Chương 3: Cũng không thể lừa gạt tiểu hài tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như lúc này ngồi trước mặt Trân Ni là Chính Quốc, cô không muốn nói cho anh trai biết nguồn cơn, đoán chừng anh ấy nửa chữ cũng không hỏi tới. Thậm chí, nếu ông anh không đồng ý, cô còn dám mặt dày, mày dạn quấn lấy anh một thời gian dài để mè nheo.

Nhưng hiện tại, trước mặt người này, đối với Trân Ni vẫn là một người xa lạ, lần đầu gặp mặt.

Từ lúc bắt đầu, Kim Thái Hanh lúc nào cũng thể hiện một phong thái ôn hòa, nhã nhặn, giống như dù nghe thấy cái gì cũng sẽ không phát cáu. Cô không nhìn thấu anh, cũng vì chưa quen thuộc nên không dám làm càn.

Ngữ khí của anh chỉ cần thoáng thay đổi, Trân Ni liền bỏ hết khôi giáp, thành thật khai báo.

Trân Ni trầm mặc mấy giây, rất không tình nguyện nói: “Em lên lớp không nghe giảng.”

Kim Thái Hanh: “Ừm.”

“Thầy giáo gọi em lên giải toán, em liền đọc đáp án và cách giải bài đó.” Trân Ni ngừng một chút, chậm rãi sắp xếp câu chữ sao cho uyển chuyển: “Về sau thầy hỏi em có muốn thay thế vị trí của thầy hay không, làm chủ nhiệm lớp. Em cảm thấy như thế không phải hành động của người quân tử, nên từ chối rồi.”

“…”

Kim Thái Hanh: “?”

Trân Ni cẩn thận từng li từng tí xem xét sắc mặt anh, giống như muốn từ phản ứng của anh, đọc xem anh đang nghĩ gì, Kim Thái Hanh khẽ ngẩng đầu, cô rất nhanh thu hồi tầm mắt. Trân Ni ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mắt nhìn xuống dưới sàn: “Sau đó thầy bảo muốn mời phụ huynh.”

Nói xong chữ cuối cùng. Trân Ni cảm thấy toàn bộ thế giới đều yên lặng.

Vì che dấu một số nội dung, Trân Ni kỳ thật đang vô cùng chột dạ. Thấy anh chậm chạp không nói lời nào, cô nhịn không được nói: “Anh không tin?”

Anh tựa hồ cảm thấy buồn cười. Bả vai khẽ run, lồng ngực chập trùng, trong cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ, hòa cùng khí tức nhàn nhạt rất đặc trưng chỉ có ở riêng anh. Anh vốn thường ngày nhìn rất đẹp mắt, cười lên lại càng khuynh đảo chúng sinh, đôi mắt hoa đào như tỏa ra vạn dặm xuân sắc, bức người đối diện phải thổn thức khôn nguôi.

Khoảng cách của hai người rất gần. Trân Ni nghe được mùi thuốc lá nhàn nhàn trên áo anh, càng không được tự nhiên, cô miễn cưỡng nói: “Em nói hoàn toàn là thật.”

Kim Thái Hanh: “Ừm. Không có gạt anh phải không?”

Trân Ni dùng sức gật đầu, bộ dáng cực kỳ chân thành: “Không có, là thật. Không tin mai anh đến là biết. Em hiện tại lừa anh, thì mai thầy cũng sẽ nói với anh toàn bộ sự việc thôi.”

“Dạng này a…” Vừa dứt lời, cửa lại lần nữa bị mở ra.

Chính Quốc không nhìn bọn họ, đi thẳng về phía tủ quần áo, dứt khoát, gọn gàng tiễn khách: “Tiểu quỷ, đi ra ngoài.”

Mặc dù vì chuyện lúc nãy hãm hại ông anh, Trân Ni có chút đuối lý, nhưng cô tất nhiên không tình nguyện cứ thế đi ra khi chưa đạt được giao kèo, ngập ngừng nói: “Em cứ ở đây thì anh không lấy được sao?”

Chính Quốc quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh mày muốn thay quần áo.”

“Vậy cái đó, anh trai à…” Nói đến đây, Trân Ni kéo lấy vạt áo của Kim Thái Hanh: “Anh này chắc hẳn cũng muốn đi ra ngoài, em cảm thấy anh ấy nhất định cũng không muốn nhìn anh thay quần áo đâu.”

Chính Quốc coi như không nghe thấy: “Đi ra đi, nhớ đóng cửa.”

Trân Ni coi như ông anh trai ngầm thừa nhận, dắt Kim Thái Hanh đi ra ngoài: “Được, vậy chúng em đi ra đây.”

“…”

Chính Quốc nhìn chằm chằm hai người một hồi, sau đó khoát tay cũng lười xen vào.

Bởi vì chủ đề đặc thù này không thể để người thứ ba nghe thấy. Ra khỏi phòng Chính Quốc, Trân Ni lập tức kéo Kim Thái Hanh về phòng mình, cảnh giác đóng cửa lại, vội vàng hỏi: “Anh à, vậy mai anh có tới không? Anh thấy đấy, có chuyện gì em đều đã nói thật với anh rồi…”

Kim Thái Hanh rủ mí mắt, lười biếng nói: “Sao em không tìm anh hai của em đi?”

“Sao có thể?” Trân Ni trợn trừng mắt: “Em vừa mới oan uổng anh ấy không ít đâu… Nếu em nói cho anh hai biết, anh ấy sẽ lập tức đi méc mẹ mất.”

Kim Thái Hanh cười cười: “Anh hai em không phải người như vậy.”

“…”

Giọng điệu này nghe không ra nửa phần nghiêm túc, hẳn là vẫn đang muốn đùa cợt cô.

Trân Ni mặc dù lúc nãy hừng hực khí thế uy hiếp anh, nhưng cũng chỉ là nói mạnh miệng, cả vú lấp miệng em, lúc này anh từ chối cô cũng hoàn toàn không có cách nào.

Thời khắc này đã không còn đường lui, lại nhớ đến chuyện lúc trước, cô bé thù dai nào đó lên tiếng nhắc nhở: “Anh trai, vừa nãy nếu không phải anh nói với anh hai chuyện kia, em và anh ấy cũng sẽ không cãi nhau.”

Kim Thái Hanh nhíu mày: “Hả?”

Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra. Chính Quốc đứng bên ngoài, ngó đầu vào, nhìn Kim Thái Hanh: “Đi thôi.”

Giống như là không nghe thấy Trân Ni nói gì, Kim Thái Hanh gật đầu: “Nhóc con, gặp lại sau.”

Trân Ni không thể tin được, nhìn anh.

Này làm sao gặp lại, còn chưa có thỏa thuận xong đâu!

Phát giác được Kim Thái Hanh thật sự muốn rời đi, Trân Ni lập tức níu cánh tay anh: “Các anh muốn đi nhanh vậy ư? Đã trễ rồi, ăn cơm tối xong rồi hãy đi, nhé?”

Kim Thái Hanh từ chối nói: “Lần sau đi.”

Trân Ni nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn không có ý tứ muốn buông ra.

Cái gì mà lần sau! Cô cũng đâu có ngốc.

Chủ đề vừa nãy anh đứng lên liền muốn quên sao? Hừ tuổi tác lớn nên đầu óc không được minh mẫn phải không!?

Nhưng cô cũng không dám nói ra những lời này, chỉ có thể giả vờ đáng thương hỏi: “Lần sau là lúc nào…”

Kim Thái Hanh cong môi, không nói gì.

Nhìn hai người này, một lớn, một nhỏ không khác gì sinh ly từ biệt, Chính Quốc nhướng mày: “Hai người làm gì thế, lần đầu gặp mặt liền vừa ý nhau rồi, không muốn buông? Kim Thái Hanh, cậu kiềm chế một chút được không hả, em gái tôi mới 12 tuổi thôi?”

Trân Ni vô thức phản bác: “Mười ba.”

Nghe được đáp án này, Kim Thái Hanh hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn lên dáng người Trân Ni: “Mười ba rồi?”

Ngữ khí nghe tựa hồ không thể tin được.

Phảng phất như cô đã 13 tuổi là một sự việc cực kì hoang đường.

Cái phản ứng này, phi thường dẫm lên lòng tự ái của Trân Ni vừa thẳng tông anh trai, vừa không kiêng dè. Trong nháy mắt cô quên mất mình đang có việc cầu người này, rất không vui phản bác lại: “Anh định chê em thấp, nhìn không hề giống 13 tuổi hả.”

Chính Quốc ôm cánh tay đứng tựa cửa, châm ngòi thổi gió: “Chính là ý này đấy, không cần hỏi đâu.”

Kim Thái Hanh gãi gãi hàng mày, lắc đầu: “Không phải.”

Trong lời nói lại không mang theo ý tứ gì phủ định lời của Chính Quốc.

Trân Ni nhìn hai ông anh chằm chằm mấy giây, phát cáu: “Được rồi, em chính là không muốn đôi co với các anh.” Cô không còn đùng đùng lửa giận như vừa nãy cãi nhau với Chính Quốc, ngữ khí phảng phất như thật sự bị tổn thương không nhỏ, thấp giọng nói: “Dù sao em vẫn còn trẻ, sẽ còn cao lên nhiều.”

Thấy thế Chính Quốc nội tâm tràn ra một chút áy náy, lên tiếng an ủi: “Thấp một chút không phải rất tốt sao? Đến khi 30 tuổi, nói không chừng còn có người cho rằng Ni Ni mới có 18 thôi.”

Đây đâu có phải an ủi, mà giống như hướng chỗ đau của cô châm kim, rắc muối.

Trân Ni xụ mặt: “Cho nên dáng người anh cao, người khác nhìn vào sẽ cho anh là ba của em sao?”

“…”

Chút áy náy trong mắt Chính Quốc vì câu nói này, bốc hơi không còn một mống.

Tiểu cô nương nào đó vành mắt đã đỏ hoe, một bộ dáng bị khi dễ vô cùng đáng thương, nhưng lại không cam chịu bị yếu thế, kiên cường biết mấy, khiến ai thấy cũng thương yêu.

Cả hai lần khiến cô bé mất hứng dường như đều bắt nguồn từ anh. Kim Thái Hanh buông lỏng thái độ, hỏi: “Mười ba tuổi, em đang học trung học?”

Trân Ni không nhìn anh, cứng rắn nói: “Năm nhất, trung học.”

“Đang học trường nào?”

“Trường cấp hai Húc Nhật.” Trân Ni dừng một chút, không biết ý nghĩ vừa nảy lên trong đầu cô có đúng không, nhưng là vẫn không có cốt khí bổ sung thêm một câu: “Năm nhất, trung học, lớp 1.”

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ lặp lại: “Trường cấp hai Húc Nhật, lớp 1, năm nhất_”

Sau đó anh cúi người, mắt đối mắt với cô.“Nhóc con, em tên gì?”

Trân Ni nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: “Em tên là Kim Trân Ni.”

“Kim Trân Ni?”

“Đúng.” Trân Ni không tự chủ được né tránh ánh mắt của anh: “Ni trong từ ngây thơ, hồn nhiên như trẻ con.”

Kim Thái Hanh thân mật nhéo nhéo mặt của cô, dịu dàng gọi: “Này, Tiểu Ni.”

“…”

Anh thấp giọng, giống như là đang thì thầm, chỉ hai người nghe thấy: “Biết lần sau gặp là lúc nào chưa?”

Sau khi tạm biệt mẹ Trí Tú, hai thanh niên rời khỏi Kim Gia.

Mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, nhiệt độ không khí cũng giảm dần.

Kim Thái Hanh đột nhiên hỏi: “Em gái cậu hẳn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, vâng lời?”

“Vâng lời?” Chính Quốc xùy một tiếng, ông anh trai không biết từ nơi nào lấy được một cây kẹo mút, lúc này đang cắn trên miệng: “Tiểu quỷ kia là chúa phản nghịch, khó quản thúc vô cùng.”

Phản nghịch.

Khó quản.

Cũng vẫn còn tốt.

Kim Thái Hanh suy tính một phen. Dù sao cũng vẫn là một tiểu hài tử, tâm tính còn chưa ổn định, mà anh cũng không rõ sự tình đã phát sinh, vì vậy vẫn nên đề cập chuyện này với Chính Quốc: “Em gái cậu bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh đến trường nói chuyện, vừa rồi con bé còn hỏi mình có thể giúp nhóc đó đi gặp thầy giáo không, chính cậu xem nên xử lý thế nào đi?”

Chính Quốc thanh âm mang vẻ trách cứ: “Trách không được lúc đó một mực đòi mời cậu lại ăn cơm, mình liền biết tiểu quỷ này không có chủ ý gì tốt lành rồi.”

Kim Thái Hanh cười không nói.

“Đoán chừng cũng không phải việc gì nghiêm trọng, gọi mấy lần, chắc cũng chỉ loanh quanh mấy vấn đề đó thôi.” Chính Quốc cúi đầu suy nghĩ, không yên lòng nói: “Cậu mai có rảnh không? Rảnh thì giúp mình đi một chuyến, mai mình có chút việc bận.”

“Ngày mai à…”

“Ừm. Không thì chút mình gọi điện nói với mẹ mình, để mẹ đi coi xem thế nào.”

Vừa đáp ứng nhóc con đó, đảo mắt liền méc bố mẹ. Haiz, đoán chừng đứa nhỏ kia sẽ khóc nháo cũng nên.

“Cũng không bận gì.” Kim Thái Hanh mặt mày buông lỏng, tản mạn nói: “Cũng không thể lừa gạt tiểu hài tử nha.”

Nghe thấy có tiếng mở cửa. Trân Ni vụng trộm ngó ra, sau đó lại chân trần chạy đến trước mặt Trí Tú: “Mẹ, sao anh hai lại về?”

Trí Tú: “Anh con nói nó chơi bóng ở gần đây, tiện đường liền về tắm rửa.”

“Kia đã trễ như thế, sao mẹ không bảo hai anh ấy ở lại ăn cơm tối nha?”

“Bạn anh con có việc.” Trí Tú cũng không đem chuyện này để trong lòng, ung dung hỏi: “Ni Ni, anh hai của con thật sự đánh con sao?”

“…” Trân Ni lập tức chột dạ, không dám nói gì nữa, quay người chạy lên phòng: “Mẹ con còn phải làm bài tập về nhà nữa.”

Về đến phòng, khóa trái cửa.

Trân Ni nhảy lên giường, kéo thú bông to đùng ôm trong lòng. Tâm tình của cô vẫn như cũ, cực kì không tốt, suy đi tính lại vẫn là cái anh trai kia, ý tứ không rõ ràng, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Kim Thái Hanh.

_ “Biết lần sau là lúc nào chưa?”

Đó hẳn là đáp án cho câu nói của cô: “Lần sau là lúc nào?”

Điều này đại biểu là anh sẽ đến, đúng không?

Trân Ni cuối cùng cũng chỉ thở dài, trở mình, hai chân đung đưa, vui vẻ ngâm nga. Cô nhìn bên ngoài cửa sổ, trời đã tối, lại tiếp tục hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.

Nghĩ đến_

Kim Thái Hanh giơ tay lên, nhéo nhéo má cô.

“…”

“??”

Trân Ni lập tức ngồi dậy.

Cô vừa bị anh chàng kia sờ má a?

Anh sao có thể dám sờ má cô?Mới lần đầu gặp mặt. Anh! Làm sao! Có thể! Cứ thế mà sờ má cô?

Sờ má thì cũng thôi đi.

Vì! Cái! Gì! Lại đứng gần sát vào người ta như vậy?

Còn…Còn! Gọi cô là Tiểu Ni..

Được rồi.

Trân Ni bình ổn cảm xúc, giả bộ như không thèm để ý, nhấn mạnh: “Được rồi.”

Coi như anh giúp mình làm việc, miễn cưỡng cho anh chiếm chút tiện nghi.

Ánh mắt của cô quét qua, vừa hay lướt qua tấm gương trên bàn học.

Nhìn vào gương chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nông anh trai, đỏ lựng như quả cà chua.

Trân Ni tỉnh táo tự trấn an mình bỗng chốc sụp đổ.

?

Tên! Gia hỏa! Vì cái gì! Muốn! Hừ! Là tên đó! Chiếm tiện nghi!

Sống 13 năm, lần đầu gặp tâm tình rối rắm như vậy.

Trân Ni nằm bò ra giường, cuốn chăn thật chặt, cảm giác thật yên tĩnh, đến nỗi cô nghe rõ thanh âm đập liên hồi của trái tim trong ngực. Sáng sớm ngày hôm sau.

Trân Ni rửa mặt xong, lúc đi ra phòng khách, ba Thạc Trấn cùng mẹ Trí Tú đang ngồi ăn sáng. Kế hoach đâu vào đấy, cô giả bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh ngồi xuống bàn ăn như bao ngày bình thường.

Trí Tú múc cho Trân Ni một bát cháo thịt thơm phức. Bữa sáng cứ thể yên bình, hòa hợp trôi qua. Trân Ni chậm rãi ăn, đột nhiên nhớ đến phản ứng của Kim Thái Hanh hôm qua. Cô thở hắt ra, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, có phải con rất lùn?”

Thạc Trấn nhìn về phía cô hỏi: “Ai nói con gái ba thấp?”

Trân Ni gật đầu, trước tiên tiếng xấu cứ đổ lên đầu Chính Quốc: “Là anh hai đó ba.”

Trí Tú: “Đừng nghe anh con nói xàm.”

Trân Ni dùng thìa chọc chọc đáy chén: “Nhưng bạn học của con 12 tuổi, đều cao hơn con. Lâm Nhã Nghiên cũng cao 1m6 lận.”

Thạc Trấn an ủi: “Con mới bao nhiêu tuổi, thời gian còn dài sẽ còn cao lên.”

“Ba, mẹ với anh hai đều cao, tại sao con lại không cao? Lúc con ngồi xe bus, còn có người đứng lên nhường chỗ cho con vì tưởng con là học sinh tiểu học.” Trân Ni cảm xúc sa sút, buồn buồn nói: “Chẳng phải anh hai lúc 13 tuổi cũng cao 1m6 đó sao?”

Trí Tú do dự nói: “Anh của con là con trai, tất nhiên…”

Thạc Trấn đột nhiên đánh gãy lời vợ, nói: “Không có.”

“…”

“Nào có cao như vậy.” Thạc Trấn bình tĩnh nói: “Ba không nhớ kĩ lắm, nhưng cũng miễn cưỡng có chút ấn tượng. Anh hai con lúc trước, hẳn là cao chưa đến 1m4.”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro