8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời càng ngày càng lạnh.

Bởi vì vương phủ tọa lạc ở phương bắc, nên đến mùa đông thì tuyết rơi rất nhiều, gió lạnh thấu xương.

JaeJoong suốt bảy năm đều sống tại Vong Ưu cốc, núi cao bao phủ, trong cốc bốn mùa đều ấm áp như xuân, khí hậu ôn hòa.

Nếu nói như vậy, thì bảy năm qua, JaeJoong chưa từng được trải qua mùa đông chân chính, chưa từng thấy qua tuyết rơi.

Hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi, JaeJoong nửa tỉnh nửa mê bồi YunHo ngồi trong thư phòng.

YunHo xử lý công sự, JaeJoong ngồi một bên nhàm chán đọc sách giải trí. Không còn cách nào khác, mặc dù cậu không phải hầu hạ YunHo mài mực hay gì khác, nhưng vẫn phải theo sát YunHo như xưa.

JaeJoong buồn ngủ mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời không kịp phản ứng cái màu trăng trắng đang rơi kia là cái gì.

"Tuyết tuyết tuyết!" JaeJoong mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh khó nén vẻ hưng phấn.

YunHo nghe vậy, nâng mắt nhìn ra ngoài một chút, đáp nhanh:

"Tuyết rơi à..." Sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc.

JaeJoong nhìn nhìn tuyết rơi ngoài cửa, sau đó lại nhìn nhìn YunHo vẻ mặt không quan tâm, JaeJoong giống như là rất muốn nói cái gì đó, nhưng lời đi đến bên miệng lại nuốt trở về.

Lần trước trên đường luống cuống thế nào đã bị YunHo cười nhạo một trận, lần này chỉ là tuyết rơi mà hưng phấn như vậy, còn không bị hắn cười đến chết. Vì thế JaeJoong ép bản thân phải cúi đầu xem mấy cuốn sách nhàm chán giết thời gian, nhưng cậu vẫn nhịn không được, ánh mắt cứ liếc liếc ra ngoài cửa sổ.

"..." YunHo dĩ nhiên hiểu được tâm tư của JaeJoong, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Nhìn cậu bộ dáng đứng ngồi không yên, lại có cảm giác thật thú vị, "... Ra xem một chút đi."

"Cái gì?" JaeJoong kinh ngạc hỏi lại.

"Ra xem một chút đi, hiếm khi tuyết giống như năm nay, trận đầu đã rơi nhiều như vậy."

JaeJoong đảo đôi mắt to tròn, nhìn YunHo, cuối cùng vẫn là quăng sách, vội vàng chạy ra ngoài.

"Ha, ngốc, gấp cái gì, lấy thêm quần áo..." Chưa đợi YunHo nói xong, thân ảnh JaeJoong đã không thấy đâu, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ cười, cầm áo choàng đi theo ra ngoài.

JaeJoong đứng giữa sân, tuyết mới rơi không bao lâu, không thể đạt đến trình độ như thơ ca vẫn hay miêu tả, nhưng nhìn xung quanh mỗi nơi mỗi lúc một trắng xóa, đó cũng là một cảm giác mới lạ.

Lúc còn rất nhỏ, mỗi mùa tuyết đến, cả nhà lại bắt đầu sầu mi khổ điểm, không có tiền mua than, không có áo ấm mặc, chỉ có thể lạnh run trong lớp chăn cũ kỹ, làm gì có tâm tình ngắm cảnh tuyết rơi. Rồi sau đó vào Vong Ưu cốc, lại không có cơ hội nhìn đến tuyết rơi.

JaeJoong bỗng nhiên có chút buồn, hưng phấn ban đầu biến mất hết, thở dài nhìn hơi nước màu trắng tan biến trong không trung.

Đột nhiên, một bông tuyết nhè nhẹ dừng lại trên chóp mũi cậu, lạnh lẽo hóa thành nước, JaeJoong khẽ run lên.

"Ta đã nói phải mặc nhiều áo một chút, lạnh không?" Âm thanh mang theo trách cứ truyền đến, trên vai JaeJoong đã thêm một kiện áo choàng.

"Ta cảm thấy, vận mệnh là một điều gì đó thật thần kỳ... Mất đi cái gì, chiếm được cái gì đều khó có thể đoán trước, ngươi có tin tưởng không? Bảy năm rồi ta chưa thấy tuyết rơi."

YunHo nhíu mày, không nói gì, bởi vì hắn biết, JaeJoong không chờ mong hắn trả lời.

"Ngươi nói... ta là phải thích hay ghét tuyết đây?" Quả nhiên, JaeJoong tiếp tục tự hỏi bản thân.

YunHo thở dài, vươn tay kéo JaeJoong ôm vào ngực, cảm giác được thân thể cứng ngắc dần dần thả lỏng.

"Ngươi đó... Chỉ là tuyết rơi thôi, nhiều xúc động như vậy làm gì."

"Đúng rồi, vương gia, trước đây tuyết rơi ngươi làm gì?"

"Gọi ta là YunHo." YunHo nhíu mày, sửa sai.

"Ừ, YunHo, trả lời ta." JaeJoong nhanh chóng đáp lời, cậu vẫn nằm trong vòng ngực ấp ám của YunHo, hỏi cho bằng được thắc mắc của mình.

"Ta trước đây sao... Cũng không có gì, cũng giống như lúc không có tuyết, đọc sách luyện võ, có khác là mặc nhiều đồ một chút."

"Thật nhàm chán." JaeJoong bĩu môi.

"Vậy ngươi nói phải làm thế nào mới thú vị?"

"Đắp người tuyết..."

"Ngươi cảm thấy vậy mới thú vị?" YunHo không cho là đúng.

"Đương nhiên, bởi vì ta cũng chưa từng làm bao giờ, nên rất hứng thú. Nếu không... hiện tại chúng ta thử xem." JaeJoong trong mắt tràn ngập hưng phấn.

"Được rồi được rồi, bên ngoài lạnh như vậy, tuyết cũng chỉ tích tụ một tầng mỏng, chơi cái gì a, cẩn thận không lại cảm lạnh, ngươi cũng xem tuyết rơi đủ rồi, về phòng đi." YunHo thản nhiên nói, dập tắt hưng phấn của JaeJoong, không nói không rằng lôi cậu về phòng.

JaeJoong không phản kháng, ngoan ngoãn trở về.

Bất quá, JaeJoong vẫn ngồi một góc trong thư phòng ngẩn người, không nói gì, giống như chìm đắm trong thế giới riêng của mình không chịu đi ra.

Nhìn JaeJoong như vậy, YunHo âm thầm thở dài.

"JaeJoong... muốn ăn mứt quả không?"

JaeJoong lắc lắc đầu, YunHo cũng không hỏi tiếp.

*

Tuyết rơi một đêm không ngừng nghỉ, JaeJoong ngày thứ hai tỉnh dậy, việc đầu tiên nghĩ đến chính là mở cửa sổ xem tuyết tích tụ được mấy phần rồi, lại không ngờ đến thấy được một người tuyết, không to không nhỏ, cũng không có mắt mũi miệng đứng sừng sững ở trước. Bốn phía tuyết đã tích rất dày, nhưng người tuyết không bị chôn quá sâu trong tuyết, vừa nhìn là biết được mới đắp không lâu.

Người tuyết không thành hình này dễ dàng lấy hết lực chú ý của JaeJoong, bởi vì nó đang 'cầm' một xâu mứt quả...

Một xâu mứt quả đỏ hồng trong suốt cắm trên người tuyết, JaeJoong lập tức hiểu được, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, quả nhiên phát hiện một tờ giấy đặt trên bàn:

"Băng giá tuyết rơi

Chân tình thật lòng.

Băng nhân là ta

Hồng quả cho ngươi."

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nét bút tiêu sái đẹp đẽ, bên cạnh còn vẽ một đường cong đơn giản, đó là hình gương mặt tươi cười.

JaeJoong cũng biết hôm qua mình có chút giận dỗi vô cớ, không khác mấy với việc cố tình gây sự, nhưng lại không nghĩ đến YunHo lại có thể quan tâm cậu như vậy.

Khóe miệng không khỏi giương lên thành một nụ cười, vội vàng khoác thêm áo choàng liền chạy ra ngoài, 'nhận' mứt quả trên tay người tuyết, sau đó vỗ nhẹ lên đỉnh đầu người tuyết.

"Cám ơn ngươi..."

*

YunHo quay ngược lại, muốn nhìn một chút phản ứng của JaeJoong khi nhận được mứt quả, vì thế hướng đến phòng cậu.

Xa xa, hắn thấy hai người tuyết đứng ở trong viện, một nhỏ một lớn, cái nhỏ 'nhận' xâu mứt quả đã được ăn hết, hơi hơi tựa đầu vào cái lớn...

JaeJoong hoàn toàn không nghĩ đến YunHo sẽ trở lại, cho nên hiện tại cậu đang rất thoải mái say giấc trên giường. Nếu biết, cậu tuyệt đối sẽ không giống một tiểu cô nương đắp người tuyết đôi như vậy, cho dù có đắp, cũng sẽ phá xuống trước khi YunHo đến.

Không biết có phải YunHo hiểu ý JaeJoong hay không, tóm lại hắn không bước vào phòng cậu, chỉ là kinh ngạc nhìn hai người tuyết một lúc lâu, cuối cùng xoay người rời đi.

*

Áo lụa lả lướt tựa khói bay

Thu đến cho ta nửa ngày nhàn

Thu đi cho ta ngày đông giá

Cười dịu dàng,

Người là băng tuyết hay lửa nồng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm