Chương 14: Đúng là một bạn nhỏ kì cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni nhìn chằm chằm đĩa mì xào trụi lủi không một miếng thịt, chỉ còn lại mấy miếng cà rốt và rau quả, nhìn nghèo nàn đến đáng thương. Ánh mắt của cô lia nhanh đến kẻ chủ mưu - Kim Thái Hanh, yên lặng xen lẫn không cam lòng nhìn chiếc bát đầy ắp thịt bò.

Một ngụm uất ức chặn cứng ở cổ, không phát tác được. 

“…”

Cô thật sự muốn túm cổ áo anh hỏi: TÊN BẤT LƯƠNG! ANH! THÍCH! THỊT! BÒ! ĐẾN! THẾ! SAO?

Trân Ni mấp máy môi, bực bội siết chặt đôi đũa.

Biết ở đây sẽ không ai giúp cô, cô cũng không lãng phí sức lực ôm lấy oán hận làm gì, chịu nhục cặm cụi gắp ba bốn miếng phở chậm rãi ăn.

Một bàn này, nói nhiều nhất chính là Cảnh Tú, rượu vào lời ra. Cả buổi tối, đa phần đều là anh ta ngồi nói chuyện, đồ ăn trên bàn cũng đa phần là anh ta giải quyết.

Trân Ni buồn bực, ngán ngẩm nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Ngoài trừ game ra thì lại là game, không đả động gì đến con gái, cũng chẳng động chạm nửa chữ đến vấn đề học tập.

Trân Ni cúi đầu ăn mì, quai hàm trống không.

Qua nửa ngày, cả ba ông anh đã say khướt. Lần này rốt cuộc bắt đầu động chạm tí đến đời sống tình cảm của mình, một ông tuyệt vọng, suy sụp cho hay: “Con mẹ nó chứ, đã năm thứ ba đại học mà vẫn chưa bạn gái, ĐM năm thứ ba rồi aaa_”

Trân Ni lúc này đang đưa tay muốn với một cái đùi gà, bất thình lình bị tiếng thét ủy khuất kinh thiên động địa này làm giật mình, lập tức rút tay về.

Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn. 

Chính Quốc giật giật khóe miệng: “Đừng hét lên, ông đợi đến tốt nghiệp rồi khóc một thể cũng không muộn.”

“Không! Ông đây chịu đủ rồi!” Cảnh Tú chỉ tay vào mặt Chính Quốc: “Con gái gặp tôi không phải là muốn xin số của cậu_” lại quơ quơ ngón tay chỉ vào Kim Thái Hanh: “..thì là của cậu.”

“…”

Cảnh Tú khóc rấm rứt: “Chưa ai có ý định xin số của tôi cả ..huhuhu.”

Nhìn đường đường là một chàng trai mà khóc ấm ức đến như thế, lương tâm Chính Quốc đột ngột bộc phát, đầy chân thành đề nghị: “Nếu không thế này đi, lần sau cậu cứ nói cậu tên là Chính Quốc. Họ nói muốn xin số Chính Quốc vậy chính là xin số cậu rồi.”

Kim Thái Hanh mí mắt giật giật, ngẩng đầu lên, giật tờ khăn giấy, cầm một cái cánh gà để vào chén Trân Ni, thuận miệng phụ họa: “Cậu nói tên cậu là Kim Thái Hanh cũng được.”

“…”

Đây không phải là họa vô đơn chí sao? 

Nghe thấy thế, Cảnh Tú liền nín khóc, nhìn hai thằng bạn chí cốt chằm chằm. 

Bầu không khí bỗng dừng như ngừng lại. Trân Ni không dám ngước mắt nhìn, cảm giác chỉ một khắc sau bầu không khí sẽ lập tức bộc phát. 

Qua một hồi lâu, Cảnh Tú đột nhiên khóc rống lên, giống như là nhận hoàng ân to lớn của Thánh thượng, hai mắt đẫm lệ mông lung, cảm động đến nước mắt tuôn trào nói: “Hảo huynh đệ. Ô ô ô hảo huynh đệ!”

Ăn xong cũng không muộn lắm, Chính Quốc đi trước tính tiền, thuận tiện ra xe trước. 

Kim Thái Hanh đỡ Cảnh Tú đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Trân Ni: “Nhóc con, đi thôi, đi phía trước anh đi.”

Trân Ni dạ một tiếng.

Nghe được thanh âm của Trân Ni, Cảnh Tú tốn sức ngước mắt nhìn về phía cô, đột nhiên nhớ ra một việc: “A, em gái, anh trai còn muốn lấy búp bê cho em. Chờ đó, em muốn cái nào? Anh đây giỏi nhất là gắp thú.”

Nhìn hắn dáng vẻ bất ổn, Trân Ni do dự nói: “Không cần…”

“Không được! Anh đã hứa là nhất định phải làm, quyết không nuốt lời.” Cảnh Tú sờ soạng trong túi ra 20 đồng: “Nào, đi, chúng ta đi gắp thú bông.”

Ra khỏi quán đồ nướng, ngay bên cạnh đặt sáu cái máy chơi gắp thú bông.

Cảnh Tú đem toàn bộ đổi thành tiền xu, đưa cho Trân Ni 10 đồng, hào khí ngất trời: “Em muốn cái nào, nói anh trai, anh trai nhất định gắp chuẩn cho em.”

Trân Ni tùy tiện chỉ một cái. 

Cảnh Tú xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.

Trân Ni nhìn một vòng, đi về phía máy chơi đựng Doraemon nhồi bông trực tiếp đi tới cho ba đồng xu vào. Cô không quá rành trò này, động tác chậm rãi, không bắt được chuẩn xác con nào, đều nửa chừng bị rơi xuống.

Một lát sau, Kim Thái Hanh đi tới đứng cạnh cô.

Trân Ni ngẩng đầu nhìn anh một cái. 
Nhìn thấy anh liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy rất mất mặt. Một phần cũng bởi vì sự kiện cướp thịt bò mà hiện tại Trân Ni rất không cao hứng.

Cô không lên tiếng, lại ném tiếp tiền xu vào.

Lần này vẫn như lần trước không gắp được con nào.

Trân Ni đứng bên cạnh quan sát, phát hiện ra Cảnh Tú cũng chưa gắp được con nào, tâm lý vì thế thoáng thăng bằng một chút. Cô rầu rĩ không muốn chơi tiếp nữa, thật lãng phí tiền.

Một giây sau, Kim Thái Hanh miễn cưỡng lên tiếng: “Nhóc, cho anh 1 đồng đi.”

“…” Trân Ni quay đầu, không quá tình nguyện nói: “Sao anh lại hỏi xin em.”

Kim Thái Hanh cười cười: “Vì anh trai không có tiền.”

Giằng co nửa ngày, Trân Ni cuối cùng vẫn đưa cho anh 1 đồng.

Kim Thái Hanh đứng ở trước máy gắp thú, hỏi cô: “Muốn con nào?”

Trân Ni chỉ vào thú bông đội mũ đỏ, nhịn không được nói: “Em kẹp đến 6 lần đều không được.”

Kim Thái Hanh: “Ừm, anh trai sẽ kẹp cho em.”

Trân Ni đứng một bên xem, nhìn thấy anh nhắm ngay con thú bông kia, lắc nhẹ nút điều khiển, móc câu vào sợi dây trên đầu còn thú, nhanh chóng kéo về ô trượt thú xuống, rất nhanh rất gọn gàng, chỉ còn vài centimet nữa là thành công, lại rơi xuống.  “…”

Trân Ni nhìn Kim Thái Hanh. Anh cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ vỗ đầu cô, lại nói: “Cho thêm một đồng nữa đi.”

“…”

Sau đó, Kim Thái Hanh không ngừng tiếp tục chơi, tiếp tục xin thêm viện trợ từ Trân Ni, thẳng đến khi chỉ còn một đồng duy nhất, anh mới thành công gắp được con thú bông kia.

Kim Thái Hanh cúi xuống, cầm con thú nhồi bông đúc kết: “Haizz, kẹp được con thú nhồi bông thật không dễ dàng.”

Trân Ni: “Còn không bằng dùng số tiền ấy mua luôn một con ở ngoài.”

“Anh trai đây không phải là chưa chơi qua sao?” Kim Thái Hanh ngẩng đầu, đem thú nhồi bông đặt vào lòng Trân Ni: “Thế nào ghét bỏ thành quả này à?”

Trân Ni đầu ngón tay giât giật, không cầm. Kim Thái Hanh cũng nhất quyết duy trì động tác.

Qua mấy giây, Trân Ni rủ mặt xuống, nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Kim Thái Hanh cười khẽ: “Đúng là một bạn nhỏ kì cục.”

“…”

“Tặng em thú bông đó.” Kim Thái Hanh đứng lên, vuốt vuốt đầu cô: “Đừng có lại khóc nhè nữa.”

Lời này giống như lời Chính Quốc dỗ Cảnh Tú.

Nhưng anh biết rõ đó không phải là nguyên nhân. Phảng phất đã hoàn toàn quên chuyện kia, xem như mình không biết gì cả, chiếu cố đến cảm xúc của cô em gái nhỏ này.

Có nhiệt khí từ cổ đi lên, đến hai bên tai thì rát bỏng. Trân Ni ôm con thú bông, lực đạo dần dần siết chặt, khẽ mím môi, yên lặng gật đầu. 

Bởi vì Cảnh Tú say quá, Chính Quốc trước tiên đèo hắn về nhà, rồi cùng Kim Thái Hanh bê hắn lên. Sau đó mới về trường đại học Nam Vu. 

Kim Thái Hanh xuống xe, tạm biệt hai anh em nhà họ Kim, đi vào kí túc xá.

Đêm đã khuya, ánh đèn cổng trường đại học sáng rực, nhưng đèn đường hai bên lối đi dẫn vào trường lại hơi tối. Bóng lưng chàng trai cao gầy, dần dần khuất vào màn đêm, cho đến khi không còn thấy nữa. 

Xe khởi động. Trân Ni thu lại tầm mắt, hỏi: “Anh hai, Thái Hanh ca ca ở trong kí túc xá sao?”

Chính Quốc: “Ừm.”

“Tại sao anh ấy không về nhà?”

“Nhà anh ấy không ở chỗ này.”

“Bây giờ không phải đang là kì nghỉ sao?”

“Không biết.” Chính Quốc rõ ràng không muốn bắt chuyện với cô: “Sao tự nhiên thắc mắc lắm thế?”

Trân Ni trầm mặc một hồi, buồn bực, ngán ngẩm, rướn người về phía Chính Quốc: “Vừa mới rồi Cảnh Tú ca ca nói có rất nhiều người tìm anh ấy xin số của anh, là thật sao?”

Chính Quốc: “Vớ vẩn.”

Trân Ni: “Sau đó thế nào?”

Chính Quốc: “Không có bắt đầu thì làm gì có sau đó.”

“Ách.” Trân Ni nghĩ nghĩ: “May mắn anh không cho đó.”

Chính Quốc đánh tay lái, không trả lời.

Một giây sau, Trân Ni lại hỏi: “Em cảm thấy có thể làm các chị đó tìm Cảnh Tú ca ca để xin số anh, sau đó hỏi anh có thể cho các chị ấy số liên lạc của Thái Hanh ca ca không.”

“…”

“Ca ca, chính anh cần chú ý một chút.”

“Câm miệng.”

“Đừng để các chị ấy có cơ hội làm nhục anh.”

“…”

“Mặc dù trưởng nam nhà chúng ta lớn lên xấu xí nhất nhà, nhưng là..” Trân Ni ngừng lại, giống như cân nhắc từ ngữ, trung thực nói: “Nhưng là, anh ở bên ngoài vẫn là, rất xấu.”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro