21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng như lửa đốt, Seokjin từ khi ngồi xe theo gã đến bệnh viện không ngừng cầm điện thoại gọi cho Taehyung, nhưng quái lạ là gọi bao nhiêu lần cũng không ai nghe máy. Lúc chạy đến ngoài hành lang nơi chủ tịch cấp cứu thì anh mới vỡ lẽ, cậu không bắt máy chắc do tức tốc đến đây. Trước phòng cấp cứu, ngoài Taehyung đang ngây ngốc ngẩng đầu canh chừng khi nào đèn đỏ chuyển tắt thì ở ghế chờ là hai vị phu nhân cùng vài người thân cận của gia đình cũng lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng. Nghe tiếng giày da hớt hải chạy trên nền gạch, bọn họ đồng loạt quay nhìn hai người nam nhân vừa dừng chân thở dốc, Taehyung nhanh chân đến cạnh Seokjin xoa lưng để anh dễ dàng hít thở. 

"Namjoon con đến rồi, mau lại đây đi, ba con ông ấy ở trong đó cũng được 1 tiếng rồi."

Bà cả chỉ vào chỗ kế bên mình, trong giọng có chút run run hướng con trai nói.

"Ba sao lại như vậy? Dạo gần đây sức khỏe vốn rất tốt mà?"

Ngay khi ngồi xuống gã liền dò hỏi thắc mắc, trên trán lấm tấm mồ hôi cũng mặc kệ. Chỉ thấy ánh mắt mẹ mình trầm tư như có như không nhìn về phía mẹ hai ngồi kế bên bà, sau đó lại thu hồi nhìn gã:

"Không biết ổng làm sao, một mình trong thư phòng cả buổi sáng, mẹ nhờ chú Han lên gọi ổng có mẹ hai của con chờ, ai ngờ lúc chú Han gõ cửa mải không thấy động tĩnh nên đi vào liền thấy ba con nằm dưới sàn bất động, cả nhà liền đem đi cấp cứu."

Nghe xong Namjoon cũng không trả lời lại chỉ thở ra một hơi, hai mắt chăm chú nhìn về phía cửa phòng cấp cứu như bao người. 

Lại trôi qua thêm vài giờ, Taehyung vốn đang đứng nay ngồi xuống bên cạnh gã, mặt bơ phờ nhìn về phía trước, theo sau cũng chẳng thấy Seokjin. Namjoon được dịp đánh giá cậu em cùng cha khác mẹ này, tóc tai bình thường đã hơi xoăn xoăn xù xù nay lại càng rối tung, gương mặt xét về toàn diện thì không có nét nào đặc trưng hoàn toàn giống ba gã và mẹ ba, nhưng nhìn chung vẫn là sáng lạn hoàn hảo. Nét u buồn thoang thoảng lại gợi cho gã nhớ tới bà ba, tức là mẹ Taehyung, người phụ nữ duy nhất trong nhà này gã có thể dùng từ hiền hậu để hình dung. Mỗi lần tiếp xúc với bà, gã sẽ luôn nhận được ánh mắt kì quái mà gã không thể hiểu, chỉ là rất buồn rất buồn, phu nhân ấy luôn cười với gã, xoa nhẹ đầu, hình ảnh bà cứ thế với Namjoon cũng phai nhạt cho tới khi hay tin bà mất do uống quá liều thuốc trầm cảm thì những gì về bà lúc đó cứ ẩn hiện trong đầu gã suốt một thời gian. Bà cũng là người mà ba gã yêu thương nhất, người ngoài có thể không biết nhưng Namjoon không ít lần phát hiện ba mình âm thầm đặt ảnh của bà ba ở ngăn kéo bàn làm việc, lâu lâu vô tình sẽ bắt gặp hình ảnh ông vuốt ve gương mặt xinh đẹp trong khung hình dịu dàng hôn xuống, chỉ là đáng tiếc người tốt thường phải đi rất sớm.

"Khụ, cậu là từ nhà chạy đến đây sao?"

Namjoon ho khan mắt lại nhìn thẳng hỏi người kế bên.

"Dạ, em lúc đó đang vẽ tranh, nhận được thông báo, tay chân em luống cuống cả lên."

Taehyung trả lời ánh mắt đầy buồn bã.

"Vậy trước lúc đó cậu cũng được linh cảm phải không? Chả trách lúc ở công ty tôi cứ bồn chồn, còn đánh rơi tách cà phê."

Gã nhớ tới lúc đó, thì ra là linh cảm huyết thống phụ tử, không ngờ người luôn tin tưởng khoa học như gã có ngày trải nghiệm qua cảm giác này, mà nếu có cơ hội gã tuyệt đối cũng không muốn thử cái cảm giác này lần nữa.

"Dạ? Em lúc đó ở phòng tranh đang tập trung rất cao độ, điện thoại gọi đến báo thì mới luống cuống đánh đổ bình đựng cọ rồi chạy nhanh tới đây, bây giờ em mới phát hiện em quên điện thoại ở nhà, chắc vì vậy mà Jinnie gọi em không nghe. Anh cả không bị sao chứ?"

Hả? Vậy là sau khi đó mới... Nhưng mà tại sao lại-

"Taehyung, mau uống tí nước đi, em đừng để mình ngã bệnh trước khi chủ tịch tỉnh lại."

"Ừm... anh cả, mẹ cả, mẹ hai, mọi người con có mua ít nước, mọi người trước uống một ngụm rồi tiếp tục chờ chủ tịch, bây giờ ai cũng không thể ngã xuống nữa."

Mọi người nghe Seokjin nói cũng tiếp nhận nước trong tay anh đưa, từ lúc chủ tịch vào trong không ai ở đây rời khỏi nửa bước, cho nên một giọt nước, một miếng bánh cũng không có trong bụng. Anh biết hiện giờ mọi người hết sức lo lắng nên chắc chắn không thể nuốt nổi cái gì, chỉ có nước là miễn cưỡng uống để chống đỡ tinh thần đợi tin tức cấp cứu.

Trời cũng không phụ lòng người, đèn đỏ rốt cuộc đã tắt, cánh cửa đang được chờ đợi cuối cùng cũng mở ra, các y bác sĩ bị mọi người vây lấy, vừa tháo xuống khẩu trang đã bị hỏi tới tấp. 

"Mọi người bình tĩnh, chủ tịch Kim đã qua cơn nguy kịch, tôi sẽ chuyển ngài qua phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi, nhưng tình huống tương đối nghiêm trọng nên trong 24 giờ sắp tới đây là lúc định đoạt ngài ấy có thể khôi phục bình thường hay là sẽ phải chịu bại liệt nửa thân dưới, kèm theo một số biến chứng đột quỵ khác, xin mọi người chú ý."

Bầu không khí trầm xuống, gương mặt ai cũng thẩn thờ, Namjoon ngồi xụp xuống ghế hai mắt nhắm nghiền, Seokjin đứng phía sau vỗ lưng Taehyung an ủi, cậu dại ra đứng như trời tròng. Hai vị phu nhân cũng là nét mặt suy yếu ngồi đó, chỉ là trong mắt mỗi người là một loại ý tứ khác nhau.

Ở nơi không ai chú ý, đôi tay thon dài của bà hai không ngừng run run, bà cố gắng tận lực đem chúng che đậy phía dưới túi xách, sắc mặt mệt mỏi thấp thoáng tia không cam lòng. 

'Lão già sao ông không chết luôn đi...'

///

✍️02032021 - 15:15

cảm ơn mọi người đã đọc em bé lằng nhằng này nha 

27022021 - 2k views, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ghé đến đây.
Mấy ngày gần đây có thêm mấy bạn đọc siêu dễ thương đã để lại những bình luận đầy động lực cho mình để tiếp tục. Mình cảm ơn lần nữa 💜🥰.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro