15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thật Tại Trung không đến nỗi thần kinh ngốc nghếch không thèm để ý đến thân thế của chính mình, cậu cũng tự hỏi rất nhiều. Cậu trước nay vẫn không hiểu vì sao trong số nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy cái người bị vứt bỏ lại là bản thân mình, bây giờ thì cậu đã hiểu, bởi vì căn bản cậu không phải là do bọn họ sinh ra.

Lại nói Tại Trung không muốn giống như dưỡng phụ, chỉ biết là quanh năm suốt tháng cực khổ luồn lách, chỉ vì phải nuôi một nhà già trẻ lớn bé, cho nên Tại Trung cũng không oán hắn, ngay cả việc lừa cậu với xâu mứt quả khiến cậu cứ canh cánh trong lòng, cũng dần dần không để ý nữa.

Tuy nhiên hiện tại, bỗng nhiên quanh cậu lại xuất hiện ở đâu thật nhiều huynh đệ huyết thống, hơn nữa còn không phải là nhân vật tầm thường. Trừ Xương Thực trên trời rơi xuống đang không rõ tung tích bên ngoài ra, còn lại không phải Vương gia thì là hoàng đế, làm cho cậu rất không thích ứng được. Huống chi chính cậu còn kỳ lạ được phong thành Vương gia, việc này quả thật nực cười...

Thực ra, sau khi Tại Trung được phong Vương gia, được tham gia quốc yến mới là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thái hậu. Tại Trung trăm triệu lần không ngờ nàng mặt mũi hiền lành như thế cư nhiên lại có một tâm địa ác độc làm vậy. Nàng ân cần đối với vị hoàng tử "Mất tích nhiều năm" là cậu biểu hiện ưu ái quan tâm vô cùng, thậm chí kích động giống như muốn tiêu sái đến gần bắt tay cậu. Khi đó, Tại Trung chỉ cảm thấy mùi son phấn trên người nàng nồng đến phát nôn.

Cũng lần đó, Tại Trung mới là lần đầu tiên lộ mặt trước hoàng thất, xem như danh chính ngôn thuận làm "Vương gia", tuy rằng danh hiệu này cậu một chút cũng không quan tâm.

Ngày đó, Trịnh Duẫn Hạo mới đem cậu quay về Bắc Kinh không chịu được thay đổi khí hậu nên sức khỏe không tốt, nên dù Tại Trung được hoàng thượng hạ chỉ ban tặng phủ đệ lộng lẫy, vì lý do này mà vẫn ở lại Cảnh Vương phủ.

Tuy nhiên, trừ chuyện này ra, Tại Trung hôm nay so với ngày trước cũng không có khác biệt gì nhiều. Nếu có chẳng qua là không khí xung quanh cậu có khẩn trương hơn một chút, mọi người giống như động vật dựng hết cả lông, có gió thổi cỏ lay liền trông gà hóa cuốc (Ji: nghĩa là cảnh giác cao độ í, sợ Tại Trung ca gặp nguy @.@). Ngay cả Tuấn Tú vốn thân cận với cậu nhất nay cũng theo sát không rời. Bất quá Tại Trung hoài nghi nguyên nhân thật sự là vì Thập Tam đều phụng mệnh theo sát cậu nên mới vì thế không thể rời đi.

Trưa hôm nay cũng như mọi ngày, bởi vì Trịnh Duẫn Hạo không có mặt nên cậu ở trong phòng ăn cơm luôn, lúc người hầu mang khay cơm vào, Tại Trung đang ngồi bên bàn đọc sách, Hiểu Hiểu thì nằm trên đùi cậu nheo nheo mắt.

Thấy vậy Tại Trung bèn đem Hiểu Hiểu đến bỏ vào lồng chuẩn bị riêng cho nó. Hiểu Hiểu tuy rằng hiền lành, nhưng Tại Trung vẫn sợ nó sẽ chạy mất, nên không thể để nó trên mặt đất được.

Tại Trung mới vừa cầm đũa lên định ăn cơm, cửa liền bị đẩy ra, một người hấp tấp chạy vào.

"A~! Xem ra ta đến vừa đúng lúc!" Người nọ vừa thấy đồ ăn phong phú trên bàn liền cười híp mắt khoái chí.

Tại Trung không nhịn được cũng bật cười, kéo cái con người kia, chính là Xương Mân ngồi xuống bên cạnh mình. Vừa định hỏi hắn làm thế nào lại đến, không ngờ con thỏ Hiểu Hiểu vốn hiền lành bỗng nhiên phóng lên cái phóc. Xương Mân ánh mắt lóe tinh quang, thần thủ nhanh tay chộp lấy con thỏ, Hiểu Hiểu kịch liệt phản đối, đá tứ tung bát đũa trên bàn.

Nhìn thấy trên bàn là một đống hỗn độn, Tại Trung đau đầu rên rỉ. Cậu nhẹ nhàng ôm lại Hiểu Hiểu đang suýt chút nữa biến thành món thỏ hầm từ trong lòng Xương Mân, sau đó gọi người vào dọn dẹp.

"Ai... biết ngay ngươi đến sẽ không có gì tốt đẹp cả."

"Cẩn thận!!" Xương Mân bỗng nhiên hét, bởi vì âm thanh quá lớn mà dọa Tại Trung nhảy dựng lên. Tại Trung ngừng mọi động tác, kỳ lạ quay đầu nhìn Xương Mân, người đang nhìn chằm chằm nơi nào đó trên bàn, hoàn toàn không còn bộ dáng trêu ghẹo vừa rồi.

Tại Trung nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện một cái chân nến bạc trên bàn, dưới chân nên có một ít canh chảy dính vào, đang bắt đầu biến thành màu đen.

"Có độc!" Tại Trung bây giờ mới hiểu ra.

"Xem ra đã bắt đầu rồi..." Thập Tam đột nhiên xuất hiện, nói, "Lần này là ta quá sơ suất."

Tại Trung biết Thập Tam vẫn luôn ở trong góc phòng, hầu hết thời gian đều luôn bên cạnh cậu, nên khi hắn xuất hiện cậu không quá kinh ngạc. Chẳng qua thấy chân nến mới dính nước canh qua một chút đã biến thành màu đen thui, nghĩ lại một chút mà sợ.

Lần này gặp độc dược của huyết phong hầu, sợ rằng cậu dù có tài giải độc cao tới đâu, cũng là dữ nhiều lành ít.

Trịnh Duẫn Hạo lúc trở về biết chuyện quả nhiên nổi giận, trước tiên là nghiêm mặt trách cứ Thập Tam thất trách, sau đó đem hơn mười gã đầu bếp cùng với tên sai vặt đuổi ra khỏi vương phủ, cuối cùng thưởng cho Hiểu Hiểu và Xương Mân mỗi người hai củ cà rốt.

Đợi đến khi hắn rốt cuộc nguôi giận quay trở lại quan tâm Tại Trung, Tại Trung mới phát hiện người hắn thực ra đang run rẩy, thở dài, ôm lấy con người cao lớn trước mắt khẽ vuốt lưng hắn, an ủi:

"Không sao rồi... không sao rồi..."

Sự tình lần này tự nhiên là do hoàng thái hậu sắp đặt, mục đích cũng rõ ràng đơn giản, muốn đẩy Tại Trung vào chỗ chết, hơn nữa còn thuận lợi đem tội danh gán vào Trịnh Duẫn Hạo, nhất tiễn song điêu (một hòn đá ném hai con chim), nhất cử lưỡng tiện. Cái bọn họ không ngờ là nàng lại xuống tay nhanh như thế, còn tưởng rằng nàng đợi sau khi tiến hành nghi thức tế thiên tế tổ mới động thủ.

Lại nói, ngày cử hành nghi thức cũng sắp tới, chỉ có sau khi tế tổ tiên xong, cậu mới xem như chính thức nhận tổ tông.

Trịnh Duẫn Hạo nói với cậu, độc dược này chỉ hoàng thất mới có, tên là "Vong thất", nếu đã ăn vào thì sẽ lập tức tắt thở, không có thời gian ăn giải dược nữa. Tại Trung nghe xong liền cười, nghĩ bụng, vong thất à vong thất... dù gì cũng là người trong hoàng tộc, nói đi nói lại không phải là để phô trương địa vị bản thân sao, nhàm chán.

Buổi tối trước ngày tiến hành nghi thức, Tại Trung phải tiến cung, tắm rửa thân thể, lại phải nghe lão thái giám giảng giải phải chú ý sự này việc nọ. Cậu vốn muốn Trịnh Duẫn Hạo cùng tiến cung, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại cười khổ nói:

"Ta trên người mang dòng máu ngoại tộc, cho nên căn bản không cho phép vào trong điện thờ tổ tiên. Hôm nay ngươi tiến cung để tiến hành cái gọi là "trai giới tắm rửa" (Ji: nghĩa là ăn chay ngủ chay í :P), ta là người nào mà được phép ở bên cạnh ngươi?"

"Ngươi là loại người gì? Một mình ta tiến cung ngươi yên tâm được sao?"

"Đương nhiên là không yên tâm, nhưng ta có thể phái ám vệ bảo hộ cho ngươi. Ngày mai, ta cũng có thể đứng ở ngoài điện đợi ngươi trở ra, đợi nghi thức tiến hành xong chúng ta cùng nhau trở về."

Sau đó, Tại Trung cũng phải vào cung.

Lão thái giám nói, bình thường lúc tế tổ xong phải cùng phụ hoàng uống "Thiên tửu", là coi như chính thức nhận tổ tông. "Thiên tửu" là đại diện cao nhất cho tôn nghiêm hoàng thất, nên tuyệt đối không thể để chảy ra ngoài, dù là một giọt cũng không được. Nhưng, vì Tại Trung nhận tổ tông quá muộn, tiên hoàng đã băng hà, chỉ có thể cùng Trịnh Duẫn Dật dùng "Thiên tửu", cũng coi như cậu đã là người của hoàng thất.

Sau đó khi nhập điện phải khom người, tiếp theo quỳ lạy dập đầu, tay phải đặt ở vị trí nào, chân phải để ở góc độ nào, sau khi đứng dậy phải đứng qua bên phải, ánh mắt không thể liếc, thậm chí uống rượu khi giơ chén rượu lên ở vị trí nào cũng đều có quy định.

Tại Trung nghe giảng giải một hồi thấy buồn ngủ, thật khó khăn rồi cũng xong, cũng đã đến lúc ăn cơm chiều. Tại Trung dời bước đến sảnh chính, không ngờ đã có một người ngồi chờ bên bàn.

"Hoàng thương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Người đi bên cạnh nhất loạt quỳ xuống đất, Tại Trung chỉ đứng bĩu môi.

"Tốt lắm? Vậy qua đây cùng nhau dùng cơm đi." Trịnh Duẫn Dật bình tĩnh nói, khoát tay ý bảo người khác lui ra, sau đó tiện tay kéo một cái ghế bên cạnh ra.

Tại Trung ngập ngừng một lúc mới ngồi xuống, cũng không động đũa.

"Ăn đi, tuy rằng phải trai giới không có thức ăn mặn, nhưng ngự trù tay nghề vẫn rất tốt." Trịnh Duẫn Dật nói xong gắp một miếng nấm hương bỏ vào bát Tại Trung.

"Ngươi lại có ý gì?"

"Trẫm có thể có ý gì? Có thể hạ độc trong thức ăn hay sao?"

"Ha ha, đừng nói với ta ngươi không biết hoàng thái hậu đã làm gì!" Tại Trung châm chọc cười nói.

Trịnh Duẫn Dật dừng động tác lại, sau đó tiếp tục ăn.

"Biết thì như thế nào?"

"Ngươi làm hoàng đế mà không giống hoàng đế chút nào, à đúng rồi, có lẽ ngươi căn bản là gặp thời."

Trịnh Duẫn Dật tựa như không nghe thấy lời Tại Trung vừa nói, tiếp tục ăn cơm, nói:

"Hình như trước giờ ta và ngươi chưa từng ăn cơm cùng nhau..."

"Hừ, đây là lần đầu cũng là lần cuối." Tại Trung nói xong mới bắt đầu ăn.

"Ân... cũng đúng." Trịnh Duẫn Dật cười cười, "Ngươi còn nhớ những lời lần trước ta nói với ngươi không? Ngươi nói ta trước đây chưa bao giờ cho người khác bất kỳ cái gì, chỉ nghĩ cho bản thân. Ta không hề nghĩ cho người khác, chỉ biết có bản thân."

"Chẳng lẽ không đúng?" Tại Trung kéo kéo khóe miệng.

"Gần đây... ta nghĩ rất nhiều, có lẽ..." Trịnh Duẫn Dật nói xong bỗng nhiên kéo Tại Trung lại, Tại Trung bất ngờ không kịp đề phòng té vào lòng hắn, bát cơm trong tay rơi xuống đất bể nát.

"Ngươi làm gì...!" Câu nói kế tiếp biến mất, vì Trịnh Duẫn Dật đã dùng miệng hắn che miệng cậu lại. Tại Trung cả người cứng đờ, chờ cậu phản ứng muốn đánh người, đối phương đã lùi ra.

"Ngày mai gặp." Trịnh Duẫn Dật cười nói xong, đứng dậy bước đi. Tại Trung tức giận cả người phát run, một phen đạp ngã cái bàn.

Tên Trịnh Duẫn Dật này, trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!

.

.

.

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm