7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JaeJoong bị nhốt vài ngày trong vương phủ, cách nào cậu cũng đã thử qua, leo tường bỏ trốn, cải trang thành người bán hàng rong, đáng tiếc thị vệ trong phủ cũng không phải hạng ăn không ngồi rồi, vô luận cậu nghĩ ra trò gì, cũng sẽ bị hóa giải sạch sẽ.

Kỳ thật đối với việc mình có thể trốn đi, JaeJoong sớm đã mất hết hy vọng, nguyên nhân là do trang phục và đạo cụ hành tẩu giang hồ của cậu đã bị YunHo lấy mất, không có tiền cậu chẳng phải trở thành dân lang thang sao? Làm sao còn theo kế hoạch mà hành hiệp trượng nghĩa, hành tẩu giang hồ được nữa? Chưa hết, còn một loại cảm giác khó hiểu, mà JaeJoong sống chết không muốn thừa nhận, đó là mỗi lần nghĩ đến việc bỏ trốn, không bao giờ trở về nữa, thì cậu sẽ nhớ đến lần đó YunHo lấy thân che chở cho cậu, rồi bảy ngày bị nhốt cùng phòng với hắn, rồi... rất nhiều thứ khác.

Bất quá, JaeJoong hiện tại cảm thấy bị giam lỏng thế này thì hết sức nhàm chán, nên cậu đã cố gắng hết sức bộc lộ bất mãn của bản thân.

Không trốn cũng được, ở lại vương phủ ăn ngon mặc đẹp cũng là một chuyện tốt, hơn nữa cái danh thị đồng cũng chỉ để cho đẹp thôi, chứ thật ra JaeJoong không phải làm gì cả. Đáng nói chính là, YunHo không cho cậu ra khỏi vương phủ nửa bước!

"Ngươi không thể để ta yên tĩnh một ngày sao?" YunHo bất đắc dĩ nhìn JaeJoong mặt mày xám xịt lần thứ n bị bắt về vì tội trèo tường bỏ trốn, hắn giận dữ hỏi, "Ngươi nhất định phải trốn đi sao?"

"...Hừ!" JaeJoong hừ một tiếng.

"Ngươi không hài lòng cái gì? Ta cho ngươi ăn ngon ngủ tốt, cũng không trêu đùa ngươi nữa. Ngươi cho rằng người như ngươi, nửa điểm võ công cũng không biết, lại có thể chạy loạn khắp giang hồ sao? Ngươi cứ nghĩ như vậy là có thể hành tẩu giang hồ?"

"Ta chỉ là không hiểu vì sao ngươi lại phải chấp nhất với một kẻ vô danh tiểu tốt như ta!"

YunHo nghe vậy thở dài, nhưng không trả lời.

"Quên đi..."

"Muốn ta không trốn cũng được." JaeJoong nói, gương mặt khó chịu nhìn YunHo, "Nhưng là ngươi phải đáp ứng ta vài điều kiện."

"Nói." YunHo đầu tiên nghe vậy sửng sốt, sau đó trong mắt dần ngưng tụ ý cười.

"Đó là không được bắt ta làm việc của hạ nhân, không được nói ta là thị đồng, còn nữa, phải đem khế bán mình hủy đi. Nếu ở lại, ta muốn lấy thân phận là khách nhân của vương phủ mà ở lại."

"Không thành vấn đề." YunHo dễ dàng đáp ứng.

"Còn, còn nữa... không được động thủ động cước với ta..."

"Ta sẽ cố gắng."

"Cuối cùng, đó là phải cho ta ra phủ chơi, không thể ngày nào cũng nhốt ta trong phủ như vậy."

"Cái này... nhưng ngươi phải đáp ứng không được nhân cơ hội mà trốn thoát mới được."

"Được, đó là đương nhiên."

"Được rồi, thành giao."

JaeJoong hớn hở mỉm cười vì đã thành công, hoàn toàn không để ý đế gương mặt đắc ý của YunHo.

Cuối cùng cũng có thể ra khỏi Cảnh vương phủ, JaeJoong bước trên đường lớn, hưng phấn vui vẻ nhìn ngắm khắp nơi.

Thật ra trên đường chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là từ nhỏ JaeJoong đã ở trong Vong Ưu cốc. Trong cốc lớn lên, JaeJoong chỉ nhớ mang máng là khi các sư huynh lớn xuống núi, lâu lâu sẽ mang về một ít đồ chơi cho cậu, căn bản mà nói, cậu chưa từng được tận mắt thấy phố xá đông đúc.

Cách cậu không xa, YunHo bất đắc dĩ đi theo cậu, nghĩ đến đường đường là hắn, một vương gia oai phong lẫm liệt lại phải theo sau lưng một thường dân, YunHo không khỏi có chút buồn bực.

"Vương... YunHo, kỳ thật ngươi không cần tự mình đi theo ta, nếu lo lắng, ngươi có thể phái người khác giám sát ta." JaeJoong nhìn vẻ mặt khó chịu của vương gia đại nhân, nói. Trong lòng thầm nghĩ, người này thật ngớ ngẩn, rõ ràng vài ngày trước suýt bị thích khách giết ngay trong phủ, vậy mà giờ còn nghênh ngang đi giữa đường cái như vậy.

"Không cần ngươi quan tâm, ta vui."

"Ngươi...!" JaeJoong tức khí, thầm mắng YunHo không biết phân nặng nhẹ. Mặc kệ hắn, cậu cứ tiếp tục du ngoạn đường phố.

Lúc cậu ra ngoài có đòi YunHo chút bạc, dù sao tiền của cậu cũng do YunHo giữ, bản thân một xu cũng không có, đòi tiền hắn thì cũng không có gì là quá đáng.

Chỉ đi một chốc, trên tay JaeJoong đã đầy đồ ăn vặt.

JaeJoong vừa ăn vừa xem xiếc biểu diễn trên đường, xem đến cao hứng, vừa quay đầu lại, lại nhận ra không thấy bóng dáng YunHo đâu.

Cậu nhíu mày tìm kiếm xung quanh, phát hiện đã hoàn toàn lạc mất YunHo. Nhớ đến thích khách tàn nhẫn vài ngày trước, JaeJoong đột nhiên hoảng hốt, cậu vội chạy đi tìm YunHo.

"Yun... YunHo?"

Cậu tìm từng ngóc ngách đã đi qua, nhưng kiểu gì cũng không thể thấy được thân ảnh của hắn.

Nơi đây vốn huyên náo, gánh xiếc lại còn ồn ào tiếng chiêng tiếng trống, nhưng JaeJoong đột nhiên cảm thấy cảnh vật thật mơ hồ, nhìn gương mặt mọi người cứ mờ mờ ảo ảo. Dường như có điểm gì đó giống với ký ức đã phủ bụi của cậu, một loại tình tự phức tạp tích tụ lại thành một cảm giác cô đơn trống vắng.

Lại bị bỏ rơi... Lần đó cũng là như vậy.

JaeJoong buông lỏng hai tay, những món đồ vừa mới mua rơi xuống mặt đất, cậu bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Làm sao bây giờ...

"Này..." Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, JaeJoong quay đầu lại, thấy YunHo lướt qua đám người mơ hồ, đi về phía cậu, tuy rằng không nói gì, nhưng nháy mắt lại làm JaeJoong thật yên tâm.

JaeJoong ngốc lăng nhìn hắn, im lặng.

"Ngươi bị gì thế? Đồ mới mua đều rơi rồi." YunHo nói xong, bỗng nhiên mỉm cười, rút tay từ sau lưng ra, là một chuỗi mứt quả màu hồng, "Cho ngươi."

"Ngươi... làm sao...?" JaeJoong chấn động nhìn hắn.

"Bởi vì lúc ngươi đi qua sạp mứt quả, biểu tình rất muốn một xâu..." YunHo nói xong, giống như có chút ngượng ngùng, không nói nữa, chỉ là đem mứt quả dúi vào tay JaeJoong, sau đó cúi xuống nhặt đồ vật JaeJoong làm rơi.

"Ngươi biết không, mứt quả... với ta mà nói là rất đặc biệt." JaeJoong bỗng nhiên mở miệng, giống như là nói chuyện với YunHo, lại càng giống như tự nói với bản thân.

"... Ân?"

"Bởi vì có một người, rõ ràng nói sẽ mua cho ta, nhưng cuối cùng lại không mua." JaeJoong nhỏ giọng nói, "Cho đến bây giờ, ta cũng không biết nó có vị thế nào..."

YunHo nghe vậy đứng thẳng lưng lên, nhìn về ánh mắt chứa vô số cảm xúc của JaeJoong. Bỗng nhiên vươn tay an ủi cậu, giống như là dỗ trẻ con, khẽ vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng nói: "Không sao, hiện tại ngươi nếm thử, rồi sẽ biết."

"Ừ..." JaeJoong nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó há mồm cắn một ngụm.

"Thế nào?"

"Rất ngọt..."

Lúc JaeJoong trở về vương phủ, cậu biết bản thân đã thay đổi. Có một số việc có thể dễ dàng làm con người ta thay đổi, chỉ là một chuỗi mứt quả, lại có thể chạm vào nơi yếu đuối nhất trong lòng JaeJoong.

Bảy năm trước, phụ thân đáp ứng mua mứt quả cho cậu, bảy năm sau, YunHo giúp cậu thực hiện.

—— Bởi vì lúc ngươi đi qua sạp mứt quả, biểu tình rất muốn một xâu.

Vì sao hắn lại chú ý đến? Rõ ràng chỉ là trong nháy mắt.

Thông minh như JaeJoong, kỳ thật cậu sớm biết Cảnh vương gia không cho cậu rời đi là do hắn muốn lợi dụng cậu. Cậu cũng không ngốc tới mức nghĩ đến YunHo coi trọng cậu là vì cậu xinh đẹp, còn hắn đoạn tụ.

Hiện tại nghĩ lại, hắn rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, thị đồng, Vân Vũ gian, thậm chí là bảy ngày cả hai ở chung.

Đoạn tụ? Hắn... thật sự đoạn tụ sao?

JaeJoong bi ai phát hiện, cho dù YunHo thật sự muốn lợi dụng cậu, điều đó cũng không quan trọng. Ít nhất cậu biết, có một vài điều không thể giả vờ được, JaeJoong muốn tin vào những việc nhỏ nhoi chân thực đó.

Cứ ở lại bên cạnh hắn đi, cậu, biết đâu có thể giúp ích gì cho hắn.

JaeJoong lăn qua lăn lại trên giường, bên ngoài trăng đã sớm lên cao, nhưng JaeJoong vẫn không ngủ được.

Có lẽ... mứt quả kia cũng chỉ là một cái cớ... Nói không chừng, chính mình sớm đã...

Thở dài, JaeJoong buộc bản thân đừng suy nghĩ nữa, cậu nhắm mắt lại. Có lẽ, JaeJoong không biết mình vừa quyết định một quyết định khiến bản thân phải hối hận mãi về sau...

Quay đầu từng đoạn trường nhân

Lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa

Tương tư mấy phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm