Chương 4: Tôi cũng nghĩ vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khẩu vị của Trân Ni đã khá hơn, nâng bát cháo lên uống một lèo. Cô từ chối đề nghị lái xe đưa cô đến trường của ba Thạc Trấn, đeo cặp sách lên, ngồi xe bus đi học như thường lệ.

Đến điểm chờ xe, Trân Ni cúi đầu lật giở đống sách vở để tìm thẻ xe học sinh.

Tầm mắt đột nhiên chú ý tới cửa hàng giá rẻ bên cạnh, cô hơi do dự rồi bước vào.

Cửa hàng này không lớn, tủ lạnh chứa đồ uống đặt ở ngay cửa. Trân Ni nhìn chằm chằm vào hàng để sữa bò không chớp mắt, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Chị gái ở quầy thu ngân thấy cô đứng ngây người đã được một lúc, không nhịn được cười hỏi: “Em gái nhỏ, em muốn mua sữa à?”

Nếu như bình thường, Trân Ni cũng chẳng thèm so đo. Nhưng lần này không hiểu sao cô quay đầu lại, chỉ chỉ vào đồng phục của mình: “Em đang học sơ trung rồi, chị đừng gọi em như vậy.”

Cũng không đợi chị thu ngân đáp lại, Trân Ni tiếp lời: “Em không mua, chỉ đến xem thôi.”

Rồi tạm biệt một tiếng, đi ra khỏi cửa hàng, vừa đúng lúc xe buýt chật ních người tới. Trân Ni vội vàng đi lên, bị dòng người đẩy vào bên trong, tìm được một chỗ để đứng.

Xe buýt rung lắc vô cùng, Trân Ni theo quán tính bị đẩy qua đẩy lại, khó khăn bám lấy tay cầm trên xe, vô cùng mệt mỏi. Xe phanh gấp, cô ngã dúi dụi, tim cũng muốn rơi theo luôn. Ngay sau đó, đột nhiên có người nắm lấy cặp sách của cô kéo về sau.

Trân Ni cố duỗi tay bám lấy trụ đứng trên xe. Cố đứng vững và nhìn qua khe hở, vừa lúc chạm mắt Đoàn Di Ân.

Thiếu niên cao mét bảy, hơn hẳn cô một cái đầu, ngũ quan chưa nảy nở hết, vừa có nét nhu hòa nhưng vẫn còn vẻ non nớt, lại cố tỏ ra vẻ thành thục: “Không sao chứ?”

Trân Ni chỉ gật đầu không đáp.

Đoàn Di Ân nhường vị trí của mình lại cho cô: “Cậu đứng đây đi.”

Chiều cao của hắn đủ để bắt được vòng treo, Trân Ni cũng không khách khí, nói câu: “Cảm ơn.”

Sau đó là im lặng.

Mãi sau, Đoàn Di Ân mới lên tiếng: “Tôi nghe Lâm Nhã Nghiên nói, giáo viên yêu cầu gặp bố mẹ cậu.”

“Không phải hôm qua cậu tới tiệm sách à?”

“Tôi hỏi chút thôi.” Đoàn Di Ân tựa hồ hơi khẩn trương: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói với cậu một tin, tôi cũng bị mời phụ huynh.”

Trân Ni hơi dừng lại: “Cậu cũng bị?”

“Ừm.”

“Nguyên nhân gì?”

Nhất thời không biết trả lời thế nào, Đoàn Di Ân vừa nghĩ vừa nói: “Là do lên lớp không chú ý nghe giảng.”

Trân Ni gật đầu: “Tôi cũng không khác mấy.”

“Sao cậu không nghe?”

“Quá đơn giản.” Trân Ni nói: “Nên không muốn nghe.”

“...” Đoàn Di Ân gãi gãi đầu, lặng lẽ trả lời: “Tôi cũng thấy thế.”

Trân Ni hồ nghi nói: “Không phải cuộc thi lần trước cậu xếp thứ nhất từ cuối lên sao?”

Giọt mồ hôi bên thái dương Đoàn Di Ân rơi xuống, ánh mắt hơi đổi, càng siết chặt tay cầm, cảm xúc trên mặt nhàn nhạt: “Ừm. Đề dễ quá, lười viết.”

Dường như cảm thấy lời giải thích này cũng hợp lý, Trân Ni bình tĩnh “À” một tiếng rồi không hỏi gì thêm.

Không khí lại yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hơi xấu hổ.

Đoàn Di Ân ho nhẹ, chủ động đánh vỡ sự im lặng: “Lần thi trước cậu xếp thứ mấy?”

Trân Ni đáp: “Thứ nhất.”

“...” Đoàn Di Ân khẽ cắn môi, rồi lại buông ra, nhếch mép cười: “Được, lần sau tôi cũng thử cái hạng nhất này xem.”

Trân Ni quét mắt nhìn hắn: “Lần sau cậu muốn hạng nhất?”

Đoàn Di Ân gật đầu, khí thế đã giảm một nửa: “... Sao thế?”

“Không sao, chỉ nhắc nhở cậu chút thôi.” Trân Ni cũng không đặt lời này trong lòng, thản nhiên nói: “Còn tôi ở đây, không có khả năng.”

“...”

Cứ như vậy, quan hệ của hai người không dưng lại trở thành đối thủ.

Đoàn Di Ân cũng không biết nên nói gì sau đó. Về mặt này hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm, ban đầu cũng không định dẫn dắt vấn đề thành lúng túng như vậy, đành im lặng vậy.

Đến trạm sau.

Trân Ni xuống xe trước, rảo bước về hướng trường học.

Đoàn Di Ân đi phía sau cô, vắt óc suy nghĩ để vãn hồi cục diện lúc này. Nghĩ mãi chưa ra, vừa lúc gặp cậu bạn. Cậu ta lên tiếng chào hỏi, rất tự nhiên ôm cổ hắn đi lên phía trước.

Bước chân của nam sinh dài hơn, rất nhanh đã vượt qua Trân Ni.

Đoàn Di Ân quay đầu lại nói: “Trân Ni, tôi đi trước nhé?”

Trân Ni qua loa vẫy tay với hắn.

Cậu bạn kia nhìn Trân Ni, ý vị thâm tường “A” một tiếng, rồi cười hắc hắc không ngừng.

“Câu bệnh à?”

Trân Ni cũng không để ý hai người đang nói gì.

Một chữ cô cũng nghe không lọt, hoàn toàn không định để ý. Trong đầu cô đang sắp xếp cho cuộc gặp phụ huynh và anh trai nhìn thấy hôm qua.

Hôm qua vội vàng quá, lại có Chính Quốc ở đó, Kim Thái Hanh tạm thời chịu trách nhiệm tới đón cô nhưng chẳng nói được rõ ràng. Trân Ni không có cách nào liên lạc để cho hắn biết bốn rưỡi chiều đến đây. Không biết mấy giờ thì hắn tới.

Bởi vì cứ nghĩ mãi về vấn đề này nên cả buổi Trân Ni đều không thể tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Về sau bị thầy giáo phê bình, cô mới để ý hơn.

Đồng hồ trên tường không ngừng chạy.

Đúng 4 giờ 20 chuông báo tan học vang lên, buổi học cuối cùng đã kết thúc.

Nghĩ là cô và anh trai cô sẽ về cùng nhau nên Lâm Nhã Nghiên cũng không chờ, nói tạm biệt rồi ra khỏi lớp.

Phòng học rộng rãi lúc này chỉ còn một mình cô. Cô thoáng sửng sốt. Kim Thái Hanh vẫn chưa tới.

Trân Ni không rõ do hắn không biết sơ trung tan sớm hay là quên béng chuyện này rồi. Cô miễn cưỡng ổn định tinh thần lại, muốn tiếp tục vẽ tranh, nhưng lúc này đã hoàn toàn chẳng có tâm tư mà vẽ nữa, đầu óc chỉ thấy hỗn loạn.

Mười lăm phút trôi qua.

Từ bên ngoài, tiếng cửa các phòng học bị đóng lại truyền tới tai Trân Ni. Có lẽ do tâm lý, cô cảm thấy thời khắc này quá yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn cả ban nãy.

Lúc này, chỉ một động tĩnh vô cùng nhỏ cũng bị phóng đại.

Câu nói hôm trước tựa như một trò đùa.

Trân Ni không đợi được nữa, đứng phắt dậy.

Cái ghế bị trượt về sau, lạch cạch, khiến lỗ tai hơi nhói lên. Cô đứng tại chỗ, vành mắt đã phiếm hồng, cô ép mình nghiêm mặt lại, cố nén sự tủi thân xuống.

“Được rồi.”

Trân Ni vơ mấy quyển sách trên mặt bàn, đeo cặp lên vai, đi ra ngoài.

Lần đầu tiên tan sớm, hơn 4 giờ đã được tan, bây giờ đã là 5 giờ, hành lang trống trải, chỉ thấy rải rác mấy bóng người.

Trân Ni cúi đầu, chạy xuống lầu.

Cô đi rất nhanh, cũng không thèm nhìn đường, đi như con ruồi không đầu. Bỗng nhiên đụng phải một bức tường thịt, Trân Ni lùi lại mấy bước, thấp giọng nói tiếng xin lỗi.

Đầu cũng không ngẩng lên, cô tiếp tục đi về phía trước.

Ngay lúc đó, người bị cô đụng vào lên tiếng: “Bạn học này, em có biết lớp ban 1 ở đâu không?” Giọng nam hơi cao, âm cuối kéo dài rất tự nhiên, lúc nói chuyện luôn vô tình lộ vẻ lười biếng. Giọng nói như kề sát bên tai, mang theo khí tức của riêng anh, như gãi ngứa trong lòng người ta.

Có chút quen thuộc.

Trân Ni quay đầu lại.

Kim Thái Hanh đứng ngay cạnh hành lang, áo trắng quần tây, phần tóc cắt ngang trước trán hơi dài, che đi hàng lông mày, ngũ quan đẹp xuất sắc. Anh rũ mắt nhìn cô một lúc, khoe môi hơi buông: “Trân Ni?”

Trân Ni nhìn chắm chằm anh mấy giây, rất nhanh cúi đầu xuống không nói không rằng. Cũng không biết là do cố ý sắp xếp hay chỉ là tình cờ gặp mặt.

Thấy hai mắt cô hơi hồng, Kim Thái Hanh ngồi xuống trước mặt cô: “Vừa mới khóc à?”

“...”

Anh thấy hơi buồn cười: “Sợ đến như vậy?”

Trân Ni mím chặt môi không hé nửa lời.

Kim Thái Hanh: “Đừng khóc, để anh nghe mắng thay em.”

Trân Ni nhìn anh.

Kim Thái Hanh xoa đầu cô, hỏi: “Giờ tới phòng học hay văn phòng?”

Trân Ni cũng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ trích: “Nào có ai tới muộn như anh.”

Nghe vậy, đuôi lòng mày anh khẽ nâng, hòa hảo nói: “Vậy phải mấy giờ?”

Trân Ni cứng nhắc nói: “4 giờ 20 tôi đã tan rồi.”

“Sớm vậy à? Anh không biết. Anh xin lỗi em được không?” Ngữ khí của Kim Thái Hanh rất không đứng đắn, giống như đang đùa với thú cưng: “Cho anh nhận sai nhé.”

Bởi vì anh đã tới, cảm xúc tiêu cực của Trân Ni đã tan gần nửa, nói: “Khỏi cần.”

Đã tan học một lúc lâu rồi.

Sợ thầy giáo phải chờ lâu, Trân Ni cũng không tính nháo tiếp: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Văn phòng.”

Lầu một, rẽ trái là phòng làm việc của giáo viên.

Hai người đi đến cách cửa năm mét thì dừng lại.

Trân Ni suy tư, bàn bạc vài câu: “Cái này em cũng có chút kinh nghiệm. Lát nữa thầy nói gì với anh, anh cứ phụ họa theo thầy là được.”

Kim Thái Hanh qua loa đáp ứng.

Điều tiếp theo cần phải làm, đối với Trân Ni mà nói, là điều mạo hiểm nhất cô từng làm. Đó là bắt tay với người khác để lừa thầy. Biểu tình Trân Ni nghiêm trọng: “Còn nữa, anh cũng ít lời thôi. Nếu không mà bại lộ, hai chúng ta đều xong đời.”

Kim Thái Hanh liếm môi cười: “Làm sao anh nghe xong vẫn thấy rất dọa người nhỉ?”

Trân Ni trong lòng khẩn trương, nhưng vẫn tỏ vẻ phô trương thanh thế nói với anh: “Dũng cảm lên nào.”

“Được.” Kim Thái Hanh cười ra tiếng: “Học theo em, lớn mật lên.” Lúc này, trong văn phòng chỉ còn hai thầy giáo đang ngồi.

Một người là Mẫn Doãn Kì, một người nữa là chủ nhiệm lớp 6 – đó là giáo viên dạy môn Anh Văn, họ Phác. Bàn làm việc của hai người đặt song song, Mẫn Doãn Kì đang ngồi chấm bài, vừa chấm điểm vừa trò chuyện với thầy Phác.

Trân Ni đi vào, lễ phép chào: “Em chào thầy ạ.”

Mẫn Doãn Kì ngẩng đầu: “Đến rồi à?”

Trân Ni cúi đầu nói: “Dạ, là anh trai em đến ạ.”

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh cô, nhập vai rất tự nhiên không có nửa phần chột dạ, nói chuyện bình tĩnh, tỉnh táo như thể anh thật sự là phụ huynh của Trân Ni: “Chào thầy, em là Kim Chính Quốc, là anh trai của Kim Trân Ni.”

Lúc đầu Trân Ni sợ anh sẽ luống cuống không nói ra lời, nhưng ngoài ý muốn nghe được ba chữ “Kim Chính Quốc” vô cùng chấn tĩnh, bình thản, ngữ khí không một gợn sóng lại mang theo mười phần khí lực, nghe đến là thành thật.

Cô nhịn không được nhìn anh một cái.

Mẫn Doãn Kì đứng lên, vội nói: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Kim Trân Ni, họ Mẫn. Làm phiền cậu đến đây một chuyến, mời ngồi.”

Phác lão sư ngồi một bên trêu ghẹo: “Tháng này đã là lần thứ mấy rồi đó.”

Mẫm Doãn Kì hạ giọng, tức giận nói: “Anh không phải cũng thế sao?”

Nghe nói vậy, Trân Ni lúc này mới chú ý đến, còn có người thứ năm có mặt tại văn phòng giáo viên. Đoàn Di Ân đứng ở một góc khuất, vô thanh vô tức không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Hai người mặt đối mặt. Bước chân Đoàn Di Ân nhúc nhích, muốn đi về phía Trân Ni. Rất nhanh, anh bước đến, đứng cách Trân Ni hai mét, vừa hay đúng vị trí trước mặt Phác lão sư. Khoảng cách hai đứa nhỏ rất gần. Tuổi tác cũng tương đương, bộ dáng đều thanh tú, xinh đẹp, rất dễ khiến người ta có một vài liên tưởng trong đầu.

Kim Thái Hanh ngồi trên ghế cạnh Mẫn Doãn Kì, ánh mắt đánh giá hai đứa trẻ, trong mắt mang theo điểm ý vị thâm trường, sau đó anh liền hướng về phía Trân Ni vẫy vẫy tay: “Tới đây.”

Trân Ni ngoan ngoãn quay đầu lại hỏi: “Dạ?”

Mẫn Doãn Kì ở một bên tìm tư liệu, không có chú ý đến tình huống bên này.

Kim Thái Hanh một tay nâng mặt, hướng phía Trân Ni ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Trân Ni dừng mấy giây, thỏa hiệp tiến tới.

“Nhóc con.” Anh cúi đầu, dùng âm thanh rất nhỏ thì thầm vào tai cô: “Em yêu sớm à?”

Nghe anh gọi như thế, Trân Ni đã có chút bất mãn. Nhưng vừa nghe xong câu hỏi, đầu óc cô triệt để trống rỗng, cô như không nghe thấy hỏi lại: “Cái gì?”

Đến khi kịp phản ứng, khuôn mặt Trân Ni đỏ lựng, đỏ đến mức như trái cà chua chín, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ. Cô sợ bị thầy giáo nghe thấy, đè ép thanh âm cả giận nói: “Anh mới yêu sớm, cả nhà anh yêu sớm!”

“Ừm? Anh đây ngược lại, cũng muốn được yêu sớm.”

“…”

Kim Thái Hanh một lần nữa dựa vào thành ghế, lười biếng nói: “Nhưng mà tuổi tác không cho phép."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro