào, thì sẽ không có chuyện này xảy ra..."

"Được rồi..." Tại Trung có chút mồm miệng không rõ, rõ ràng muốn ngủ, "Ngươi dùng nửa đời sau bồi ta tốt là được..."

"Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi muốn, ta kiếp sau rồi kiếp sau nữa đều có thể bồi ngươi."

Đương nhiên, đáp lại lời hắn, là tiếng hít thở đều đều của Tại Trung.

.

.

.

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm