Chương 15: Ăn nhiều thua thiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Trân Ni lập tức về phòng, đi thẳng vào nhà tắm. Còn chưa kịp cởi quần áo, cô đột nhiên nhớ tới mình còn chưa đem giặt bộ váy bẩn kia, cấp tốc chạy ra ngoài.

Không thấy cái túi.

Cô đi đến phòng Chính Quốc, cửa không khóa, cũng không có ai, thấy tiếng động dưới bếp, có thể nghe thấy tiếng Chính Quốc đang khui đồ ăn.

Không phải vừa mới đi ăn về sao?

Trân Ni mặc niệm trong đầu: "Thật sự là cái thùng không đáy." sau đó trở về phòng. Liếc mắt liền thấy cái túi đặt trên bàn đọc sách.

Cô cầm cái túi trở lại phòng tắm, cầm chậu, xả nước mau chóng giặt đồ.

Đây là lần đầu tiên Trân Ni tự mình giặt quần áo. Cô vò mạnh chỗ bị bẩn, động tác vụng về, chậm chạp, tẩy không còn một vết bẩn nào.

Đến thời điểm Trân Ni đi tắm đã qua một giờ sáng.

Cô ôm chậu, chậm chạp đi đến ban công phơi quần áo. Trân Ni đang muốn trở về phòng, đúng lúc này nghe thấy thanh âm của Chính Quốc.

Hắn tựa hồ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ngữ khí có vẻ không kiên nhẫn: "Đã nấu xong rồi."

"Con quan tâm cái gì á? Tại thấy con bé không thoải mái lắm." Chính Quốc nói: "Thêm cái gì ạ? Táo đỏ, đương quy? Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới nói, mẹ không nói từ đầu làm sao con biết được."

"Ba, mẹ không phải là mai sẽ trở lại sao? Đến lúc đấy mẹ xử lý đi, con mệt chết đi được, con gái hai người đẻ ra nha. Thôi cứ uống thế này đi."

Qua mấy giây, Chính Quốc tựa hồ đã cúp điện thoại. Rất nhanh, hắn đã bưng một bát canh nóng hổi đến. Nhìn thấy Trân Ni, trên mặt cũng không có cảm giác chột dạ, lạnh lùng nói: "Đến đây, uống hết đi."

Trân Ni chậm rãi tiến tới, đón lấy bát canh: "Anh làm sao mà mặt như thế, không chào đón đứa em gái này hả?"

"Anh mày nếu không chào đón mày." Chính Quốc gằn từng tiếng, âm thanh hầm hè: "Thì mày bây giờ đã bị anh đá chết mấy trăm lần rồi."

"..."

Nói xong Chính Quốc lười không thèm để ý đến cô, đi về phòng.

Trân Ni đi đến bàn ăn, cẩn thận từng li từng tí thổi thổi bát canh, rồi bưng về phòng. Cô ngồi trước bàn học, chậm rãi nhâm nhi từng ngụm canh nóng.

Vẫn còn hơi bỏng. Cô dứt khoát để sang một bên, đem thú bông Kim Thái Hanh tặng để cùng những chú gấu bông khác ở góc giường, dừng lại chút ngắm nghía lại dùng đầu ngón tay chọc chọc.

Rất nhanh nằm ngửa ra giường, nhìn lên trần nhà thất thần. Hôm nay giống như là có chút mất mặt. Lại có chút vui vẻ, ấm áp không giải thích được.

Đột nhiên bà dì đến thăm lần đầu, ngoại trừ bụng đau buốt khó chịu, Trân Ni cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn. Nhưng sáng hôm sau Trân Ni bị cái đau kéo tỉnh giấc, phần bụng giống như bị một dải kim thắt chặt.

Mẹ Trí Tú và ba Thạc Trấn đã trở về, Trí Tú nấu cháo gạo cho Trân Ni.

"Còn khó chịu không con?" Đợi cô rửa mặt xong, mẹ Trí Tú ngồi ở bên cạnh ân cần hỏi: "Đến là tốt, mẹ nghe mợ nói, Thái Anh sau khi kinh nguyệt đến, tầm tháng sau lập tức cao lên một mét bảy đó."

Trân Ni đang uống cháo, nghe nói vậy, nghĩ nghĩ: "Chị họ ý ạ?"

"Đúng nha."

Trân Ni hồ nghi nói: "Chị ấy không phải vốn cao một mét sáu sao?"

Trí Tú: "Đúng vây. Nếu tính như thế, con không chừng có thể cao lên một mét sáu."

"Một mét sáu..." Trân Ni nuốt cháo vào bụng, lắc đầu: "Quá thấp, tốt nhất là cao lên một mét bảy."

"Vậy cần chăm chỉ ăn cơm, bổ sung canxi." Trí Tú ôn nhu nói: "Chậm rãi bồi bổ liền cao thôi."

Ăn xong điểm tâm, Trân Ni khó chịu trong người nên nằm trên giường một ngày, cái gì cũng không muốn làm. Nhưng nghĩ đến sẽ cao lên, đây hẳn là dấu hiệu đầu tiên của sự trưởng thành, về sau không còn nhìn loắt choắt như một đứa bé con nữa, vì vậy sự đau đớn này cũng cảm thấy không quá khó chịu nữa.

Thứ tư, tuần cuối cùng của tháng là sinh nhật Đoàn Di Ân.

Lúc đầu Trân Ni quyết tâm không đi, nhưng dù sao cũng là bạn cùng học, Trí Tú còn đăng ký lớp vẽ mùa hè cho cô. Nhưng chủ yếu là những cuộc gọi liên hoàn của Lâm Nhã Nghiên.

Nhà Lâm Nhã Nghiên gần nhà Trân Ni, cô đến sớm tìm Trân Ni, dự định đón Trân Ni rồi cùng đi. Bởi vì KTV ở một khu khác, hai người cùng nhau đi bộ đến trạm bus bắt xe.

Tháng 8, thời tiết rất nóng, mặt đất phả hơi nóng hổi như cái chảo khổng lồ. Hai cô gái nhỏ mặc váy ngắn, quần đùi miễn cưỡng đứng ở trạm xe.

Đợi một hồi, Trân Ni nóng đến mức nổi khùng: "Không phải bảo một giờ chiều sao? Đi sớm như vậy làm gì?"

"Mình quên mua quà." Lâm Nhã Nghiên ngượng ngùng thè lưỡi: "Dù sao chúng mình cũng phải sang bên quận A, vừa vặn đi chơi một lát, lại mua được quà, mua xong liền đến chỗ hẹn với bọn Di Ân."

"Giờ mới 10 giờ thôi cô nương của tôi ạ."

"Ngồi xe cũng phải một tiếng nha." Lâm Nhã Nghiên nhìn đồng hồ một chút, "Chúng ta đến đó hẳn cũng là 11 giờ rồi, ăn trưa luôn, thời gian chẳng phải vừa đẹp sao?"

Trân Ni lẩm bẩm: "Mình có thể đi ăn cơm trưa luôn không?"

"Không được! Chẳng lẽ cậu nỡ để người bạn này đi một mình?" Lâm Nhã Nghiên nói: "Còn có không phải cậu và Đoàn Di Ân học cùng lớp 6 năm từ thời tiểu học sao? Sao mình cảm giác quan hệ giữa hai người nửa điểm thân thiết cũng không có vậy, như là người dưng. Ài, thật ra thì có chút không tốt lắm thì phải"

"Chính xác là nghiệt duyên. Là sai lầm lớn lao."

"..." Lâm Nhã Nghiên không thể tin được: "Thật hay giả? Mình còn tưởng rằng Đoàn Di Ân ... Liền chính là .. kiểu đó với cậu?"

Trân Ni nhíu mày: "Kiểu đó là gì? Mình không hiểu."

Lâm Nhã Nghiên xích lại gần, thì thầm vào tai Trân Ni: "Thầm thích cậu đó!"

"..."

Xe vừa vặn tới.

Không đợi Trân Ni trả lời, Lâm Nhã Nghiên đã kéo cô lên xe.

Trên xe bus trống không, không có mấy người, còn rất nhiều ghế trống. Hai người tìm chỗ dễ chịu ngồi xuống.

Trân Ni còn đang suy nghĩ những điều Lâm Nhã Nghiên nói, biểu lộ chút vi diệu: "Ai nói cho cậu cái này?"

"Cái đó đâu cần ai nói, nhìn là biết." Lâm Nhã Nghiên nói: "Cậu ta đến tìm mình hẹn cậu ra. Lớp mình lầu 2, lớp cậu ta tận lầu 6, hắn còn xuống tận lớp gọi mình ra nhờ."

Trân Ni lại hỏi lại: "Vậy sao cậu không nghĩ người cậu ta thầm mến chính là cậu."

"..."

"Không phải cậu ta không trực tiếp đến tìm mình mà thông qua cậu để hẹn mình sao?" Trân Ni bỗng biểu hiện như là đương nhiên: "Hai người trước kia cũng đâu có quen biết."

"... Cậu nói rất có lý." Lâm Nhã Nghiên nhếch miệng: "Nhưng nếu không phải việc liên quan đến cậu, cậu ta căn bản không bao giờ tìm mình."

Im lặng.

Trân Ni nhìn Lâm Nhã Nghiên chằm chằm, bỗng nhiên dùng tay chọt chọt má phải của mình.

Lẫm Nhã Nghiên không hiểu hành động này, hỏi: "Cậu làm gì đấy, trên mặt cậu không dính gì đâu."

Trân Ni vẫn chỉ chỉ.

Lâm Nhã Nghiên bỗng hoảng hốt, giật lùi về phía sau, mặt mũi tràn đầy cự tuyệt: "Cậu sẽ không bắt mình hôn cậu đó chứ?"

"Cậu nói cái gì đấy?" Trân Ni không phản bác nhìn đứa bạn thân: "Mình chỉ muốn nói cho cậu biết, mình với Đoàn Di Ân trước giờ thường xuyên đánh nhau."

"A? Lúc nào?"

Trân Ni nhớ lại một chút: "Cấp 1, lớp 2, chắc thế."

"Lớp 2? Khi đó mới mấy tuổi?"

"Mình lớn hơn hắn 1 tuổi?" Trân Ni nói: "Khi còn nhỏ, có một số đứa con trai sẽ đánh con gái, nhưng là kiểu đánh trêu đùa, không giống cái dạng kia. Cậu ta đối với mấy bạn khác không như vậy, chỉ quá quắt với mỗi mình."

"Cái gì?"

"Coi mình là con trai mà đánh."

"..."

"Có một lần." Tựa hồ như muốn chứng thực lời nói của mình, Trân Ni chỉ vào má phải, từng chữ rõ ràng nói ra: "Cậu ta đấm mình một phát rõ mạnh vào má phải nè."

Chữ "Đấm" cô tận lực nhấn mạnh.

Lâm Nhã Nghiên: "Thật vậy à, có nghiêm trọng không?"

"Ừm? Không biết có tính là nghiêm trọng không?" Trân Ni suy tư, sau đó bắt đầu cường điệu: "Mình đánh không lại cậu ta. Chủ yếu là phòng vệ thôi, sau đó bị ngã mạnh xuống đất."

"..."

"Thật không may lúc ngã đập rụng một cái răng." Ngừng lại, Trân Ni tiếp tục: "Mình lúc ấy cũng giận lắm, dùng hết sức bình sinh đứng dậy xô mạnh hắn một cái."

"...Sau đó thì sao?"

"Cậu ta cũng ngã gãy xương."

"..."

Lời này vừa nói ra, Lâm Nhã Nghiên quả nhiên quên hết tất cả ý nghĩ ban đầu. Về sau khi mua quà, cũng không khuyên Trân Ni mua quà cho Đoàn Di Ân nữa.

Giống như là đem mối quan hệ của họ liệt vào danh sách kẻ thù của nhau, không đề cập đến nữa.

Trân Ni vui vẻ thanh nhàn đi theo Lâm Nhã Nghiên, thi thoảng phối hợp cùng cô chọn đồ.

Sau khi nghe xong chuyện, Lâm Nhã Nghiên chọn lễ vật phá lệ tùy ý, nhìn thấy cái đèn ngủ đẹp liền mua. Thời gian còn sớm, hai người vào một cửa hàng bánh ngọt nghỉ tạm.

Đây là một dãy phố đồ ngọt. Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, trang trí kiểu cổ phong Trung Quốc, bàn ghế gỗ tối màu, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, nhìn qua rất ấm áp.

Điều hòa mở vừa phải, như đánh tan cơn nóng bên ngoài.

Trong tiệm không có ai khác, chỉ có hai nhân viên trông quầy.

Nghe được tiếng mở cửa, nhân viên cửa hàng giương mắt, ngữ khí mang theo mấy phần buồn ngủ, lười biếng nói: "Hoan nghênh quý khách."

Thanh âm phá lệ quen thuộc.

Trân Ni hô hấp ngừng lại, vô thức ngẩng đầu.

Một chàng trai mặc tạp dề màu nâu, ngồi ở quầy thu ngân, mặt mày thoáng rủ xuống, màu mắt vì ánh đèn vàng nhè nhẹ phủ lên càng thêm trong suốt. Ánh mắt của anh thoáng dừng lại trên khuôn mặt Trân Ni.

Sau đó khóe mắt như có như không khẽ cong lên.

Trầm mặc hai giây.

Trân Ni chủ động kêu: "Anh!"

Kim Thái Hanh nhìn cô bạn bên cạnh Trân Ni, gật gật đầu: "Hai đứa đi chơi à?"

Trân Ni: "Vâng."

Lâm Nhã Nghiên tròng mắt hết lia trên thân bạn mình, lại quay ra nhìn anh chàng đẹp trai trong quán.

Trân Ni cầm lấy menu trưng trên bàn, do dự hỏi: "Anh trai, anh làm thêm ở quán này sao?"

"Ừm." Kim Thái Hanh thần sắc không quá để ý: "Tìm chỗ ngồi đi, muốn ăn cái gì bảo anh, một chút anh sẽ mang ra cho."

Trân Ni đáp một tiếng, cùng Lâm Nhã Nghiên ngồi vào vị trí gần đó.

Nhìn qua menu, Lâm Nhã Nghiên lặng lẽ hướng Kim Thái Hanh, hiếu kì hỏi: "Kia là ai? Mình nhớ anh trai câu không giống anh này lắm."

"Bạn của anh hai mình."

"Dáng dấp quả thật đẹp trai." Lâm Nhã Nghiên che miệng cười: "Mình nhớ anh hai cậu cũng rất đẹp trai. Trân Ni à, cậu đó hạnh phúc quá đi."

Trân Ni: "Chớ nói nhảm."

Lâm Nhã Nghiên: "A?"

Trân Ni: "Anh hai mình đẹp trai chỗ nào?"

"..."

Rất nhanh, hai người đã chọn xong. Trân Ni ôm menu đi đến chỗ Kim Thái Hanh: "Anh trai, cho em một nước dừa Tây Mễ Lộ, một Xoài lắc sữa."

Kim Thái Hanh: "Ừm."

Trân Ni tính toán giá cả một chút, sau đó từ trong túi cầm đủ số tiền cần trả ra, đi đến trước quầy thu ngân, đưa cho anh.

Kim Thái Hanh tròng mắt quét qua: "Còn thiếu."

"..."

Trân Ni cảm thấy anh đang lừa tiền cô, bắt đầu cùng anh nói lý lẽ: "Một ly mười tám đồng, một ly 16 đồng, cộng lại là ba mươi bốn đồng, sao lại thiếu được ạ?"

"Không phải nói anh đây thật đẹp trai sao?"

"..."

Cô nói lúc nào, là Lâm Nhã Nghiên nói. Mà lời đó cùng việc này có quan hệ gì.

"Vụng trộm nhìn anh nhiều như vậy, nếu như cho em nhìn không.." âm cuối của anh xoay một vòng, nghe cà lơ, cà phất: "Vậy chẳng phải anh trai đây ăn nhiều thua thiệt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro