Chương 12: Không phải tiêu chảy..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe mở nhạc heavy metal ầm ĩ, con tim Trân Ni cũng càng run dữ dội.

Cố giảm bớt cảm giác mất tự nhiên.

Vì đang ngồi ở phía sau, Kim Thái Hanh cũng không thắt dây an toàn. Anh không ghé quá gần, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách.

Không xa không gần.

Trân Ni như muốn ngừng thở, có chút không kịp phản ứng, cứ có cảm giác anh sắp chạm vào mặt mình. Nhưng vẫn có thể nghe ra ý cười đùa rất rõ ràng trong giọng nói của anh, chẳng nghiêm túc chút nào.

Trong nháy mắt có cảm giác bị một lão già trêu đùa, thật không thoải mái.

Cô dừng động tác lại, nghiêm mặt nói: “Anh thì có chỗ nào đẹp trai.”

Cảnh Tú đang nghiêng đầu ra sau, nghe vậy liền vô thức nhìn về phía Trân Ni, vẻ mặt không cam lòng nói: “Cái này... Mà này Kim Thái Hanh cậu có thấy mất mặt không, em gái nào có đỏ mặt chứ?”

Âm nhạc hơi lớn, Chính Quốc không quá chú ý tới cuộc đối thoại của bọn họ. Thông qua lời Cảnh Tú anh cũng đoán được đại khái Kim Thái Hanh nói gì. Anh chỉnh âm lượng thấp xuống, qua kính chiếu hậu quét mắt xuống dưới.

“Cậu ta mà cũng nói lời này?”

“Sao không chứ?” Cảnh Tú quay đầu lại, mắt nhìn thẳng lên trời: “Lần đo thể lực trước, tôi mới chạy một ngàn mét xong, thở như chó, cậu ta đi đến nhìn rồi lại còn hỏi, sao tôi vừa nhìn thấy cậu ta thì đỏ mặt.”

Trân Ni: “...”

Kim Thái Hanh dựa vào ghế, ngồi co lại một cuộn, giống như không còn xương nữa. Nghe được tiếng Cảnh Tú, anh chỉ cười hai tiếng, cũng không lên tiếng ngắt lời.

Cảnh Tú càng nói càng oán giận: “Vốn đang không thở nổi, nghe câu ấy của cậu ta xong mà muốn tắt thở luôn.”

“Đừng nói là cậu..” Chính Quốc chuyển tay lái, gia nhập hàng ngũ công kích Kim Thái Hanh, ngữ khí trào phúng vô cùng: “Cậu ta cũng nói chuyện với chó như thế.”

“Hả?” Cảnh Tú sửng sốt mấy giây, rồi cười phá lên: “Cậu ta nói với chó, sao vừa thấy anh đây thì đỏ mặt?”

“...” Trân Ni hơi tưởng tượng ra được tình cảnh ấy.

Cảnh Tú không tiếc dựng ngón tay cái cho Kim Thái Hanh: “Trâu bò.”

Nói xong liền quay sang trấn an Trân Ni: “Em gái nhỏ, đừng để ý đến cậu ta làm gì. Đây không phải anh trai tốt đâu, em cứ nghịch điện thoại một lúc là đến ấy mà.”

Trân Ni lườm sang Kim Thái Hanh một chút, sắc mặt không thay đổi mà gật đầu.

Lúc này Kim Thái Hanh mới mở miệng, lười biếng nói: “Cảnh Tú, cậu đang châm ngòi ly gián đầy à?”

Cảnh Tú “A” một tiếng, hỏi: “Tôi châm ngòi ly gián á?”

Không đợi ai đáp lại, anh ta lại quay sang nói với Trân Ni: “Em gái nhỏ, anh châm ngòi ly gián sao?”

Trân Ni lắc đầu: “Không có.”

Cảnh Tú ngồi phía trước vô tội giang tay ra. Trân Ni nắm dây an toàn, cố tình bổ sung thêm một câu, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Anh trai này quả thực không giống người tốt.”

Nghe cô nói thế, mí mắt Kim Thái Hanh giật giật, nhìn Trân Ni, anh còn tưởng là mình nghe nhầm, chậm rãi nhắc lại: “Anh không phải người tốt?”

Trân Ni không phản ứng lại.

“Được thôi.” Khóe môi Kim Thái Hanh không mặn không nhạt cong lên, nói hết sức ý vị sâu xa: “Anh đây không phải người tốt.”

Trân Ni giả bộ như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Qua mấy giây, cô nghe được tiếng ai như có như không từ bên kia truyền tới.

“Con sói mắt trắng nhỏ.”

- --

Chính Quốc lái xe một vòng quanh khu thương mại gần nhà.

Khu này chỉ vừa mới xây, rất nhiều cửa hàng mặt tiền chưa cho thuê, nên cũng chưa bắt đầu kinh doanh. Bên ngoài chỉ có lẻ tẻ mấy cửa tiệm, nhìn qua có chút vắng vẻ.

Sợ ở đây không có chỗ đỗ xe, Chính Quốc để ba người họ xuống trước, rồi một mình lái xe vào hầm để xe.

Sau khi xuống, Trân Ni lại càng thấy khó chịu. Mà cảm giác này không giống với bị tiêu chảy cho lắm. Cô đột nhiên có một suy đoán không may, lặng lẽ đi cuối.

Lúc tuổi tác thích hợp, Trí Tú có nói với cô về vấn đề kinh nguyệt của con gái. Nhìn các bạn học xung quanh lần lượt có kinh lần đầu, ngẫu nhiên Trân Ni cũng nghe được các bạn thảo luận về vấn đề này.

Thấy các bạn ấy vì cái này mà không đi học thể dục, vì cái này mà giữa mùa hè cũng uống nước ấm, vì cái này mà mỗi lần đến lúc giải lao giữa giờ  phải đến nhà vệ sinh một lượt.

Thấy đã nhiều, nghe cũng nhiều.

Lúc này, dù có ngu ngốc đến mấy, Trân Ni cũng sẽ liên tưởng ngay đến chuyện kia.

Trên phương diện này Trí Tú rất cẩn thận, lúc nào bà cũng chuẩn bị sẵn băng vệ sinh để trong cặp Trân Ni, đề phòng tình huống xấu xảy ra bất cứ lúc nào.

Nhưng Trân Ni chỉ nghĩ là ra ngoài ăn tối, căn bản không mang theo. Đầu óc cô trống rỗng, tóc độ đi cũng càng chậm lại, bắt đầu nuôi hi vọng rằng mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.

Kim Thái Hanh cùng Cảnh Tú đi ở phía trước.

Cảnh Tú kích động nói với anh về trận game mới chơi cùng Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nghe câu được câu không. Rất nhanh đã chú ý thấy Trân Ni chậm chạp không bắt theo bọn họ, anh dừng lại, quay đầu hỏi: “Nhóc con, sao em đi chậm thế?”

Môi Trân Ni giật giật, không đáp.

“Đi lên đây.” Kim Thái Hanh vẫy tay về phía cô: “Nếu không may em bị người ta lừa đi mất, anh làm sao mà biết được.”

Cảnh Tú lúng túng vò đầu: “Tôi cũng quên luôn còn em gái Chính Quốc...”

Trân Ni lễ mề đi qua, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em muốn đi nhà vệ sinh.”

Nhìn sắc mặt của cô, Kim Thái Hanh nói: “Sao mặt em trắng bệch thế, không thoải mái à?”

“Không phải ạ.” Giọng Trân Ni càng thấp hơn: “Em muốn đi nhà vệ sinh.”

Thấy thế, Kim Thái Hanh cũng đoán được đại khái, cũng thấp giọng hỏi: “Bụng khó chịu hả?”

Trân Ni hơi ngập ngừng rồi gật đầu.

“Đi vào trong khu thương mại đi.” Sợ cô thấy xấu hổ nên Kim Thái Hanh cũng không hỏi gì thêm: “Anh dẫn em đi tìm nhà vệ sinh nhé.”

Vừa nãy ngồi trên xe còn thương lượng với nhau, dự định mở một quán đồ nướng và cơm chiều ở lầu ba khu thương mại. Ở bên trong sẽ đông khách hơn

Kim Thái Hanh để Cảnh Tú đi trước giữ chỗ trước. Ngay sau đó, anh tìm được bảng chỉ dẫn ở xung quanh, nói: “Nhóc con, em có mang theo khăn giấy không?”

Trân Ni trấn tĩnh mấy giây: “Không ạ.”

“Vậy em cứ vào nhà vệ sinh trước, nhìn xem bên trong có không.” Kim Thái Hanh nghĩ gì đó rồi lại nói: “Nếu như không có, em nhắn tin cho anh. Để anh đi mua rồi nhờ một chị gái mang vào cho em. Có được không?”

Hai người đi theo hướng của bảng chỉ dẫn.

Trân Ni lắc đầu, hơi mất tự nhiên nói: “Một mình em là được rồi.”

“Anh để em đi một mình sao được?” Kim Thái Hanh nâng mày hỏi: “Chắc em cũng mới tới đây lần đầu? Nếu như em lạc mất, anh trai em tới hỏi anh thì anh biết đi đâu mà tìm em?”

Trân Ni ngập ngừng nói: “Không phải còn có điện thoại sao?”

Kim Thái Hanh buồn cười nói: “Em chỉ đi nhà vệ sinh thôi mà sao cũng lắm lý lẽ thế?”

Trân Ni lập tức ngậm miệng.

Đến lúc cách nhà vệ sinh khoảng mười mét, Kim Thái Hanh dừng lại: “Đi đi.”

Trân Ni liếc nhìn anh một cái, yên lặng đi vào. May mà không có nhiều người, mà nhà vệ sinh cũng lớn. Cô tìm một gian trống đi vào, nhấc váy lên, cởi quần bó và đồ lót ra.

Quả nhiên, hệt như cô nghĩ.

Trên quần thấm một mảng đỏ, quần bó đen cũng hơi ẩm. Biểu tình Trân Ni lập tức ngưng trọng, kéo sau váy lên xem.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu xanh đậm, có thể nhìn thấy một khoảng vải đã ngả sang màu sẫm, nhưng nếu không chú ý kĩ sẽ không thấy được.

Trân Ni muốn sụp đổ.

Cô muốn lên siêu thị ở tầng trên mua băng vệ sinh, nhưng trong người lại chẳng có đồng nào. Cô không biết phải nói với Kim Thái Hanh thế nào nữa, xấu hổ tới mức một chữ cũng không gõ ra được.

Cả thế giới như sập xuống, Trân Ni sững sờ tại chỗ một hồi lâu. Một lúc lâu sau mới quyết định, lấy một đoạn dài khăn giấy đệm dưới quần lót.

Sau đó ra khỏi nhà vệ sinh.

Kim Thái Hanh vẫn đang đứng chỗ cũ nhìn điện thoại.

Ánh mắt chú ý thấy cô, anh liền cất điện thoại vào túi: “Xong rồi hả?”

“Anh ơi.” Trân Ni hơi do dự: “Anh cứ đi lên trước đi, em muốn đợi anh trai em cùng lên.”

Kim Thái Hanh: “Anh trai em đã lên trước rồi.”

Hi vọng cuối cùng cũng vụt tắt.

Trân Ni buông lỏng mắt: “...À, vậy đi thôi.”

Cảm thấy hôm nay cô hơi khác thường, Kim Thái Hanh có chút buồn bực: “Hôm nay em sao vậy?”

Tối nay ra ngoài ăn cơm có lẽ là quyết định mà Trân Ni vô cùng hối hận.

Kinh đầu chậm chạp mãi không tới lại giáng lâm đúng hôm nay, lại còn đi cùng với ba tên con trai.

Không ai hiểu được cô.

Chỉ cảm thấy cô tùy hứng hơn bình thường.

Cô bị Kim Thái Hanh giáo huấn, trầm mặc không nói gì đi lên trước.

Kim Thái Hanh không cũng đoán được trẻ con tầm tuổi này nghĩ cái gì, chỉ cho là tâm trạng cô không tốt, anh cũng không quá để tâm. Đang định đuổi theo cô, mắt chợt quét qua.

Ngay lúc này, trong chớp mắt này.

Anh mới chú ý tới váy cô có một mảng màu sẫm hơn bình thường.

“...”

Lại nhớ tới một loạt hành động khác thường của Trân Ni, chỉ đành gãi đầu, lập tức bắt lấy cánh tay Trân Ni, cân nhắc từ ngữ thích hợp: “Em... không phải tiêu chảy?”

Trân Ni dừng bước, nhếch nhếch môi nhìn anh, hốc mắt cùng hồng hồng, rồi lại ngay lập tức cúi đầu xuống không nói gì.

Kim Thái Hanh cũng hơi xấu hổ. Dừng mấy giây, anh mới nói: “Em vào nhà vệ sinh chờ trước đi, anh đi mua cho em.”

Trân Ni không nhúc nhích, đầu vẫn cúi thấp không thấy được biểu tình.

Nghe anh nói thế, sự xấu hổ trong lòng cô gái nhỏ càng dâng lên, nước mắt đã nhịn cả nửa ngày đột nhiên rơi xuống. Trân Ni đưa tay lên quẹt nước mắt, càng khóc lớn, hai bả vai run rẩy thu lại, giống như đang chịu đựng nỗi uất ức lớn nhất trần đời.

Không khí ngột ngạt bị tiếng khóc của cô đánh vỡ.

Kim Thái Hanh vốn đang không biết phải làm sao, trông thấy cô khóc, không hiểu sao lại bật cười. Lại sợ trêu cô khóc dữ hơn, đành cố nhịn cười: “Sao em lại khóc?”

Trân Ni thấy xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám tủi thân khóc.

“Được rồi đừng khóc nữa.” Kim Thái Hanh thấp giọng an ủi: “Có phải chuyện gì xấu đâu, vào nhà vệ sinh chờ anh.”

Cô cũng không muốn cứ ngốc nghếch đứng ngoài này, nghẹn ngào thốt lên câu: “Cảm ơn anh.” rồi cố nín khóc đi vào nhà vệ sinh.

Thấy cô đi vào, Kim Thái Hanh thở hắt ra, đi về phía tầng hai. Sau khi lên thang cuốn, anh suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại cho Chính Quốc thì hơn.

Chính Quốc bắt máy rất nhanh: “Sao còn chưa tới thế?” Nhất thời Kim Thái Hanh cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.

Chính Quốc: “Alo? Có nghe thấy không vậy?”

Kim Thái Hanh "Ừ" một tiếng.

“Đồ ăn lên hết rồi mà sao vẫn chưa thấy hai người?”

“...”

Chính Quốc: “Nói gì đi chứ người anh em.”

Kim Thái Hanh: “Huynh đệ à, em gái cậu — "

Chính Quốc: “Làm sao cơ?”

Kim Thái Hanh: “Chắc là đến kì.”

“...”

Đầu dây bên kia cũng trầm mặc theo, còn tưởng đã cúp điện thoại.

Kim Thái Hanh đi vào trong siêu thị, khẽ ho một tiếng.

Lúc này Chính Quốc mới lên tiếng: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“...” Ngữ khí Kim Thái Hanh nghe như không tưởng tượng được Chính Quốc lại hỏi vậy: “Sao cậu hỏi tôi?”

Chính Quốc trầm mặc mấy giây rồi nói: “Hình như lầu hai có siêu thị, huynh đệ à, cậu chịu khó lên đấy mua đi.”

Kim Thái Hanh cảm thấy rất hoang đường: “Chẳng lẽ nó là em gái tôi hả?”

Chính Quốc nghiêm túc đáp: “Nhưng cậu là anh em của tôi.”

Ý chỉ, em gái tôi cũng chính là em gái cậu.

Kim Thái Hanh thấy rất đau đầu: “Cậu xuống đi, mấy đồ riêng tư này nên là cậu mua, là tôi thì thấy hơi sai.”

Thời gian như ngừng lại.

Đột nhiên Chính Quốc nói tục: “Chết tiệt.”

Kim Thái Hanh: “?”

Chính Quốc: “Tín hiệu không tốt.”

Kim Thái Hanh: “...”

Chính Quốc: “Cúp đây.”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro