6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Duẫn Hạo từ trong tẩm cung hoàng đế đi ra, không vội vàng ra khỏi cung, mà là đi vào nơi sâu thẳm bên trong, Tại Trung vẫn đi theo phía sau.

Cứ như vậy, hai người bước vào một biệt viện tĩnh lặng.

Viện này nhìn qua liền biết, đã nhiều năm không được tu sửa, tường ngói loang lổ, lá rụng đầy đất. Trịnh Duẫn Hạo bước vào, Tại Trung lúc này mới phát hiện, bên trong đã có người chờ sẵn.

"Vương gia!" Người đó quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ. Hắn mặc một bộ y phục màu lam, là cách ăn mặc của thái giám trong cung, nhìn bộ dạng là một người cực kỳ bình thường, nhưng lúc này trong mắt lại lóe tinh quang.

"Thế nào?"

"Bẩm vương gia, hết thảy đều tốt. Thuộc hạ đã loại hết thực phẩm đến tay nương nương, còn có thể tiếp cận nương nương. Hơn nữa Trịnh Duẫn Dật vẫn chưa phát hiện ra ngài đã biết chỗ ở của nương nương." Người đó trả lời.

"Ừ, vất vả cho ngươi. Về sau vẫn còn phải nhờ ngươi."

"Vâng. Có thể vì vương gia làm chút việc nhỏ này là vinh quang của thuộc hạ." Người đó lập tức cúi đầu trả lời.

Tại Trung hiểu, người này là ám vệ Trịnh Duẫn Hạo đã xếp vào trong cung, thông qua đối thoại đoán được người này phụ trách việc bảo vệ Dung phi, cũng chính là mẫu thân của Trịnh Duẫn Hạo.

Lúc Trịnh Duẫn Hạo chuẩn bị xoay người rời đi, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng chim ưng, nghe vậy Trịnh Duẫn Hạo lập tức dừng cước bộ. Chỉ thấy chim ưng chao lượn vài vòng trên không trung, sau đó lao xuống dừng lại trên cánh tay Trịnh Duẫn Hạo đang vươn ra chờ sẵn. Trên chân chim ưng cột một cuộn giấy.

"Vương gia, có nhiệm vụ quan trọng phải không? Có cần thuộc hạ..."

"Không cần, Thập Tam đã nhận nhiệm vụ, đây là kết quả điều tra." Trịnh Duẫn Hạo một bên trả lời, một bên nhanh chóng mở cuộn giấy ra, đầu ngón tay không khống chế được run nhè nhẹ, nhưng đến khi nhìn nội dung trên giấy thì sắc mặt thoáng chốc trở nên băng lãnh. Hắn gắt gao nắm tờ giấy trong tay, quay đầu nhìn về phía Kim Tại Trung vẫn không nói gì, sau đó mở miệng nói với ám vệ kia: "Ngươi đi trước, ta sẽ cho gọi ngươi sau..."

"Vâng." Ám vệ trả lời, kỳ quái nhìn Kim Tại Trung một cái, rồi mới rời đi.

"Ngươi có ý gì?" Trong viện trống trải chỉ còn lại hai người, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi tiến về phía Tại Trung, nguy hiểm nheo lại ánh mắt.

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì..."

"Hạ nguồn, Khê Địa hai trăm bước ngược với hướng đông, nơi đó căn bản không có cái gì!"

"Có."

"Ta nói không có!"

"Có." Tại Trung bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, "Ngươi biết rất rõ, có..."

Trịnh Duẫn Hạo trong ánh mắt dần tràn ngập tơ máu, nắm chặt hai tay đến mức gân xanh đều hiện rõ, hắn hung ác nhìn về phía Tại Trung vẫn đang bình tĩnh, cuối cùng ném tờ giấy trong tay về phía Tại Trung, sau đó phẫn hận rời đi.

Tại Trung chờ đến khi bóng dáng Trịnh Duẫn Hạo biến mất ngoài cửa, mới thở hắt ra, cậu cúi người nhặt tờ giấy đã bị Trịnh Duẫn Hạo nhàu nát lên, không ngoài dự đoán thấy dòng chữ ở trên đó —— mộ phần.

Đợi cho đến khi Tại Trung ra đến cửa viện thì làm sao có thể thấy được bóng dáng của Trịnh Duẫn Hạo.

Thở dài, xem ra cậu phải tự tìm đường trở về thôi...

Khê địa, nơi đó chỉ có một mảnh hoang vu, cỏ hoang mọc nhiều đến không thấy điểm dừng... Cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một cái mộ vô danh.

Cái đó là một năm trước Tại Trung tự tay đắp, xem như Kim Tại Trung đã không còn tồn tại.

*

Tại Trung vốn ở Cảnh vương phủ không thể tìm được đường, ở hoàng cung thì cũng sẽ như vậy. Thế nên cậu phải dựa vào trí nhớ của bản thân mà trở về, không ngờ càng đi lại càng thấy xung quanh xa lạ. Vô tình, Tại Trung bước vào một hoa viên, Tại Trung nhận ra, nơi này cây cối hoa cỏ được chăm sóc rất cẩn thận, hoàn toàn khác xa nơi mà Trịnh Duẫn Hạo vừa đến, thậm chí mấy tảng đá to cũng được điêu khắc tinh xảo ở mặt trên, rất hoa lệ. Cậu biết là mình không cẩn thận đã đi nhầm rồi, vừa định lui ra ngoài, bất ngờ bị một thanh âm gọi lại.

"... Ai vậy?"

Tại Trung ngừng cưới bộ, nhìn về phía người vừa nói.

Đó là một vị phu nhân, trên người mặc áo lục ngọc ngà, đầu đội phượng xướng ngọc sai, trên chân là giày thêu tơ vàng, một thân ung dung đẹp đẽ quý phái. Chỉ tiếc diện mạo nàng lộ ra chua ngoa xảo quyệt, hủy đi một phần lớn của vẻ ngoài sang trọng đó.

"Lớn mật! Thấy đương kim hoàng thái hậu còn không quỳ!" Một tiểu thái giám đứng bên người hô.

Tại Trung sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống hành đại lễ, thầm nghĩ: Không cẩn thận như thế nào mà lại gặp hoàng thái hậu thế này?

"Tiểu nhân khấu kiến hoàng thái hậu, thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Ngươi là ai? Như thế nào lại đứng ở trong đây?" Hoàng thái hậu chậm rãi hỏi, trong giọng nói lộ ra một cỗ ngạo mạn cao cao tại thượng.

"Hồi thái hậu, tiểu nhân là hạ nhân của Cảnh vương gia, nhưng tiểu nhân không cẩn thận đi lạc mất. Trong cung quá lớn, không tìm được đường, cho nên..."

Thái hậu nhướn mi: "Cảnh vương gia?"

"Vâng..."

"Hừ! Đây là nơi nào? Nơi mà người không thân không phận như ngươi có thể tùy tiện xông vào làm loạn sao? Cái loại man di không biết dạy dỗ nô tài..."

Tại Trung khó chịu nhíu mày, nhưng cũng không ngu xuẩn mà phản bác lại.

"Dám tự tiện xông vào hoa viên như vậy thì phải phạt. Ngươi cả tối này phải đứng ở đây, không cần quỳ, để người khác khỏi nói ta ngoan độc." Hoàng thái hậu khinh thường nhìn Tại Trung, sau đó liếc mắt nhìn thái giám bên cạnh rồi mới rời đi.

Tại Trung cắn răng, đứng thì đứng, cùng lắm là đứng cả đêm thôi...

Nghĩ vậy, Tại Trung đứng dậy, bước ra ven đường đứng.

"Ha ~! Ngươi làm gì vậy?" Thái giám kia ở lại, nhìn Tại Trung khiêu khích hỏi.

"Hoàng thái hậu phạt tiểu nhân phải đứng, cho nên ta đứng." Tại Trung trả lời.

"Ai cho ngươi đứng ở đây? Ý của thái hậu là ngươi phải đứng ở kia ——"

Tại Trung nhìn theo ngón tay của thái giám, là một hồ nước.

"Cái gì?" Tại Trung không thể tin được hỏi lại.

"Kia ——!" Thái giám là một bộ chờ xem kịch vui.

"..." Này còn không gọi là ngoan độc? Tự tiện xông vào hoa viên chút thôi thì sẽ được đứng cả đêm trong hồ, quả không hổ là mẹ ruột của Trịnh Duẫn Dật!

"Ngài đừng đùa... Khí trời buổi tối lạnh lắm, ta không chịu được đâu."

"Ta không quan tâm." Thái giám kia nói xong bỗng nhiên đẩy mạnh, Tại Trung mất đà lui về sau vài bước, chưa kịp đứng vững lại thì tên thái giám lại tiếp tục xông lên đẩy cậu. Tại Trung tức giận tính đánh trả lại, nhưng chưa kịp làm gì đã bị rơi vào hồ nước.

Tại Trung sặc nước, cả người ướt đẫm, cậu giãy giụa theo đáy hồ đứng dậy, cũng may nước không cao quá ngực cậu.

"Khụ khụ khụ!"

"Yên tâm, ngươi đừng mong đi lên, ta cả đêm sẽ ở đây với ngươi, chỉ cần ngươi vừa bước lên ra sẽ đẩy ngươi xuống." Tên thái giám cười xấu xa nói, sau đó đắc ý ngồi xuống bên tảng đá lớn.

"Khụ khụ...! Phi! Làm nô tài mà tận tâm được như ngài... Khụ... thật là khó kiếm a." Tại Trung châm chọc nói.

"Cũng không hẳn ~" Không ngờ người kia hoàn toàn không biết đây là châm chọc, cười hì hì đáp lại.

Hồ nước buổi tối rét đến tận xương. Tại Trung khi nãy chưa ăn được gì, cả thân thể lại bị ngâm trong nước.

Dần dần, cậu cảm thấy đầu có điểm mơ hồ, trên người cũng rất đau, có lẽ là vết thương cũ tái phát. Không phải cậu không muốn lên bờ hảo hảo chỉnh tên thái giám kia, nhưng mà thể lực hiện tại của cậu, đừng nói chỉnh người khác, ngay cả đi còn không nổi.

Không biết đứng đó bao nhiêu lâu, ánh trăng đã chuyển hết một vòng, có lẽ đã là nửa đêm.

Thái giám kia đã sớm ngủ gật, Tại Trung cũng cảm thấy được thần trí của mình không còn tỉnh táo nữa, nghiêng ngả ngã người ra phía sau, cả người lại chìm vào trong nước. Tại Trung ép buộc bản thân phải tỉnh, tiếp tục đứng lên.

Lúc này, cậu phát hiện phía bên kia hành lang có một ít người giơ đèn lồng đi qua, vì thế bất chấp tất cả, vì cứu với cái mạng nhỏ của mình, Tại Trung lập tức gào lớn: "Ngược nô! Cứu mạng a!"

Đám người đó quả nhiên dừng lại, sau đó theo như mong muốn của Tại Trung, bước lại bên này. Tên thái giám bị giọng hét của Tại Trung làm bừng tỉnh, vừa định phát hỏa với cậu, thì nhìn thấy người tới. Tên thái giám chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hô:

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Người tới —— chính là Trịnh Duẫn Dật.

Trịnh Duẫn Dật nhìn Tại Trung dưới hồ, trong lòng đã hiểu được đại khái.

"Mẫu hậu lại trừng phạt nô tài?"

"Bẩm hoàng thượng, đúng vậy."

"Lần này lý do là gì?"

"Bởi vì hắn tự tiện xông vào hoa viên..."

"Chỉ như vậy?"

"Còn bởi vì... hắn là người của Cảnh vương phủ..."

"Nga?" Trịnh Duẫn Dật nhướn mày nhìn về phía Tại Trung, sau đó ra lệnh cho người cầm đèn, "Kéo hắn lên."

Tại Trung hoàn toàn không nghĩ người tới lại là Trịnh Duẫn Dật. Hai năm nay, đây là lần đầu tiên gặp lại hắn, nhưng hiển nhiên, đối với Tại Trung mà nói, đây không phải là chuyện vui vẻ gì.

Kỳ thật Tại Trung rất muốn ở trước mặt Trịnh Duẫn Dật biểu hiện cao ngạo của bản thân, đáng tiếc cậu vừa mới lên bờ, chưa kịp nói bất kỳ câu nào, trước mắt đã tối sầm, cả người mất đi ý thức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm