7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Flower Nhật (Quyển 1 và Quyển 2 đến chương 6)

Jaeeunji (từ chương 7 – Quyển 2)

À ta thông báo thêm một chút. Ta giữ nguyên tên nhân vật tiếng Trung trong fic nha, nên có khác với tên nhân vật trong fic của Flower Nhật một chút. Nhưng mà đọc rùi cũng sẽ hỉu thui, dễ lém.

Trịnh Duẫn Dật nhìn Tại Trung té xỉu trên mặt đất, nói với viên thái giám phía sau:

"Cứu hắn tỉnh lại".

Viên thái giám tiến lên, ngồi xổm xuống bắt đầu chụp lên mặt Tại Trung, miệng kêu "Uy... uy!" Kêu xong, phát hiện thấy không hề có dấu hiệu thanh tỉnh, không khỏi tăng thêm lực đạo.

Trịnh Duẫn Dật là người thông minh, hắn rất nhanh phát hiện có chỗ không đúng.

Lại nói mặt nạ Tại Trung mang tuy rằng vô cùng tốt, theo lời Thẩm Xương Mân mà nói chính là tác phẩm kinh điển cả đời của hắn, đương kim đỉnh cao của thuật dịch dung, chẳng qua tất cả mặt nạ dịch dung đều có chung một điểm, là xuống nước đều bị bong ra, nhất là nước lạnh.

Bởi vậy Tại Trung ở trong nước lạnh suốt một đêm, mặt nạ đã sớm tróc ra một chút, đặc biệt là ở chỗ cằm ngâm trong nước, nhìn kỹ đã thấy da bên trong. Bất quá kỳ thực việc này quá nhỏ không đủ cho người khác nghi ngờ. Có trách thì trách viên thái giám kia từng chút một chụp lên mặt Tại Trung mà vẫn không thấy phiếm hồng, vậy nên Trịnh Duẫn Dật mới nhìn ra sơ hở.

"Ngươi tránh ra". Trịnh Duẫn Dật nhíu mày, vẫy thái giám kia lui ra, hắn tự mình tiến lên trước, vươn tay chạm vào chỗ da cằm Tại Trung, trong lòng đã hiểu được phần nào.

Kỳ thật đối với chuyện đây đó trên giang hồ hắn cũng có nghe nói đến, thì ra truyền thuyết về thuật dịch dung trong giang hồ thật sự lại xuất thần nhập hóa như vậy. Hắn lại càng muốn nhìn xem người này rốt cuộc bộ dáng thế nào. Vì thế, tay dùng sức một chút, mặt nạ Tại Trung cứ như vậy rơi xuống.

Trịnh Duẫn Dật nghẹn họng nhìn trân trối về khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia – khóe mắt, đuôi lông mày kia, nếu không phải vì té xỉu hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra người này khi thấy hắn nhất định sẽ biểu lộ sự quật cường.

Bỗng nhiên, Trịnh Duẫn Dật ngửa đầu cười to, làm cho đám cung nữ nô tài phía sau cả kinh tất cả đều quỳ rạp xuống đất. Trịnh Duẫn Dật này vốn cũng hỉ nộ bất thường, không biết hiện tại là tình huống gì.

"Chuyện hôm nay các ngươi ngậm miệng kín hết cho trẫm, ai để lộ một chút tiếng gió, giết không tha!"

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trịnh Duẫn Dật nhẹ nhàng ôm lấy Tại Trung đi về hướng tẩm cung của chính mình.

Hoàng huynh a, dù ngươi giấu hắn kỹ thế nào, cuối cùng không phải hắn cũng ở trong tay trẫm!

Lúc Tại Trung tỉnh dậy, phát hiện chính mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Cậu nghĩ rằng Trịnh Duẫn Dật sau khi cứu cậu chắc phải đem về Cảnh vương phủ, chứ không phải an bài cậu ở trên giường.

"Tỉnh?"

Tại Trung kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Trịnh Duẫn Dật cư nhiên còn ngồi bên giường cậu, đồng thời mẫn tuệ sâu sắc phát hiện trên mặt mình không giống như bình thường, giơ tay lên mặt mới phát hiện quả nhiên thiếu thứ vô cùng quan trọng đó. Trong lòng Tại Trung lớn tiếng rên rỉ, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động, ngoài mặt lại chịu đựng bất động thanh sắc.

"Ngươi là ai?" Tại Trung định dùng biểu tình thoạt nhìn vô tội vô hại của chính mình.

Trịnh Duẫn Dật bình thường ít khi nhíu mày, sau đó lại chậm rãi giãn ra, nở nụ cười:

"Ngươi lại hóa trang..."

"Cái gì?"

"Ngươi cứ yên tâm đi, mặc kệ là người mất trí nhớ hay ngu ngốc, trẫm cũng sẽ không thả ngươi đi." Trịnh Duẫn Dật nói.

"......"

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Hắn nói xong đứng dậy đi ra phía ngoài, đối với ngự y đang đứng cung kính một bên nói: "Chăm sóc y cho tốt, dùng dược liệu tốt nhất cho trẫm."

"Tuân lệnh." Ngự y kia cung kính trả lời.

Tại Trung có chút không rõ. Cậu nghĩ rằng sau khi hắn phát hiện thân phận thật phải là một phen nghiêm hình tra tấn, dù sao người này trước kia đối với cậu đã từng như thế. Huống chi cậu hiện tại vẫn là thân phận đào phạm – tử tù đào phạm, điều Trịnh Duẫn Dật phải làm hiện tại là đem hắn nhốt vào thiên lao, sau đó chấp hành án tử hình, không phải sao?

"Vị này..." Ngự y nhìn về phía Tại Trung ở trên giường, nghĩ thầm, rằng người được Hoàng thượng coi trọng, nhất định là nhân vật rất quan trọng, vì thế cẩn thận nói.

"Ta gọi là Tiểu Cửu"

"Vị công tử Tiểu Cửu này..."

"......"

"Ngài vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, hàn khí dâng lên, bệnh cũ tái phát, hiện vẫn đang sốt chưa khỏi, ta sẽ biên cho ngài một thang thuốc giảm sốt, mặc dù không thể chữa khỏi bệnh cũ, nhưng có thể giảm bớt bệnh trạng."

Tại Trung lúc tỉnh cũng đã phát hiện thân thể không khỏe, bất quá cậu đã sớm quen rồi, dù sao khi đó phải nằm suốt một năm trên giường mới có thể tự do hoạt động.

"... Cũng không thể cho ta xem qua thang thuốc?" Nhìn người không thể biết được tâm địa, ai biết Trịnh Duẫn Dật rốt cuộc suy nghĩ cái gì...

Ngự y khó hiểu, nhưng vẫn là đem thang thuốc đưa cho Tại Trung. Cậu xem qua, phát hiện thật đúng là phương thuốc giảm sốt. Nhìn lướt qua, cậu nhịn không được liền nói:

"Nếu thêm một chút thục phụ tử thì tốt rồi..."

Ngự y nghe vậy bừng tỉnh ngộ ra, không khỏi thay đổi ánh nhìn về phía Tại Trung.

"Cửu công tử là lang y?"

"Hả...? Không phải."

Ngự y kia kỳ quái nhìn mắt Tại Trung, không nói nữa, cầm hộp thuốc đi ra.

Tại Trung một mình ở lại trong phòng, nhìn thấy chăn nệm màu vàng trên mặt thêu tú long, trong lòng có chút kinh ngạc.

Đây không phải là long sàng trong truyền thuyết sao... Ngàn vạn lần không cần, thật không phải nói cậu sợ giảm thọ, mà nếu đây là long sàng, vậy nghĩa là Trịnh Duẫn Dật còn có thể trở về.

Nằm một cách quá phận không yên hơn một canh giờ, ý nghĩ của cậu biến thành sự thật – Trịnh Duẫn Dật đã trở lại, trong tay còn bưng một chén thuốc còn nóng hổi.

"Hả...?" Tại Trung biết mình thật ra phải đứng lên quỳ xuống thỉnh an, nhưng cậu chính là không nghĩ sẽ làm như vậy, cuối cùng chính mình nhếch miệng nhếch mày, cái gì cũng chưa nói.

Trịnh Duẫn Dật cũng không để ý. Hắn vừa mới phê duyệt tấu chương bên ngự thư phòng trở về, kết quả vì chính người đang ở trong phòng của mình, căn bản cũng không biết là mình đang phê cái gì. Lúc trở về vừa vặn thấy cung nữ đang bưng bát thuốc chuẩn bị đi vào, vì thế liền thuận tay nhận lấy.

"Ngồi dậy uống thuốc."

"Yên tâm, trẫm không hạ độc đâu, trẫm muốn ngươi chết cũng không cần phải phiền phức như vậy."

Tại Trung cũng nghĩ thế, nên ngồi dậy, bưng chén thuốc lên cẩn thận ngửi, quả nhiên là thuốc tốt, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Có muốn thêm đường không? Thật khổ cho ngươi."

Tại Trung lắc lắc đầu, đã thành thói quen của cậu.

Bỗng nhiên, Trịnh Duẫn Dật vươn tay đến Tại Trung, lại bị Tại Trung nhanh chóng né tránh, chính là hắn dừng lại một chút, tiếp tục vươn tay sờ vào trán của Tại Trung.

"Vẫn còn nóng... Mẫu hậu phạt ngươi quá ác độc rồi."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tại Trung gạt tay Trịnh Duẫn Dật ra, hỏi. Người này có hành vi thật là cổ quái.

"Ngươi không phải không biết?"

"...."

"Yên tâm, trẫm sẽ không làm tổn thương ngươi nữa."

Tại Trung nghe vậy khinh thường cười nói: "Lúc trước ta không sợ ngươi, hiện tại cũng sẽ không sợ, ngươi không cần nói ra câu nói dư thừa đó."

"Xương Thực..."

"Ta không phải Xương Thực, không được gọi ta như thế!" Tại Trung cả giận nói.

Tại Trung vốn cũng không phải là người tốt tính, hắn vốn chính là cao cao tại thượng, nào có người nào dám nói chuyện như vậy với hắn. Hắn duỗi tay ra nắm lấy vạt áo của Tại Trung, hung hăng kéo.

"Ngươi dám nói ngươi không phải!" Trịnh Duẫn Dật nắm lấy vai phải của Tại Trung, ngón cái hung hăng bấu vào nơi vết sẹo bị tổn thương.

"Lấy tay ngươi ra! Ta đã cảm thấy muốn ói!" Tại Trung oán giận nói, căm tức nghĩ về người trước đây.

"Không cần gạt trẫm... Ngươi không nên nói chuyện với trẫm như vậy..."

"Hừ... Ngươi ở trong này giả làm người tốt, thiên hạ tin ngươi, dù sao ta cũng đã chết một lần rồi, không sợ chết lại lần nữa! Ngươi có tính toán lợi dụng ta để uy hiếp Trịnh Duẫn Hạo, thì ngươi đã lầm to rồi. Ngươi thật đáng thương, lúc đó vẫn vĩnh viễn bị người ta đùa bỡn!"

Trịnh Duẫn Dật ít người biết sẽ tức giận, hai mắt đã sung huyết. Hắn vươn tay cơ hồ hướng đến gương mặt xinh đẹp từng bị hành hạ trong quá khứ kia, nhưng cuối cùng vẫn là cố nén trụ.

"Người đâu đến đây!"

Mấy thị vệ nghe thấy tiếng gọi lập tức tiến vào, đồng loạt quỳ xuống.

"Bắt hắn giam lại cho trẫm! Nếu hắn bỏ trốn thì cẩn thận cái đầu của các ngươi!"

"Tuân lệnh!"

Ở nơi khác, Duẫn Hạo nghĩ rằng Tiểu Cửu có thể tự mình quay về Cảnh vương phủ, dù sao bọn họ lúc đi vào đã ra chiêu với thị vệ, bọn họ thấy cậu là người của Cảnh vương phủ tự nhiên sẽ thả cậu ra. Vì thế Trịnh Duẫn Hạo căn bản không đem việc này để ở trong lòng.

Hắn sau khi trở về vương phủ, việc đầu tiên làm là lên ngựa đi thẳng đến Khê địa. Mặc kệ đó không phải là mộ của Tại Trung, hắn cũng phải đi xem thử...

Phòng bên này, Xương Mân chỉ biết là Tại Trung bị Cảnh vương gia mang vào cung, bất quá cuối cùng chỉ có một mình Duẫn Hạo trở về. Hắn còn không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, Duẫn Hạo lại không thấy bóng dáng đâu.

Xương Mân đợi suốt cả đêm, chính là vẫn không thấy Tại Trung quay về Cảnh vương phủ, không khỏi có chút sốt ruột.

"Xú tiểu tử, đi đâu vậy không biết... đáng chết!" Hắn một mình đi tới đi lui khắp nơi trong phòng. Ngay cả Trịnh Duẫn Hạo đều không thấy bóng dáng, mà hắn phải lên đó tìm người. Càng phiền hơn chính là kẻ này là một đại nhân vật, không sống ở nơi nào khác mà là hoàng cung.

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm