Chương 11: Anh ấy thì tính cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc nhắm mắt lần nữa, lần thứ hai cởi giày đặt xuống. Anh ta bước nhanh đến chỗ Trân Ni đứng, giật lấy điện thoại di động của cô, mặt không đổi, tầm mắt rủ xuống, muốn đem điện thoại cúp ngay và luôn.

Bật màn hình lên. Giao diện màn hình lại không phải như anh nghĩ, bên trên không phải giao diện cuộc gọi, mà là màn hình chính. Căn bản chính là không có cuộc gọi nào cả. 

Anh phản ứng kịp trong nháy mắt, tức giận đến mức dạ dày ẩn ẩn đau đớn, cười gằn: “Nhóc con, mày đùa bỡn anh mày ư?”

Trân Ni nhìn ông anh hai mặt đang đen lại thấy rõ, vô tội chớp chớp mắt: “Em cũng đâu có bảo em gọi điện đâu.”

Ngữ khí Chính Quốc lành lạnh: “Vậy mày vừa nói chuyện với ai?”

Trân Ni xoay người tìm một vị trí thoải mái hơn, lười biếng nói: “Em diễn tập một lần thì thế nào?”

“...”

“Anh vừa nhẫn tâm nói để đứa em gái duy nhất đói chết, em cũng đâu có nói bậy. Hiện tại..” Trân Ni đột nhiên nhớ tới điện thoại đang bị ông anh mình giật mất, muốn cướp về: “Em diễn tập xong, giờ gọi luôn.”

Chính Quốc nhìn con nhóc em bất trị chằm chằm nửa ngày, không ngăn cản, thuận theo đưa cho con bé.

“Được, giỏi thì gọi đi.”

Cái tình cảnh này diễn ra không giống Trân Ni tưởng tượng lắm. Cô nhìn lão anh xảo quyệt của mình một chút, có tí xíu hồ nghi, lại không muốn bị lấn át khí thế, chỉ đành chậm rãi mở điện thoại, cặm cụi nhắn tin.

Nhìn cử động của cô, Chính Quốc bình thản nói: “Xong chưa? Đến phiên anh mày.”

“Em chẳng làm gì sai.” Trân Ni nhíu mày: “Anh định nói xấu gì em với ba mẹ?”

“Không nói cho mày biết.” Chính Quốc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh mày chính là ngứa tay, muốn lôi thứ gì đó ra đánh cho đã.”

“...”

“Không sao, cứ méc ba mẹ đi.” Chính Quốc đứng dậy đóng cửa sổ, thuận tiện kéo mành lại: “Muốn nói cái gì thì cứ nói hết một lượt, nói xong thì đến lượt anh mày.”

Trong phòng nháy mắt tối om, giống như khúc nhạc dạo cho một màn bạo lực đẫm máu sắp diễn ra.

Khí thế của Trân Ni nhanh chóng xẹp đi hơn nửa, bắt đầu bất an: “...Anh đánh em, ba ba về sẽ đánh chết anh đó.”

“Được.” Chính Quốc bất cần đáp: “Anh mày chờ nè, chống mắt lên chờ đó!”

“...”

Chính Quốc không nhìn cô, đi về phía phòng khách cầm cái chổi lông gà treo cạnh ti vi xuống, im lặng không lên tiếng quật quật vào không khí để thử độ dẻo dai, chậm rãi nói: “Tiểu quỷ, muốn anh qua hay mày tự dẫn xác ra đây.”

Trân Ni nhìn đồ vật mang tính sát thương cao trên tay ông anh cục súc của mình chằm chằm mấy giây, không lên tiếng. Chính Quốc tựa hồ cũng không cần cô đáp lại: “Thôi nể em gái, anh tự qua.”

Phát giác được tình cảnh đã phát triển đến mức điên đảo rồi, Trân Ni nhỏ giọng gọi: “Anh hai à.”

Chính Quốc nhàn tản đáp lời: “Tốt, để anh mày qua.”

Nhìn ông anh không nói lý một bước, hai bước đi đến gần, Trân Ni trầm mặc hai giây, một đôi mắt to tròn chớp động thức thời nhận lỗi: “Em sai rồi.”

“...”

“Là em có lỗi với anh hai, lần sau em sẽ không tái phạm nữa.”

“...”

Vẫn rất có phong thái gió chiều nào theo chiều ấy.

“Sớm biết điều thế này có phải hơn không?” Chính Quốc trước giờ ăn mềm không ăn cứng, ném chổi lông gà sang một bên: “Ngoan ngoãn chút, đừng hơi tí thì đối nghịch với anh mày, nghe lời một chút, anh liền đưa mày đi ăn ngon mỗi ngày, nếu không thì chỉ có ăn đòn, biết chưa?”

Trân Ni không phục nga một tiếng.

Chính Quốc: “Thôi, anh đi đây.”

Trân Ni nhìn anh một cái, đột nhiên hỏi: “Anh hai, anh ra ngoài chơi với ai thế?”

Chính Quốc xỏ giày vào lần thứ ba, thuận miệng nói: “Bạn cùng phòng.”

Trân Ni: “Ồ.”

“Sao? Ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập đi.” Chính Quốc nói: “Đừng có hứng trí đi vào nhà bếp, tự tiện nấu đồ ăn đấy. Trong nhà có rất nhiều đồ ăn, đói bụng thì tự lo liệu, muốn ra ngoài mua gì thì cứ thoải mái, có việc gì thì gọi anh.”

“...”

“Còn có..” Chính Quốc gãi gãi mặt bổ sung: “Đừng có tùy tiện mở cửa cho người lạ.”

Trân Ni gật đầu.

Một lát sau, Chính Quốc rời đi. Một tiếng đóng cửa thanh thúy vang lên, sau đó cả căn nhà hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.

Tập phim hoạt hình trên ti vi vừa hết, chương trình tiếp theo là ca nhạc. Trân Ni cảm thấy toàn thân mệt mỏi, ném túi khoai tây chiên lên bàn trà, sau đó tắt ti vi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Nhớ đến lời Chính Quốc lúc nãy “Bạn cùng phòng.”

Đáy lòng Trân Ni như bị ai cấu một phát vừa nhói nhói, lại ngưa ngứa. Cảm giác cơ hội cận kề trong gan tấc, một cái với tay liền nắm được, lại không với đến, cảm xúc cũng theo đó lên xuống thất thường, có chút vui vẻ, lại có chút tiếc nuối, nghèn nghẹn.

Cô cầm bình nước mát trong tủ lạnh uống từng ngụm rồi suy tư trở về phòng.

Đúng lúc Lâm Nhã Nghiên gọi cho cô: “Trân Ni!”

Trân Ni: “Sao thế?”

“Cuối tuần sinh nhật Đoàn Di Ân.” Lâm Nhã Nghiên nói: “Bọn nó muốn rủ chúng mình đi hát Karaoke, nhờ mình hỏi cậu muốn đi cùng không?”

“Cuối tuần nào?”

“Tuần cuối cùng của tháng này.”

“À.” Trân Ni nói: “Để mình xem đã.”

“Cậu định tặng Đoàn Di Ân cái gì?”

“Còn phải chuẩn bị quà ư?” Trân Ni nghĩ nghĩ: “Vậy mình không rảnh.”

“...”

Lâm Nhã Nghiên im lặng nói: “Cũng không nhất thiết phải có quà. Nhưng chẳng phải đây là sinh nhật người ta sao? Cũng phải chuẩn bị chút quà chứ, nếu cứ thế tay không đến chẳng phải rất xấu hổ à?”

“Ừ mình cũng thấy thế.” Trân Ni chân thành nói: “Nên mới không đi.”

“Nhưng cũng chưa chắc mọi người đều mang quà theo.” Lâm Nhã Nghiên như không muốn đi một mình, nhất định phải kéo theo Trân Ni, vội nói: “Nhưng cậu cũng không cần để ý quá đến việc này, cùng lắm đến lúc đấy mình nói, quà của mình là của chung hai đứa.”

Trân Ni đến bên giá sách, rút một quyển manga xuống: “Đến lúc đó tính sau, cậu không phải muốn đến trường luyện thi sao?”

“Ừ ha.” Lâm Nhã Nghiên lập tức gấp gáp, “Mình quên mất! Không nói với cậu nữa, mình đi đây.”

Nói rồi, liền cúp điện thoại.

Trân Ni nằm úp sấp trên giường, lại lật danh bạ điện thoại. Nhìn thấy số liên lạc của “Kim xx”, do dự ấn mở tin nhắn. Ngón tay của cô giật giật rồi ngưng lại. Nếu gọi thì phải nói gì, nhắn tin thì nhắn cái gì bây giờ?

Chúc ngày mới tốt lành?

Gần đây nhất có ngày lễ nào không nhỉ? À ngày thành lập quân đội.

Vậy liền _ Chúc ngày thành lập quân đội vui vẻ đi.

“...” Nghe thực sự có chút kì quái. Hay là giả vờ gửi nhầm tin nhắn.

Không quá thất bại. Không được.

Hay là cứ gọi trực tiếp cho Chính Quốc đi, nói muốn qua tìm anh hai có việc? Không chừng có thể gặp mặt anh.

Trân Ni bỏ điện thoại xuống, mắt nhìn manga nhưng đầu óc đã đi đến tận đâu rồi. Một lúc sau, cô ném cuốn truyện xuống, chui vào trong chăn, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Vậy tại sao? Tại sao lại muốn gặp mặt.

Ở cùng anh giống như chẳng có chuyện gì tốt, luôn luôn bị anh đùa giỡn, tuổi tác cũng chênh nhau nhiều như vậy, cùng anh nói chuyện cảm thấy sự cách biệt thế hệ rõ ràng, hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Còn không bằng ở nhà ngủ một giấc.

Đúng.

Anh ấy thì tính là cái gì.

ANH! ẤY! TÍNH! LÀ! CÁI! GÌ! CHỨ! Đi đi âm hồn bất tán để bổn cô nương ngủ.

Trân Ni đứng dậy uống máy ngụm nước, tiện thể vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo. Cô thỏa mãn nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên bắt đầu lảm nhảm một mình, nhằm tự thôi miên bản thân: “Không tính là gì cả! Không tính là gì cả!”

“Chỉ vì dáng dấp đẹp mặt một chút, trên đường đi cũng vô tình thu hút vài ba ánh nhìn, cũng chỉ giống như một chú cún nhỏ dễ thương một tẹo, người đi đường đi qua liền muốn sờ một cái thôi.”

Không khí đông cứng một lát.

Trân Ni thở hắt ra, tiếp tục thôi miên bản thân: “Khả năng cũng chỉ có điểm đó là tạm chấp nhận, nhưng cũng chỉ có thể, giả dụ mình gặp một người đẹp trai hơn, liền thích người đó.”

“Tỉ như hiện tại, không gặp mặt, mình cũng không đặc biệt muốn gặp.” Trân Ni gật đầu, tiếp tục tẩy não: “Cái này chứng minh, tình cảm dạng này chỉ là thoáng qua, chẳng là gì cả.”

Nói xong lời này, tâm tình của cô thoáng buông lỏng, một lần nữa cô lại tiếp tục bình tĩnh nằm xuống xem manga.

Bất tri bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Không biết qua bao lâu, di động ở đầu giường vang lên, đánh thức Trân Ni. Cô mơ màng thức dậy, ngơ ngác mất mấy giây, sau đó cầm điện thoại, trực tiếp tắt.

Lại một hồi chuông nữa vang lên. Trân Ni nằm ngốc trên giường một lúc, đến khi hồi chuông thứ ba vang lên, mới chậm chạp bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không kiên nhẫn của Chính Quốc: “Em đang làm gì? Sao không nghe máy thế hả?”

“Em đang ngủ.” Trân Ni cau có trả lời, “Em gọi lại cho anh, nhưng máy bận, sau đó anh gọi tiếp lần nữa nè.”

Chính Quốc xùy một tiếng: “Không lý do. Nhanh dậy đi, anh mày đang định đi ăn bên ngoài với bạn, mày muốn đi không, hay chút anh mua về cho mày?”

Không đợi Trân Ni trả lời. Đầu giây bên kia vang lên thanh âm của một người khác: “Ài, Thái Hanh hình như làm gia sư ở gần đây, hay gọi cậu ấy đi cùng luôn?”

Chính Quốc: “Okie.”

“Vậy để tôi alo luôn.”

Trân Ni mấp máy môi, thu hồi những lời muốn nói lại, thấp giọng nói: “Em đi ăn cùng các anh.”

Chính Quốc: “Chắc chắn?”

“Ừm.” Trân Ni đứng lên, tìm một lý do hợp lý: “Em đói bụng rồi, chờ anh về chắc chết đói mất thôi.”

‘Được, thay quần áo đi.” Chính Quốc nói: “Khi nào anh gọi lại thì xuống.”

Cúp điện thoại, Trân Ni đi đến trước tủ quần áo, nhìn vào bên trong, cầm tất cả chân váy ướm thử. Xong xuôi Trân Ni đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, đúng lúc Chính Quốc gọi điện tới, cô ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra cửa.

Trân Ni đi vào thang máy.

Không biết có phải ngủ quá nhiều hay không, mà sau khi tỉnh lại cô luôn cảm thấy toàn thân khó chịu, đặc biệt là phần bụng.

Trân Ni nghĩ có thể là bị tiêu chảy, có chút hối hận vừa rồi không đi vệ sinh trước.

Trân Ni mở cửa, lên ghế sau xe.

Anh chàng ngồi ghế phụ quay đầu, nhìn cô cười nói: “Em gái, còn nhớ anh không?”

Là Độ Cảnh Tú, bạn cùng phòng với Chính Quốc.

Trân Ni gật đầu.

Chính Quốc quay lại nhìn cô một chút: “Thắt dây an toàn vào.”

Nhìn Trân Ni thắt dây an toàn đàng hoàng rồi, Chính Quốc mới khởi động xe.

Bởi vì đi ra ngoài cùng Chính Quốc nên Trân Ni không mang theo cái gì, ngoài điện thoại. Cô nhìn điện thoại, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa kính, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Cảnh Tú: “Đi đón một anh nữa.”

Trân Ni nga một tiếng, không nói gì thêm.

Chính Quốc liếc nhìn Cảnh Tú: “Cậu gọi cho cậu ta một cuộc đi xem thanh niên đang ở đâu.”

“Thái Hanh nói đang ở trạm xe bus Đông Nghiễm” nói đến đây Cảnh Tú chỉ chỉ vị trí cách đó không xa: “Ài, có phải là chỗ kia không?”

Nghe vậy Chính Quốc liền thuận theo tay Cảnh Tú nhìn sang, sau đó đánh tay lái.

Xe dừng lại. Thuận theo hướng cửa sổ, Trân Ni nhìn thấy Kim Thái Hanh đang đi về phía mấy người bọn họ, sau đó mở cửa ghê sau, ngồi vào bên cạnh cô. Cô vô thức rủ mắt xuống, nhìn đi chỗ khác.

Cảnh Tú ở đăng trước thì thầm: “Cậu dạy phụ đạo cho học sinh cấp 3 sao?”

Kim Thái Hanh miễn cưỡng lên tiếng, về sau cũng không nói thêm gì nữa.

Trân Ni vụng trộm nhìn liếc qua anh. Anh tựa hồ có chút mệt mỏi, vừa lên xe liền ngả người dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ, trên trán mấy lọn tóc tán loạn, nhìn qua có vẻ hốc hác. Sắc đèn đường mờ nhạt rọi vào người anh qua ô cửa kính, mờ mờ ảo ảo, đen vàng giao thoa khiến Trân Ni thất thần.

Qua nửa ngày. Kim Thái Hanh đột nhiên mở mắt, tựa như phát hiện ra ánh mắt của ai đó, lại phảng phất như muốn bắt lấy ánh mắt cô.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Trân Ni chưa kịp chuẩn bị. Cô vô thức bắt lấy vạt áo, sợ hãi chuyển dời ánh mắt như chột dạ. Cô muốn trốn. Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó cô cúi đầu xuống, ra vẻ trấn định ung dung nhìn màn hình điện thoại xem như không phát sinh bất kì điều gì trong sát na vừa rồi.

Thấy thế, Kim Thái Hanh thoáng nghiền ngẫm biểu hiện của đứa bé này. Cũng không biết mình rốt cục đã làm gì chọc đến cô bé kì quặc này nữa, anh ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay lên cửa sổ, cười nhẹ hỏi: “Nhóc con, sao không chào anh?”

Trân Ni liếc nhìn anh một cái, ngoan ngoãn nói: “Anh ạ.”

Cảnh Tú quay đầu, không cam lòng nói: “Ài thế tại sao lúc nãy em không chào anh?”

Trân Ni ngừng lại, hô một tiếng: “Anh trai tốt!”

Phảng phất không nghe thấy tiếng Cảnh Tú, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm Trân Ni, một đôi mắt hoa đào câu hồn, cùng đôi con ngươi trong vắt như mã não, tựa như hút hồn người đối diện vào lại tựa như thứ gì cũng không để ý.

Anh giống như không nghe rõ, đột nhiên hỏi: “Anh trai tốt là cái gì?”

Trân Ni không hiểu nói: “Thì chính là anh trai tốt lành.”

Nghe vậy, Kim Thái Hanh khẽ cười, thanh âm cố tình kéo dài ra. Lần này anh đại khái là nghe rõ, nghiêng đầu một chút, ung dung lặp lại: “Anh trai rất đẹp trai à?”

“...”

“Trách không được_” Kim Thái Hanh đột nhiên xích lại gần Trân Ni, nhíu mày cười nói: “Vừa nhìn thấy anh trai liền đỏ mặt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro