Chương 16: Giữ lại mua kẹo ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“...”

Trân Ni không nói một lời nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, dường như cảm thấy rất oan khuất, nhẫn nhịn mãi mới bỏ xuống một câu: “Trách không được tại sao cái tiệm bạn nãy một chút sinh khí cũng không có.”

Kim Thái Hanh: “Hả?”

Trân Ni đem tiền đồ uống đặt trước mặt anh, ý tứ rõ ràng là trên menu ghi bao nhiêu ta đây trả đúng bấy nhiêu, không hơn không kém, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đến cực điểm, phun ra hai chữ: “Hắc điếm.”

Kim Thái Hanh cảm thấy buồn cười: “Thu em thêm một chút tiền em liền biến cửa hàng nhà người ta thành hắc điếm rồi.”

Trân Ni xụ mặt: “Hừm em cũng đâu có nhìn lén anh.”

“Được rồi.” Kim Thái Hanh đem tiền trên bàn cầm lên: “Là anh đây nói hươu nói vượn.”

Trân Ni nhìn anh, cũng không nói gì thêm dù sao anh cũng là bề trên, cô cũng không muốn mang danh láo lếu.

Còn chưa đi được hai bước, Kim Thái Hanh sau lưng lại gọi với theo: “Đợi một chút.”

Trân Ni dừng bước, quay đầu: “Sao ạ?”

Kim Thái Hanh: “Đến đây.”

Trân Ni thần sắc ngờ vực, không nghĩ sẽ bước đến chỗ anh. Nhưng anh cứ như vậy, an tĩnh đứng đó nhìn cô, giống như chắc chắn cô sẽ đi qua. Cách gọi y như gọi một chú cún nhỏ.

Đứng im một hồi lâu, Trân Ni bất đắc dĩ đi đến, hỏi một lần nữa: “Có chuyện gì ạ?”

“Anh trai nào có thể thu tiền của em nha.” Bàn thu ngân của cửa tiệm cao ước chừng một mét, Kim Thái Hanh cúi người, bắt lấy cổ tay Trân Ni, đem tiền nhét lại tay cô: “Giữ lại mua kẹo ăn đi.”

Trân Ni sửng sốt một lát.

Anh thu tay lại.Phía sau quầy thu ngân là chỗ chế biến, Kim Thái Hanh xoay người bắt đầu làm đồ uống.

Trân Ni yên lặng đem tiền bỏ lại trong túi.

Làm sao giờ.

Tay trước vừa đánh một cái, tay sau liền cho một viên kẹo đường, đúng là luyện tuyệt chiêu vừa đấm vừa xoa đến quỷ khóc, thần sầu rồi.

Còn cô, dù biết vậy nhưng lần nào cũng không nỡ cự tuyệt, cứ để anh đối với mình như vậy.

Phi thường quật cường bởi vì “đánh” mà cùng anh tranh chấp, sau đó lại phi thường mất mặt mà đem “kẹo đường” anh cho vui vẻ nhận. Trở lại chỗ ngồi, Lâm Nhã Nghiên lại gần, lần này cô nàng ép thanh âm xuống rất nhỏ thì thầm nói: “Trân Ni, anh kia muốn mời chúng mình sao?”

Trân Ni: “Ừ.”

“Hắc hắc, thật tốt.” Lâm Nhã Nghiên vui vẻ: “Mua xong quà mình cũng không còn thừa nhiều tiền tiêu vặt, mình còn muốn mua ấn phẩm đính kèm cùng tập truyện tranh sắp xuất bản, hình như là một chiếc mũ hải tặc rất ngầu.”

“Cậu cũng thật là, quá tốn kém rồi.”

“Nhưng đẹp lắm. Không mua thật có lỗi với bản thân.”

Biết Trân Ni không hứng thú với mấy cái này, Lâm Nhã Nghiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi. Vừa rồi Đoàn Di Ân nhắn tin QQ cho mình, hỏi chúng ta đang ở đâu, mình báo cậu ấy địa chỉ rồi.”

“Ồ.”

“Cậu ấy hình như đã đến đây, nói sẽ đến tìm chúng mình. Còn có Vương Gia Nhĩ cũng đang ở chỗ cậu ấy.”

Trân Ni: “Sao hai người họ không đi trước đặt phòng đi.”

Lâm Nhã Nghiên: “Giờ mới 12 giờ, quán karaoke kia 1 giờ chiều mới có phòng. Bọn họ nói đã gọi điện hẹn trước, chúng ta cứ đi ăn cùng nhau, sau đó cùng đến đó.”

“Còn có ai nữa?”

“Hình như còn thêm mấy bạn cùng lớp của Đoàn Di Ân.” Lâm Nhã Nghiên nói: “Nhưng mà đi ăn cùng chúng mình chỉ có vài ba người thôi, số còn lại đều đến thẳng quán karaoke.”

Đúng lúc này, Kim Thái Hanh bưng hai ly đồ uống lên. Nghe thấy thế, đôi mày anh hơi nâng, cặp mắt hoa đào quét tới, thuận miệng hỏi: “Hai đứa định đi hát Karaoke à?”

Lâm Nhã Nghiên lập tức im lặng. Trân Ni gật đầu.

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ dặn dò: “Đi cẩn thận, nhớ kỹ trước khi trời tối nhớ về nhà, đừng đi chơi muộn quá.”

Giọng điệu này nghe thật giống muốn giúp ông anh trai chuyên chế Chính Quốc quản giáo cô, nhưng kỳ thật anh hai Chính Quốc trước giờ đều không quan tâm cô đến thế này.

Trân Ni ồ một tiếng.

Chờ anh đi rồi, Lâm Nhã Nghiên lại gần nói: “Bạn anh trai cậu sao nói chuyện y hệt ba mình, lần nào mình đi ra khỏi nhà ba mình cũng đều nói với mình y chang như vậy.”

Trân Ni đồng ý gật đầu: “Ba mình cũng hay nói với mình như vậy.”

“...”

Còn chưa uống được một nửa, Đoàn Di Ân và Vương Gia Nhĩ đã đến.

Thực tình Trân Ni rất ít khi thấy hai người này. Lúc này gặp phát hiện bọn họ tựa hồ cao lên rất nhiều. Hai người không mặc đồng phục, chỉ mặc đồ bình thường, nhìn không khác gì hai chàng thanh niên.

Lâm Nhã Nghiên buông cốc nước, cười hì hì nói: “Thọ tinh tới rồi.”

Đoàn Di Ân bối rối vuốt vuốt sống mũi.

Vương Gia Nhĩ một thân mồ hôi, đến ngồi ghế bên cạnh Lâm Nhã Nghiên: “Mấy cậu nhanh lên, mình đói gần chết rồi. Nếu không hay là qua KFC ngay cạnh ăn cho nhanh, đỡ nóng, mát mẻ, không phải đi xa.”

Lâm Nhã Nghiên: “Mình không có tiền ăn KFC đâu.”

Tiệm nhỏ vì bốn tiếng quỷ mà lập tức náo nhiệt.

Lâm Nhã Nghiên tốc độ rất nhanh, sớm đã uống xong. Ba người đều đang ngồi đợi Trân Ni. Cô nghe Lâm Nhã Nghiên và Vương Gia Nhĩ đấu võ mồm, cũng gia tăng tốc độ. Thấy Trân Ni đã uống ăn xong, Lâm Nhã Nghiên đưa cho cô một tờ giấy: “Lau miệng rồi mình đi thôi.”

Trân Ni gật đầu.

Hai nam sinh đứng lên trước, đi ra ngoài. Lâm Nhã Nghiên kéo tay Trân Ni, kéo cô cùng đi.

Thời điểm đi ngang qua quầy thu ngân, Trân Ni giống như nhớ ra cái gì, bước chân dừng lại, rút tay ra khỏi tay Lâm Nhã Nghiên nói: “Cậu ra ngoài trước chờ mình.”

Nghe vậy, Lâm Nhã Nghiên nhìn Kim Thái Hanh một chút, hiểu rõ: “Được, cậu nhanh lên nhé.”

Sau đó liền chạy ra ngoài.

Kim Thái Hanh ngồi trên ghế chơi game một chân gác lên ghế dựa bên cạnh, tư thế ngồi tùy ý, lười nhác. Thấy cô đi đến, anh buông điện thoại, có chút hăng hái nói: “Tiểu Ni nhà chúng ta, muốn cho anh trai cái gì sao?”

Trân Ni chần chờ vài giây, cuối cùng rất thẳng thắn trực tiếp hỏi: “Anh à, anh thiếu tiền tiêu sao?”

Không nghĩ đến cô lại hỏi cái này, Kim Thái Hanh cười nhẹ: “Ừ! Thế nào?”

“Lần trước đi ăn đồ nướng, Cảnh Tú ca ca cũng nói anh đi làm gia sư ở quận bên cạnh.” Trân Ni nhỏ giọng nói: “Hôm nay lại thấy anh đi làm thêm ở đây.”

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm cô, yên lặng không nói gì. Ánh mắt anh có một tia suy nghĩ mà cô nhìn không thấu, nhìn không thấy cảm xúc của anh.

Trân Ni không khỏi khẩn trương, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh không về nhà sao?”

“Ừ.”

Lời này tựa hồ đang trả lời vấn đề trước cô hỏi.

Nhưng Trân Ni có chút không phản ứng kịp “A” một tiếng.

“Đi chơi đi.” Giọng Kim Thái Hanh tản mạn, giống như là hoàn toàn không đem chuyện đó để trong lòng: “Các bạn em vẫn đang chờ bên ngoài đó.”

Nói xong, anh quay người lại quầy chế biến, bắt đầu rửa cốc chén.

Qua một lúc, Kim Thái Hanh nghĩ Trân Ni đã rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên giọng trong trẻo, giòn tan: “Anh, hẹn gặp lại.” sau đó vang lên một tràng tiếng bước chân nhanh chóng rời đi.

Kim Thái Hanh lấy khăn bông lau sạch ly chén và bàn, quay đầu lại thoáng nhìn.

Ánh mắt dừng lại trên mặt bàn.

Trên bàn đặt mấy chồng tiền nho nhỏ, trừ chỗ tiền anh vừa đưa lại cho cô, hình như còn thêm không ít. Một tập hồng hồng hồng mấy đồng một trăm đồng, bên trên đè hơn 15 đồng tiền lẻ các loại, trên cùng là sáu, bảy chồng tiền xu nhỏ nhỏ được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.

Giống như là đem tất cả tài sản của mình đều để lại.

Kim Thái Hanh sửng sốt một lúc, sau đó anh chần chờ đưa tay chọc chọc đống tiền xu. Tháp tiền nhỏ thuận thế sụp xuống, trượt thành hàng dài trên mặt bàn.

Đuôi lông mày anh giương lên, đột nhiên cười ra tiếng.Chuyện gì xảy ra vậy này.

Lần này có vẻ như anh thật sự đã lừa gạt tiền một đứa bé... Cảm thấy có chút ác độc?

Trân Ni thật sự không lưu lại một phần tiền nào trong ví của mình, cơm trưa cũng là vay tiền của Lâm Nhã Nghiên mua.

Thời điểm không có tiền, lại cùng một nhóm bạn không mấy quen thuộc ở cùng nhau, cô luôn cảm thấy không yên tâm.

Năm giờ chiều, một nhóm người trong quán karaoke hát đến cao hứng. Trân Ni bưng chén trà uống chậm rãi, lỗ tai bị hành hạ đến phát đau, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng quay sang Lâm Nhã Nghiên nói: “Nhã Nghiên, mình chuẩn bị về đây.”

Lâm Nhã Nghiên không nghe rõ, ngẩng đầu nói: “Cậu nói cái gì?”

Trân Ni đành đề cao âm lượng: “Mình nói, mình muốn về nhà!”

Đúng thời điểm này, ca khúc đang phát bắt đầu kết thúc, thanh âm của cô lập tức vang lên thật lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một đám thuận thế hướng về phía cô.

Rất nhanh, âm nhạc lại vang lên, đem bầu không khí ngưng kết hiện tại đánh vỡ.

Những người còn lại cũng không quá quan tâm đến Trân Ni. Chỉ có Đoàn Di Ân đi tới, ngồi cạnh cô, nói: “Trân Ni, cậu phải về sao?”

“Đúng.” Trân Ni nói: “Ba mình dặn nhớ về trước trời tối.” nghĩ nghĩ cô bổ sung một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Đoàn Di Ân trầm mặc mấy giây, sau đó nói: “Để mình đưa cậu ra trạm xe?”

“Tại sao? Xuống dưới lầu là trạm xe rồi.” Trân Ni thần sắc cổ quái, đứng lên: “Cậu cứ ở lại đi, mình tự đi được.”

Cô quay đầu, cùng mấy người quen nói tạm biệt, rồi rời quán hát.

Trân Ni lấy vé tháng ra.

Tòa nhà này có 5 tầng lầu, khu karaoke ở lầu 5, chỗ Kim Thái Hanh làm việc ở lầu 4. Đi thang cuốn đến lầu bốn, cước bộ của cô có chút chậm lại.

Sau lưng chợt vang lên âm thanh của Đoàn Di Ân: “Sao cậu lại dừng lại thế?”

“...”

Trân Ni bị giật mình, lập tức quay đầu, có loại cảm giác làm việc xấu bị bắt quả tang, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Ai đi theo câu.” Đoàn Di Ân biểu lộ có chút quẫn bách: “Mình ra ngoài hít thở không khí.”

“Ồ” Trân Ni tiếp tục đi xuống dưới: “Vậy chào cậu, hẹn gặp lại.” Trân Ni mặc kệ cậu ta.

“Đúng rồi.” Đoàn Di Ân gãi gãi đầu, tìm một chủ đề để trò chuyện: “Khai giảng học kỳ sau sẽ báo thành tích học tập, cậu biết không?”

Trân Ni gật đầu: “Tôi có nghe nói kỳ thi cuối kỳ cậu thành tích khá tiến bộ.”

“...”

“Hình như là xếp thứ 5 ngược từ dưới lên.”

Đoàn Di Ân cảm thấy mất mặt, miễng cưỡng nói: “Lúc thi mình ngủ thiếp đi.”

Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Trân Ni có điều suy nghĩ. Lại liên tưởng đến chuyện trước đó cậu ta ở trên xe bus thách thức cô: “Lần sau cùng thi xem ai được hạng nhất” rồi chuyện cậu ta và cô bị gọi gia đình đến vì trên lớp không nghe giảng, nhưng trên thực tế cậu ta không bị bắt gọi phụ huynh mà là chủ động yêu cầu thầy chủ nhiệm mời phụ huynh đến.

Cô đột nhiên hỏi: “Có phải cậu cảm thấy tự ti.”

Đoàn Di Ân: “?”

“Việc này cũng không có gì, tôi với cậu không học cùng lớp. Cậu học tập chăm chỉ thì thành tích sẽ tiến bộ lên thôi.” Trân Ni nói: “Cậu chỉ cần đừng lười như vậy, đem việc học để trong lòng một chút là được. Không cần tự ti.”

“Trân Ni!” Bị cô đổ ập xuống một đống đạo lý, Đoàn Di Ân rốt cục nhịn không nổi nữa nói: “Mình không tin cậu không nhìn ra.”

Trân Ni ngừng tạm: “Nhìn ra cái gì?"

Đoàn Di Ân không nói chuyện.

“Cái gì mà không nhìn với chả nhìn ra?” Bỗng nghĩ đến lời Lâm Nhã Nghiên, Trân Ni do dự hỏi: “Chẳng lẽ là chuyện cậu thầm thích tôi?”

“...”

Đoàn Di Ân kém một chút là muốn hét lên.

Cậu bình ổn hô hấp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói với cậu?”

Trân Ni vô tội nói: “Đoán thôi.”

Đoàn Di Ân: “Cậu đừng có đoán mò.”

Trân Ni gật gù: “Ồ vậy là cậu không thể mến tôi rồi.”

Đoàn Di Ân mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô, vò mẻ không sợ rơi nói: “Làm sao không thể?”

“...”

Khuôn mặt Trân Ni có điểm biến hóa: “A?”

Thiếu niên khí thịnh, dùng giọng điệu như chuẩn bị lao vào một cuộc chiến: “Nếu, __ mình nói là nếu thôi! Nếu mình thầm mến cậu, cậu sẽ làm gì?!”

“...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro