Chương 41-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Nữ nhân ghen tuông đúng là phải có đổ máu
​"Phụt" Đi được một đoạn thì Thiếu Kì phụt máu ra khỏi miệng, y phục màu trắng bây giờ đã loang lổ toàn là vết máu. Nhược Nhan thấy vậy vội chạy đến bên cạnh đỡ Thiếu Kì


"Thiếu Kì có sao không"


"Hắn là do gắng gượng quá sức mới dẫn đến tình trạng thổ huyết" Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời


"Gắng gượng quá sức" Nhược Nhan nghe Thiếu Hàn nói vậy nước mắt lại càng trào dâng


"Nhan Nhan nàng đừng khóc, ta không sao nàng yên tâm"


Vì lí do Thiếu Kì bị thương nên mọi người phải mau chóng trở về kinh thành để chữa trị


Thiếu Hàn vừa về đến nơi thì Lạc Yên Hồng đã đứng ở cửa tam vương phủ tiếp đón


"Vương gia người đã trở về"


Thiếu Hàn lạnh lùng nhìn Lạc Yên Hồng nói


"Tại sao ngươi lại ở đây"


"Vương gia hoàng thượng đã sắc phong ta là sườn phi của người"


"Sườn phi"


"Đúng vậy vương gia"


"Ta có đồng ý sao"


"Vương gia ta là được đích thân hoàng thượng sắc phong, việc này người có muốn hay không cũng không thể làm trái lệnh hoàng thượng" Lạc Yên Hồng cười thầm trong lòng. Lý do nàng được làm sườn phi chính là có hoàng thượng của Lạc Tiêu Quốc ra mặt, nên vua của Lăng Nhật Quốc không thể không nể mặt


Thiếu Hàn sau khi nghe Lạc Yên Hồng nói vậy đã lập tức vào cung gặp hoàng thượng, nhưng cuối cùng cũng không thể làm trái lệnh, tiểu thiếp hay sườn phi thì cũng vậy, chỉ cần vương phi là Nhược Y là có thể được


Lúc này ở Cửu vương phủ chín vị tiểu thiếp đã đứng vây quanh Thiếu Kì, Liễu Nhược Phi cố tình đẩy Nhược Nhan ra để đến gần Thiếu Kì


"Vương gia người có bị sao không"


Thiếu Kì thấy Nhược Nhan bị đẩy ra như vậy, vội vàng cố hết sức tách ra khỏi đám tiểu thiếp nhưng vì vết thương vẫn chưa khỏi lên có phần khó khăn


"Nhan Nhan nàng đừng hiểu lầm"


Nhược Nhan lúc này lấy tay kéo Nhược Phi ra tiến gần đến chỗ Thiếu Kì


"Các ngươi mau lui ra, vương gia cần nghỉ ngơi"


Liễu Nhược Phi không chịu thất thế tiến đến kéo một bên tay Thiếu Hàn


"Vương gia để ta lo được rồi"


"Ngươi lo, dựa vào cái gì?"


Thiếu Kì biết Nhược Nhan đang rất tức giận, không muốn đứng đây để Nhược Phi đổ thêm dầu vào lửa, nên quay lại nói với Liễu Nhược Phi


"Ngươi mau lui ra"


"Vương gia..."


Nhược Phi chưa kịp nói hết câu Thiếu Kì và Nhược Nhan đã rời đi


"Nhan Nhan đau quá"


Nhược Nhan lúc này mới để ý trên cánh tay bị thương của Thiếu Kì đang chảy rất nhiều máu, có lẽ vừa nãy do mải tranh dành với Nhược Phi lên không để ý đến Thiếu Kì đang bị thương cứ kéo hắn đi


"Chàng không nói sớm"


"Nữ nhân ghen tuông đúng là phải có máu đổ a"


"Chàng nói cái gì vậy, mau đi nghỉ ngơi ta quay về phòng"


"Nàng ở đây nghỉ ngơi cùng ta được rồi" Thiếu Kì gương mặt đáng thương nhìn Nhược Nhan


"Không chỗ này chật quá, nhỡ ta đè vào vết thương thì tính sao"


Thiếu Kì nằm sắt vào góc giường nghiêng mình sang một bên, để lại một khoảng rất rộng


"Như thế này chắc chắn sẽ không động vào vết thương của ta được, nàng mau lại đây"


"Không được, ta là nên trở về"


"Nhan Nhan nếu ta đột nhiên vết thương sâu dẫn đến sốt cao lúc đó không có ai bên cạnh ta làm cách nào, nếu nàng không ở đây ta sợ..."


Nhược Nhan nghe Thiếu Kì nói cũng có lý, nằm xuống giường


"Được rồi ta ở lại, chàng mau nghỉ ngơi đi"


Thiếu Kì nhích sang ôm Nhược Nhan


"Ta biết nàng rất quan tâm ta mà"


"Chàng đang bị thương mau tránh ra"


"Không sao tay này không bị thương"

Chương 42: Nhược Y, nữ nhân cẩn thận

Tam vương phủ lúc này thì vô cùng náo nhiệt Lạc Yên Hồng vì nghe tin Thiếu Hàn trở về vương phủ, đã đích thân chuẩn bị rất nhiều thứ

"Vương gia, người đã trở về" Yên Hồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diêu Tiêu Tương đang ở phía sau


"Vương gia người này là ai"


Diêu Tiêu Tương thấy Lạc Yên Hồng ánh mắt kiêu ngạo nhìn mình bực bội lên tiếng


"Ta là công chúa Diêu Lăng Quốc, Diêu Tiêu Tương, ngươi là ai, thấy ta còn không hành lễ"


"Thì ra là Diêu công chúa, thất lễ. Ta là Lạc Yên Hồng, là sườn phi của vương gia" Lạc Yên Hồng vừa nói điêu bộ làm ra vẻ


"Ngươi là Lạc Yên Hồng, công chúa Lạc Tiêu Quốc, sườn phi a thật là làm sườn phi a"


"Ngươi..."


"Nói cho ngươi biết chỉ là một công chúa mất nước, đừng làm thanh tao với ta"


Khi hai người đang nói chuyện qua lại, thì Thiếu Hàn cùng Nhược Y đã tiến vào bên trong. Lạc Yên Hồng thấy thế vội chạy theo


"Vương gia, xin dừng bước. Ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho người, là gà hầm do ta đích thân xuống bếp hầm hai ngày hai đêm cho người"


"Không muốn ăn"


Nhược Y thấy có gà hầm nàng thích nhất bèn lên tiếng:


"Là gà hầm, hai ngày hai đêm sao"


"Sao vậy, nàng đói"


"Ừm có chút đói" Nhược Y cười cười xoa bụng


"Là có chút, hay là rất đói" Thiếu Hàn sủng nịnh đưa tay vén tóc nàng, rồi quay lại nói với quản gia


"Quản gia mang canh gà vào phòng của ta"


Lạc Yên Hồng vội vàng nói


"Quản gia không cần phiền phức, ta tự mình đem đến"


"Không cần" Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời


Không lâu sau canh gà được mang vào phòng của Nhược Y và Thiếu Hàn


Nhược Y thấy canh gà đang định ăn thì đột nhiên dừng lại. Quay sang nói với quản gia


"Quản gia bá bá, mang cho cháu ngân bạc đến đây"


Quản gia thấy vậy ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời Nhược Y


Thiếu Hàn thấy lạ liền hỏi:


"Nàng muốn lấy ngân bạc làm gì"


"Thử độc"


"Thử độc, có độc sao"


"Ta không biết"


"Yên tâm nàng dù có chúng độc sớm muộn ta cũng cứu được"


"Quan trọng là nếu nhỡ có độc, muộn chàng mới giải độc được thì không tốt a"


"Không tốt" Thiếu Hàn hoài nghi hỏi lại

"Đúng vậy a, nếu nhỡ nàng ta hạ xuân dược thì sao, khó cứu chữa, khó cứu chữa nha"


"Có gì khó cứu, ta có thể chữa cho nàng" Thiều Hàn vừa nói vừa cười, tiến đến vuốt tóc Nhược Y


"Chàng thôi đi" Nhược Y vừa đưa ngân châm vào bát, vừa đẩy tay Thiếu Hàn


"Không có độc, may quá có thể ăn"


"Nhược Y, nữ nhân như nàng thật quá đa nghi a"


"Đa nghi, vậy là sao chứ" Nhược Y bỏ bát canh gà xuống, liếc Thiếu Hàn


"Ta là nói nhầm, là cẩn thận"

Chương 43: Món ăn đặc biệt 1
Mùa hè nóng nưc, ói bức đến bức người. Thiếu Hàn là một người lạnh lùng, nhưng chỉ có một điều không chịu được chính là nắng nóng. Nhược Y mỗi lần thấy Thiếu Hàn từ trong cung trở về, mồ hôi chảy như tắm, thì cảm thấy rất thương Thiếu Hàn. Trước đây mỗi lần Thiếu Hàn trở về việc đầu tiên hắn làm là ôm Nhược Y, nhưng giờ đây mỗi lần trở về hắn chỉ cười cười, rồi đi thẳng vào



Vì nóng bức lên, Thiếu Hàn ăn cái gì cũng không ngon miệng. Trước đây mỗi bữa đều là ăn năm bát cơm, bây giờ đến hai bát còn chẳng nổi.


Buối tối thời tiết có phần dịu đi, cơn gió nhẹ từ trong đình thổi vào. Thiếu Hàn đang ngồi trên một cái ghế dài, còn Nhược Y đang tựa đầu vào vai hắn. Thủ thỉ nói chuyện


"Thiếu Hàn ta phát hiện chàng sợ nhất là nóng nha"


"Sai rồi"


"Còn không phải"


"Ta sợ nhất là mất nàng"


"Chỉ được cái dẻo miệng" Nhược Y huých tay Thiếu Hàn


"Ngày mai ta sẽ làm cho chàng một món ăn đặc biệt a"


"Món ăn đặc biệt" Thiếu Hàn nghi hoặc nhìn Nhược Y


"Đúng vậy a, nhưng ta phải mượn động băng của chàng"


"Không thể được, động băng đó rất nguy hiểm nàng không thể vào"


"Ta không vào chàng cứ yên tâm. Ta chỉ đứng ngoài thôi"


Động băng là nơi Thiếu Hàn luyện công. Nhưng việc luyện công này phải ba năm mới có thể luyện một lần. Người thường chỉ cần ở trong đó khoảng nửa canh giờ là không thể chịu được. Nếu luyện công thường xuyên trong đó có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Đó cũng là lí do vì sao dù nóng đến mấy Thiếu Hàn cũng không có bước vào đó nửa bước


"Nàng chỉ đứng ngoài, để làm gì"


"Ta là muốn để một thứ vào đó"


"Thứ gì"


"Bí mật"


"Nàng chỉ có thể dùng cây để đưa thứ đó vào, tuyệt đối không được bước vào"


"Được rồi, được rồi chàng thật là nhỏ nhen nha"


"Không phải ta nhỏ nhen, mà ta không muốn nàng bị tổn hại"


"Biết rồi, chàng là một dạng nhỏ nhen" Nhược Y vừa nói vừa cười với Thiếu Hàn


Thiếu Hàn thấy vậy liền ôm Nhược Y vào lòng, ánh mắt khác thường


"Nhược Y bây giờ có thể đi ngủ không"


"Chàng đi tắm nước lạnh đi, hôm nay ta muộn mới đi ngủ, còn phải chuẩn bị món ăn đặc biệt cho chàng"


"Có thể để mai làm mà"


"Không được" Nói rồi Nhược Y rời đi, để lại Thiếu Hàn dục hỏa thiêu đốt

Chương 44: Món ăn đặc biệt 2
Trưa ngày hôm sau, Thiếu Hàn trở về cùng Thiếu Kì. Bởi vì Nhược Y muốn cho mọi người cùng ăn món ăn đặc biệt này nên Nhược Nhan đã ở tam vương phủ từ lúc sáng rồi



Bữa cơm có rất nhiều thức ăn nhưng cũng không thể làm ngon miệng Thiếu Hàn. Thiếu Hàn chán nản buông bát cơm xuống nói


"Nhược Y món ăn đặc biệt kia khi nào mới có đây"


"Khi nào chàng ăn xong là sẽ có nga"


"Ta ăn xong rồi, món đó mà không đặc biệt ta sẽ phạt nàng tội tối hôm qua bỏ lại ta một mình"


Nhược Y đang húp canh thì sặc, quay sang liếc Thiếu Hàn


Thiếu Kì thấy vậy thì nói một câu:


"Tam ca ngôn ngữ nói chuyện của huynh ngày càng mới la nha"


Nhược Y từ bên ngoài trở về trên tay bê khay có đựng bốn bát sứ nhỏ, khói bốc nghi ngút. Thiếu Hàn thấy có khói chàng buồn nhìn đến. Nhưng khi bát sứ đó để trước mặt Thiếu Hàn, hắn lại ngạc nhiên. Thì ra khói đó không phải là nóng, mà là do lạnh quá có hơi bốc lên.


"Đây là cái gì Nhược Y"


"Mọi người ăn đi"


Khi Thiếu Hàn cho vào trong miệng, lại thấy vừa chua vừa ngọt, lại lành lạnh, tan nhanh trong miệng. Nuốt vào thì thấy mát trong bụng.


"Hảo ngon a, Nhược Y"


"Tam Tẩu đây là thứ gì rất hợp với thời tiết này nha"


Còn Nhược Nhan vì đã được ăn qua thứ này ở hiện đại rất nhiều lần nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên


Nhược Y thấy được khen liền mở cờ trong bụng cười hì hì nói


"Cái này gọi là kem nha"


"Kem?" Thiếu Hàn chưa từng nghe qua khó hiểu lặp lại


Còn Thiếu Kì ngạc nhiên nói:


"Đó là thứ gì?"


" Là kem ta làm thừ quả nho mà Thiếu Hàn thích nhất, nếu mọi người thích sau này ta có thể làm nhiều hơn nha, còn có nhiều vị khác"


"Được đó tam tẩu, sau này nhớ dạy Nhan Nhan làm, đệ cũng muốn hàng ngày được ăn"


"Thiếu Kì, cái này Nhan Nhan của đệ còn giỏi hơn ta nữa"


Thấy Nhược Y thấy vậy Thiếu Kì bèn quay sang Nhược Nhan


"Nhan Nhan là thật sao, sau này có thể vì ta mà làm những thứ này không"


"Sau này nếu thích sẽ làm cho chàng ăn" Nhược Nhan trả lời


Còn Nhược Y quay sang với Thiếu Hàn


"Thiếu Hàn có làm chàng thất vọng"


Thiếu Hàn lúc này đã ăn hết cả bát của Nhược Y, quay sang ánh mắt sủng nịch nhìn Nhược Y:


"Rất hài lòng, Nhược Y"

Chương 45: Canh mai chua

Từ khi trờ về từ tam vương phủ Thiếu Kì luôn muốn Nhược Nhan là cho mình kem nhưng Nhược Nhan nói không muốn làm. Nên lúc nào Thiếu Kì từ triều đình đến thẳng tam vương phủ để ăn kem rồi mới trở về nhà

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nhược Nhan có nói với Thiếu Kì


"Thiếu Kì mai chàng trở về nhà sớm ta sẽ làm nước ép hoa quả cho chàng"


"Nước ép hoa quả là cái gì, Nhan Nhan nàng làm kem đi ta muốn ăn"


"Làm kem mất nhiều thời gian ta không muốn làm, vơí lại nước ép hoa quả đảm bảo không thua kém kem nha. Nếu chàng không muốn ăn thì thôi vậy". Nhược Nhan nói xong quay người nằm sang một bên tỏ vẻ giận dỗi


Thiếu Kì thấy vậy vội vàng xoay người ôm Nhược Nhan


"Nhan Nhan mai nàng làm nước ép hoa quả ta sẽ về sớm"


Ngày hôm sau khi bãi triều Thiều Hàn cùng Thiếu Kì trên đường rời khỏi hoàng cung Thiếu Kì nói


"Tam ca hôm nay không đến phủ của huynh nữa, Nhan Nhan nói sẽ làm cho đệ nước ép hoa quả"


Thiếu Hàn thấy vậy liền nói


"Nước ép hoa quả sẽ không ngon bằng kem của Nhược Y làm"


"sẽ là ngon hơn" Thiếu Kì thấy vậy vội phản bác lại


Khi về đến vương phủ Thiếu Kì thấy trên bàn toàn là canh giải nhiệt, chè bát bảo. Tất cả là những thứ giải nhiệt khi hè đến. Nhưng bất quá những thứ này hắn đã ăn qua rất nhiều. Hắn vội chạy vào phòng tìm Nhược Nhan


"Nhan Nhan nước ép hoa quả của ta đâu, những món kia ta đều ăn đến chán rồi nha"


"Thiếu Kì chàng về rồi à nước ép của chàng ta đã làm xong, nhưng là phải ăn cơm trước nha. Vừa may mấy vị tiểu thiếp của chàng hôm nay tự nhiên nấu rất nhiều món"


Vừa ra đến phòng khách chin vị tiểu thiếp đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, Thấy Thiếu Kì bước đến tất cả đồng loạt đứng dậy


"Tham kiến vương gia"


"Tất cả ngồi đi"


Khi Nhược Nhan đang định ngồi cạnh Thiếu Kì thì Liếu Nhược Phi đã nhanh chân hơn chiếm mất chỗ. Thiếu Kì thấy vậy


"Ngươi mau tránh ra đó là chỗ của vương phi"


Nhược Phi đứng dậy một cách không tình nguyện. Còn Nhược Nhan thấy vậy bèn liếc nhìn Nhược Phi cười khẩy


Giản Dao ngồi bên cạnh nhanh chóng tiếp lời


"Vương gia đây là canh hầm thuốc bắc ta đích thân hầm cho ngài có thể giải nhiệt rất tốt"


Nhược Nhan ngồi bên cạnh đang ăn nói


"Thiếu Kì thuốc bắc có phải là rất nhàm chán"


"Đúng vậy Nhan Nhan, ta rất không thích mùi thuốc bắc này"


Nhược Phi thấy thấy vội chen lời


"Vương gia canh xương hầm bí rất tốt nga, lại có thể làm mát cơ thể"


Nhược Nhan thấy vậy lại phản bác


"Thiếu Kì có phải canh xương đó rất mỡ không ta thấy hình như ăn rất ngấy đó"


"Nhan Nhan đúng vậy, quả thật là rất ngấy"


Liễu Nhược Phi tức giận nói:


"Liễu Nhược Nhan ngươi lấy cái gì mà không muốn cho vương gia ăn các món của chúng ta"


Nhược Nhan thấy thế nở nụ cười châm biếm nói:


"Nha ta đâu có không cho vương gia ăn"


Giản Dao cũng không chịu kém cạnh nói


"Ngươi thật là quá mức kiêu ngạo đi, chúng ta đã vì vương gia làm những thứ này, còn ngươi có thứ gì chứ"


"Nha ta cũng làm cho vương gia món canh mai chua nha". Nói rồi quay sang nói với Tiểu Vân bên cạnh


"Tiểu Vân mau mang đến đây"


Tiểu Vân từ bên ngoài bước vào trên tay cầm một cái khay có chứa một bình thủy tinh trong suốt nho nhỏ kiểu dáng rất mới lạ, có thể nhìn thấy màu nước nâu nâu bên trong. Ngoài bình vì để trong hầm băng nhỏ ở cửu vương phủ lên có những tia nước bên ngoài, mát lạnh


"Nhan Nhan cái này là nước ép nàng nói ta phải không" ánh mắt Thiếu Kì đã lóe nên tia thích thú. Hắn định đưa lên uống thì Nhược Nhan nói


"Thiếu Kì dùng cái này". Nàng đưa cho hắn một ống trụ làm bằng nhựa dài cỡ gần bằng gang tay, hai đầu thông với nhau


Thiếu Kì thấy lạ liền dơ lên trước mặt nói


"Cái này dùng thế nào"


"Rất đơn giản, cứ để vào trong bình, dùng lực mút lên"


"À... hảo ngong Nhan Nhan,cái này làm thế nào"


" Là làm từ sơn trà, hoa quế và đường phèn"

"Vậy nàng làm cho ta một bình nữa, để mai vào triều ta muốn khoe với Tam hoàng huynh được không"


Nhược Nhan cười ôn nhu nói: "Được"


Nhược Phi thấy như vậy sinh lòng ghen ghét đố kị. Tính đánh đổ canh mai chua kia. Nhưng đã bị Thiếu Kì nhanh hơn một bước giữ được. Quay lại tức giận quát Nhược Phi


"Ngươi muốn làm gì"


Nhược Phi hoảng sợ


"Vương gia ta...ta không cố ý"


"Lớn mật, giám làm như vậy"


"Vương gia... ta...ta là chóng mặt không nhìn rõ nên .... Nên mới..."


Nhược Nhan thấy vậy nhàm chán nói


"Thiếu Kì được rồi, không nên chấp kẻ tiểu nhân"


"Người..."Nhược Phi đang định nói thì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Thiếu Kì nên đành thôi

Chương 46: Diêu Vạn Lặc
Sáng ngày hôm sau cái nóng ngày càng gay gắt hơn, buổi thiết triều lại là vào giờ ngọ khiến cho Thiếu Hàn càng như bốc hỏa. Trong khi đó Thiếu Kì lại vô cùng sung sướng. Trên đường bước vào chính điện, người ta sẽ bắt gặp một cảnh tượng khó hiểu



Hai nam nhân một cau có khó chịu, một vui sướng cười cười trên tay cầm một cái bình trong suốt lạ lạ, trong bình còn cắm một ống trụ


"Tam hoàng huynh đây là canh mai chua, Nhan Nhan làm cho đệ, huynh có muốn dùng thử"


Thiếu Hàn thấy bình thủy tinh trên tay Thiếu Kì còn tản hơn lạnh, bất giác nuốt nước miếng, đưa tay lấy canh mai chua. Vì cái bình đựng canh mai chua của Thiếu Hàn không lớn nên lượng nước trong bình không mấy nhiều. Thiếu Kì trên đường đến hoàng cung mỗi lần chỉ dám uống một ít. Cái bình từ lúc chưa đưa cho Thiếu Hàn còn rất nhiều. Nhưng Thiếu Hàn chỉ uống một hơi cạn sạch


Thiếu Kì thấy vậy hối hận vì đưa cho Thiếu Hàn nuốt nước miếng tức giận nói:


"Tam huynh, ta ngay cả uống cũng không dám uống nhiều vậy mà huynh..."


Thiếu Hàn lạnh lùng cho Thiếu Kì một câu


"Canh mai chua không tệ"


"Cái gì mà không tê, huynh đã dùng hết của ta rồi"


Hôm nay trong triều có một việc làm cho mọi người phải khó xử. Chẳng là hoàng thượng Diêu Lăng Quốc đã gửi bức thư muốn công chúa Diêu Tiêu Tương kết giao cùng với tam vương gia của Lăng Nhật Quốc.


Lãnh Thiếu Hàn trở về nói với Nhược Y. Nhược Y như không quan tâm nói:


"Thiếu Hàn cùng lắm là lại thêm một sườn phi thôi"


Thiếu Hàn thấy phản ứng của Nhược Y như vậy có vẻ bực bội:


"Nhược Y, ta nói là Diêu Tiêu Tương muốn làm vương phi"


Nhược Y nói như chưa hề xảy ra chuyện gì


"Vương phi à, cũng được"


"Ý nàng là sao, cái gì gọi là cũng được"


Nhược Y thấy Thiếu Hàn thực sự đã tức giận liền đứng lên tiến đến phía Thiếu Hàn cười nói


"A Thiếu Hàn chàng cứ bình tĩnh, không phải là không có cách giải quyết nga. Việc đến đâu chúng ta cứ từ từ tính"


Ba ngày sau yến hội lại được mở lần này hoàng thượng Diêu Lăng Quốc đích thân đến. Nên yến hội thập phần long trọng


Hoàng thượng Diêu Lăng Quốc Diêu Vạn Lặc là một người khoảng sáu mươi tuổi, nhưng ánh mắt vẫn còn chứa nhiều toan tính


Diêu Tiêu Tương thấy phụ hoàng đến vội vàng chạy đến


"Phụ hoàng, Tương nhi rất nhớ người"


Diêu Vạn Lặc giọng nói sủng nịch khẽ quát:


"Nữ nhi thật là không biết phép tắc"


Nói rồi quay sang hoàng thượng Lăng Nhật Quốc nói:


"Hoàng thượng Lăng Nhật Quốc có thấy thư ta gửi qua"


Lãnh Duật Lại ánh mắt âm trầm nói


"Chúng ta nên là xưng hô tên, không cần câu lệ Lặc huynh"


"Vậy Lại huynh ta hôm nay đích thân đến đây là vì chuyện của nữ nhi..."


Diêu Vạn Lặc còn chưa kịp nói xong thì Lãnh Thiếu Hàn đã nên tiếng


"Hoàng thượng Diêu Quốc ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngài ta đã có vương phi"


Diêu Vặn Lặc đôi mắt híp lại đánh giá Lãnh Thiếu Hàn


"Người này chính là tam vương gia sao, quả là tướng mạo hơn người"


Diêu Tiêu Tương thấy vậy bước đến kéo tay Diêu Vạn Lặc


"Phụ vương chính là chàng"


Diêu Vạn Lặc vỗ vỗ tay con gái quay sang cười nói với Thiếu Hàn


"Tam vương gia vương phi của người có thể sánh với nữ nhi của ta sao"


Lãnh Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời:


"Có thể"


Diêu Vạn Lặc quay sang nhìn Nhược Y


"Kia là tam vương phi sao, vương phi cũng có chút tư sắc, nhưng không thể so sánh với nữ nhi bảo bối của ta được"

Chương 47: Xét thủ cung sa
Nhược Nhan thấy Diêu Vạn Lặc nói vậy liền đáp lời



"Hoàng thượng ta chỉ là dân nữ bình thường sao có thể so sánh được với công chúa đây"


Diêu Vạn Lặc thấy vậy liền vui mừng nhưng Nhược Y còn nói


"Nhưng ta xem công chúa đã không còn trinh trắng, sao có thể gả cho vương gia được, thế khác nào hủy đi thanh danh của tam vương gia a"


Diêu Tiêu Tương thấy thế trong lòng thầm sợ hãi, còn Diêu Vạn Lặc tức giận quát:


"Ăn nói hàm hồ, to gan giám vu oan cho nữ nhi của ta"


"Hoàng thượng ta xem hay là nên hỏi công chúa thì hơn"


Diêu Vạn Lặc quay sang nhìn nữ nhi, thấy thế Diêu Tiêu Tương vội vàng đáp lời


"Phụ hoàng là tiện nhân kia ăn nói hàm hồ"


Thiếu Hàn lúc này mới lên tiếng:


"Hàm hồ ai là ăn nói hàm hồ, giám nói vương phi của ta là tiện nhân"


Nhược Y vẫn giữ nét bình tĩnh cười nói:


"Hoàng thượng ta thấy hay là xét thủ cung sa đi, nếu đúng như lời ta nói thì xin hoàng thượng hãy hủy đi hôn sự này. Còn sai ta xin nhượng lại ngôi vị vương phi này cho công chúa một cách cung kính"


Diêu Tiêu Đình thấy như vậy liền nên tiếng giúp đỡ muội muội


"Ta thấy đây là chuyện hệ trọng, tổn hại đến thanh danh của muội muội ta, sao có thể giữa chốn đông người khám xét thủ cung sa được"


"Ta thấy là có tật thì ắt giật mình mà thôi"


"Ngươi... a" Diêu Tiêu Tương tựa vào người Diêu Tiêu Đình làm ra vẻ mệt mỏi. Rồi quay sang nói với Diêu Vạn Lặc "Phụ hoàng ta thấy đau đầu quá"


Diêu Tiêu Đình thấy vậy quay sang nói:


"Phụ hoàng muội muội không được khỏe ta đưa muội muội về nghỉ ngơi". Nói rồi đưa Diêu Tiêu Tương quay trở về


Trên đường trở về Tiêu Đình quay sang nói với Tiêu Tương


"Muội muội ta thấy hay là muội hãy từ bỏ đi"


Diêu Tiêu Tương lúc này mới thôi giả vờ tức giận nói


"Ca nói gì vậy, Lãnh Thiếu Hàn đã là người ta nhắm trúng, ta không có thì người khác cũng đừng mơ đến"


Buổi tối hôm ấy trên đường trở về có xảy ra một sự việc. Thiếu Hàn và Nhược Y bị thích khách chặn đánh giữa đường. Nhưng sự việc chỉ dừng lại ở đó thì không có gì đáng để nói. Kết cục Nhược Y có thêm một hữu hảo, còn Thiếu Hàn thì...

Chương 48: Diệp Phi Ảnh
Bây giờ là buổi tối, cơn gió nhẹ thổi nhưng làm cho người ta thấy giợn sống lưng. Thiếu Hàn đã cảm thấy có sát khí, quay sang nói với Nhược Y. Bỗng có một tiếng nói từ trong không chung truyền đến một cách quỷ dị



"Đoan hồn đoạt mạng"


Thiếu Hàn cười lạnh lùng vẫn bước đi bỗng có một nam nhân , nói là nam nhân cũng không đúng, phải gọi là một mĩ nữ. Một thân hồng y, tay cầm quạt khẽ phe phẩy


"Liễu Nhược Y sổ đoan hồn đã có tên của ngươi"


Thiếu Hàn cười lạnh:


"Diệp Phi Ảnh, Đoan Hồn Giáo và Lãnh Tiễn Cung nước sông không phạm nước giếng. Ngươi tốt nhất là nên để nàng ấy đi"


Diệp Phi Ảnh liếc nhìn xuống cổ tay của Nhược Y thấy trên tay nàng có ấn phong của Lãnh Tiễn Cung


"Ta còn chưa biết Lãnh Tiễn Cung đã có Xà Tiễn Nhân nha, nhưng đã có tên trong sổ đoạt hồn thì không thể tránh"


Vừa nói hết câu Diệp Phi Ảnh phẩy cây quạt tiến đến thẳng Nhược Y nhưng đã bị Thiếu Hàn nhanh hơn một bước dùng kiếm đánh trả lại. Hai người giao đấu trên không trung ánh sáng lóe nên, một hồng một trắng khiến cho màn đêm vốn dĩ tĩnh mịch nay sáng rực cả một vùng trời


Hai nam nhân đánh một hồi nhưng không ai bị thương tổn gì cả. Diệp Phi Ảnh thấy vậy liền chuyển hướng qua Nhược Y. Lúc cây quạt chạm đến tay của Nhược Y thì một ánh sáng màu tím lóe ra khiến cho Diệp Phi Ảnh bật lại ngã xuống nền đất, máu phun ra


Thiếu Hàn thấy vậy lo lắng chạy đến


"Nhược Y có sao không"


Còn Diệp Phi Ảnh lúc này vừa sợ hãi vừa bất ngờ.


"Là Xà Tiễn Thần, một trăm năm chưa tìm được hậu nhân"


Thiếu Hàn lúc này mới giật mình


"Xà Tiễn Thần"


Nhược Y thấy hai người nói qua lại không hiểu gì mới quay sang nói:


"Hai người nói cái gì vậy, cái gì mà Xà Thần"


Diệp Phi Ảnh lúc này mới quỳ xuống: "Giáo chủ xin hãy tha tội"


Lãnh Thiếu Hàn không để ý đến Diệp Phi Ảnh đỡ Nhược Y


"Nhược Y chúng ta trở về"


Diệp Phi Ảnh thân trọng thương vẫn ôm ngực gắng gượng chạy đến chỗ Nhược Y. Nhược Y thấy vậy quay sang nói với Thiếu Hàn


"Thiếu Hàn hay là chúng ta đưa hắn về chữa trị"


"Tại sao, ta không muốn"


"Thiếu Hàn đưa hắn về chữa trị tiện thể hỏi hắn là ai có ý muốn lấy mạng ta a"


Thiếu Hàn mày kiếm nhíu lại:


"Được theo ý của nàng"

Chương 49: Thiếu Hàn phát hiện
Diệp Phi Ảnh sau khi được đưa trở về tam vương phủ, được chữa trị vết thương xong xuôi. Lúc này Nhược Nhan mới quay sang hỏi hắn



"Ngươi tên Diệp Phi Ảnh?"


Diệp Phi Ảnh cung kính trả lời:


"Giáo chủ đúng vậy"


"Gì mà giáo chủ chứ, ta không phải giáo chủ của ngươi. Ngươi so với Thiếu Hàn tuy nhan sắc không bằng, nhưng cũng là một đại soái ca nha. Ngươi rất là tà mị có phần giống với nữ nhân hơn là nam nhân. Vậy ta gọi ngươi là Ảnh Ảnh"


Diệp Phi Ảnh trên trán đã toát mồ hôi hột thầm nghĩ: Hắn tuy so với Lãnh Thiếu Hàn không bằng nhưng dù sao cũng là hắn chín, Thiếu Hàn mười. Đường đường là thiếu chủ của Đoan Hồn Giáo, nam nhân nghe thấy danh của hắn cũng phải nể sợ bảy tám phần, nữ nhân thấy hắn là tươi cười lấy lòng. Sao có thể để cho nữ nhân yếu đuối trước mặt gọi mình với cái tên ẻo lả như vậy. Hắn vội vàng nói


"Giáo chủ ngươi không thể gọi tên ta như vậy được. Người có thể gọi ta là Phi Ảnh"


"Được rồi tiểu Phi Ảnh"


Diệp Phi Ảnh một đầu đầy hắc tuyến, không muốn nói nữa


"Tiểu Phi Ảnh là ai muốn ngươi đến lấy mạng ta"


"Cái này...". Diệp Phi Ảnh thầm suy nghĩ Đoan Hồn Giáo là tổ chức sát thủ rất uy tín. Một khi đã nhận lệnh là phải giết cho bằng được mục tiêu. Dù chết cũng không được nói ra người chủ giao dịch


"Tiểu Phi Ảnh là ta đã cứu ngươi một mạng nha"


Thiếu Hàn thấy Diệp Phi Ảnh không có ý định nói ra kẻ chủ mưu, liền cố tình nói to với Nhược Y cho Diệp Phi Ảnh nghe thấy:


"Nhược Y nàng cứ đưa cổ ấn phong Tiễn Xà lên trước mặt hắn, là hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời"


Diệp Phi Ảnh ngồi trên ghế lúc này mới mở miệng nói:


"Giáo chủ ngươi đặt giao dịch với ta là một nữ nhân"


Ánh mắt của Thiếu Hàn khẽ híp lại


"Nàng tên Diêu Tiêu Tương"


Nhược Y đặt chén trà trên bàn xuống


"Là Diêu Tiêu Tương sao, xem ra nàng thật sự muốn rất nhanh chóng ngồi lên vị trí vương phi này"


Nói rồi Nhược Y quay sang nói với Diệp Phi Ảnh


"Tiểu Phi Ảnh ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mai ta sẽ trở lại thăm ngươi"


Khi Thiếu Hàn và Nhược Y về đến phòng. Thiếu Hàn đứng yên một chỗ nhìn Nhược Y với ánh mắt nghi hoặc. Cảm thấy được ánh mắt Thiếu Hàn nhìn mình nàng quay sang hỏi hắn


"Thiếu Hàn sao vậy"


"Nàng là ai?"


Nhược Y khó hiểu hỏi hắn:


"Ta là Nhược Y chàng sao vậy"


Thiếu Hàn ánh mắt phức tạp nhìn Nhược Y:


"Nàng không có gì giấu ta chứ"


Nhược Y lúc này không hiểu hắn đang nói cái gì


"Nàng đến từ đâu"


Nhược Y đang cầm chiếc gương nhỏ trên tay giật mình trước câu hỏi của Thiếu Hàn. Chiếc gương liền rơi xuống vỡ tan tành


"Thiếu Hàn ta.... Ta không phải là Liễu Nhược Y...Liễu Nhược Y nàng ấy không biết đã đi đâu....Nhưng thân xác này đích thực là của nàng ấy"


Nhược Y thấy Thiếu Hàn nhìn mình không có nói gì, thầm sợ hãi nước mắt chảy xuống


"Thiếu Hàn ta không phải là người của thời đại này. Chàng đừng nghĩ ta là yêu quái, chàng phải tin ta, ngàn vạn lần phải tin ta"


Thiếu Hàn thấy Nhược Y khóc khiến giọng nói đã đổi khác đi, đau lòng đến lau đi nước mắt trên mặt của nàng:


"Nhược Y ta tin nàng"


Nhược Y thấy vậy ôm lấy Thiếu Hàn càng khóc lớn hơn


"Thiếu Hàn ta không có ý lừa dối chàng, chỉ là ta chưa tìm ra cơ hội thích hợp để nói với chàng. Ta sợ... sợ chàng không thể tiếp nhận được sự việc này"

Chương 50: Điệp Tử Kiếm 1
"Được rồi Nhược Y, vậy nàng là từ đâu đến". Thiếu Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng



"Ta đến từ hiện đại. Ta là ở hiện đại đã bị người ta hại chết. Thiếu Hàn sao chàng lại tự nhiên phát hiện ra thân phận của ta". Nhược Y biết mình đã không để lộ ra sơ xuất gì


"Chính là lúc nàng cùng Diệp Phi Ảnh. Nàng chính là hâu nhân Xà Tiễn Thần. Mà hậu nhân của Xà Tiễn Thần phải là người đến từ tương lai"


Nhược Y khó hiểu nói:


"Cái gì mà Xà Tiễn Thần chứ, ta không hiểu?"


Thiếu Hàn quay sang cười nói với Nhược Y:


"Trong giang hồ có Long Cung Thần, Xà Tiễn Thần, Chu Tước Đao và Điệp Tử Kiếm bị mất tích một cách thần bí. Nếu tìm được bốn hậu nhân của bốn người đó thì sẽ tìm ra một bí mật...". Thiếu Hàn nói đến đây thì ngừng lại


Nhược Y thấy vậy quay sang hỏi Thiếu Hàn:


"Bí mật, bí mật gì"


Thiếu Hàn suy nghi một lúc rồi quay sang nói:


"Đã gọi là bí mật, thì sao ta có thể biết chứ"


"Vậy tại sao Diệp Phi Ảnh lại gọi ta là giáo chủ chứ"


"Đoan Hồn Giáo chính là tổ chức sát thủ chuyên dùng độc xà, nàng lại là Xà Tiễn Thần. Nếu như nàng là Xà Tiễn Thần thì Diệp Phi Ảnh sẽ tìm cách muốn thành hôn với nàng, sau đó nàng sẽ trở thành giáo chủ của Đoan Hồn Giáo"


"Thì ra là vậy. A vậy bốn hậu nhân đã tìm thấy chưa?"


"Tính cả nàng thì bây giờ còn thiếu một người"


"Một người vậy hai người còn lại là ai, chàng có một ấn phong ở trên lưng. Không lẽ chàng chính là Long Cung Thần"


Thiếu Hàn cười sủng nịch với Nhược Y


"Đúng vậy. Chu Tước Đao chính là Thiếu Kì"


"Là Thiếu Kì sao. Vậy Điệp Tử Kiếm sẽ là ai nga. Không lẽ là Nhược Nhan. Nhược Nhan có một vết bớt hình con bươm bướm trên vai". Nhược Y vừa nói vừa ngồi dậy quay sang nhìn Thiếu Hàn


Thiếu Hàn nghi hoặc nhìn Nhược Y:


"Nếu như Nhược Nhan là người đến từ thế giới khác thì..."


"Thiếu Hàn không lẽ chàng cùng Thiếu Kì cũng là người đến từ hiện đại?"


"Ta cùng Thiếu Kì là người ở thời đại này. Chỉ có nữ nhân mới là người đến từ thời đại khác thôi"


"Nhược Nhan chính là cùng với ta đến từ hiện đại. Vậy Thiếu Hàn Nhược Nhan chính là Điệp Tử Kiếm"


"Được rồi, được rồi đã muộn rồi chúng ta nên là đi ngủ"

Chương 51: Điệp Tử Kiếm 2
Sáng ngày hôm sau Nhược Y cùng Thiếu Hàn đi đến cửu vương phủ. Nhưng không gặp được Nhược Nhan vì Nhươc Nhan đã đi vào hoàng cung gặp thái hậu.


Nhược Y đến chỉ gặp mỗi Thiếu Kì đang ngồi uống canh mai chua, quay sang hỏi Thiếu Kì


"Thiếu Kì Nhược Nhan đâu?"


Thiếu Kì đang ngồi nhàn nhã uống canh thấy Nhược Y hỏi vậy liền nói:


"Nhan Nhan vào cung gặp thái hậu rồi, có chuyện gì vậy"


Thiếu Hàn lúc này tiến vào nói với Thiếu Kì


"Thiếu Kì ta nghĩ Nhược Nhan chính là Điệp Tử Kiếm"


Thiếu Kì bất ngờ bỏ canh xuống


"Gì vậy tam huynh, sao Nhan Nhan lại là Điệp Tử Kiếm được"


"Nhược Nhan là người đến từ thế giới khác". Thiếu Hàn nói


Nhược Y lúc này liền nói


"Đúng vậy Thiếu Kì, canh mai chua kia cũng là từ hiện đai đó"


Thiếu Kì lúc này mới giật mình:


"Là thật sao. Nhan Nhan cũng có vết bớt hình bươm bướm trên vai. Vậy tam huynh chỉ còn thiếu mỗi Xà Tiễn Thần"


"Xà Tiễn Thần ta đã tìm được, chính là Nhược Y"


"Vậy tam tẩu cũng là đến từ tương lai. Đúng vậy sao ta lại không nghĩ ra chứ, chính là món kem mà ở đây không có. Qủa thật là trùng hợp, trùng hợp mà ha ha". Thiếu Kì vừa nói vừa cười lớn

Thiếu Hàn lúc này nghiêm túc nói:


"Thiếu Kì không thể để cho mọi người biết chúng ta đã tìm ra Xà Tiễn Thần cùng Điệp Tử Kiếm được. Sẽ rất nguy hiểm cho hai nàng ấy"


"Tam huynh đúng vậy"


Nhược Nhan từ hoàng cung trở về thì Nhược Y cùng Thiếu Hàn đã không còn ở cửu vương phủ. Nàng về nhà thì thấy Thiếu Kì đang ngồi trên bàn. Nhìn thấy Nhược Nhan trở về Thiếu Kì không liếc nhìn nàng liền đứng dậy đi qua. Nhược Nhan thấy lạ liền đi đến phòng ngủ hỏi Thiếu Kì


"Thiếu Kì có việc gì vậy, ai chọc chàng sao"


Thiếu Kì thấy vậy liền đứng lên đi đến phía cửa sổ. Không nói một lời với Nhược Nhan. Nhược Nhan lại tiến đến cửa sổ vòng tay ôm cổ Thiếu Kì nói


"Thiếu Kì sao vậy, hôm nay thái hậu gọi ta vào cung rất sớm chưa kịp nói cho chàng biết, nhưng ta đã nói với quản gia rồi mà. Với lại ta cũng đã làm canh mai chua để lại cho chàng rồi"


Thiếu Kì lại mặt lạnh không nói gì tiến đến bàn ngồi uống trà. Nhược Nhan lại đến bàn tự rót cho mình một chén trà ngồi cười cười với Thiếu Kì. Thiếu Kì lúc này mới nói


"Nhan Nhan ta đối với nàng không tốt sao"


"Rất tốt"


"Nàng có cái gì dấu ta không"


"Không có". Nhược Nhan rất bình thường nói


"Lúc nãy Thiếu Hàn cùng Nhược Y có đến đây tìm nàng"


"Vậy sao có chuyện gì không"


"Nhược Y nói nàng không phải đến từ thời đại này"


Nhược Nhan lúc này làm rơi chén trà xuống mặt bàn run rẩy nói:


"Thiếu Kì...Nhược Nhan...Nhược Nhan sao lại...lại nói với chàng"


Thiếu Kì bực tức nói:


"Nàng nói gì chứ, tại sao không được nói cho ta, nàng còn muốn giấu ta sao"


"Thiếu Kì ta không có ý như vậy"


"Không có ý như vậy, ta xem nàng chính là ý như vậy đó"


"Được rồi. được rồi Thiếu Kì là ta sai, nhưng sao Nhược Y lại nói cho chàng biết". Nhược Nhan vừa nói vừa tựa đầu vào vai Thiếu Kì


"Tam tẩu nói nàng chính là hậu nhân cuối cùng mà chúng ta tìm, Điệp Tử Kiếm"


"Điệp Tử Kiếm cái gì, cái gì mà Điệp Tử Kiếm"


"Thôi ta nói nàng cũng không hiểu. Nàng bây giờ lên tìm cách xoa dịu vết thương trong lòng của ta đi. Lại dám dấu ta chuyện quan trọng như vậy một thời gian dài"

Chương 52: Rung động
Diệp Phi Ảnh tỉnh dậy thì không thấy Nhược Y cùng với Thiếu Hàn đâu liền đi dạo một vòng quanh phủ. Đi đến hoa viên thì nghe thấy tiếng đàn nghe rất u buồn, hắn tò mò lên đi theo tiếng đàn, thi thấy một nữ nhân thân mặc y phục màu vàng nhạt, ngồi giữa đình đang gảy đàn. Gương mặt của nàng xinh đẹp nhưng lại mang một nét u buồn khó tả. Khiến cho Diệp Phi Ảnh muốn đến hỏi nàng nguyên nhân vì sao.



Tiếng đàn vừa hết thì Lạc Yên Hồng nghe thấy tiếng vỗ tay, nàng giật mình cứ nghĩ là Lãnh Thiếu Hàn nhưng khi ngẩng mặt lên thì lại là một nam nhân xa lạ, khiến cho nàng không khỏi thất vọng


"Cô nương đàn nghe rất hay"


"Ngươi là ai... tại sao lại nghe lén ta đàn"


"Xin lỗi ta là bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn"


Lạc Yên Hồng không nói câu nào liền đứng dậy bước đi. Diệp Phi Ảnh cũng không có kêu nàng lại.


Khi Nhược Y trở về thấy Diệp Phi Ảnh đang ở trước sân


"Tiểu Phi Ảnh vết thương của ngươi đã đỡ chưa"


"Giáo chủ cảm ơn đã quan tâm"


Thiếu Hàn không muốn Nhược Y ở cùng một chỗ với Diệp Phi Ảnh liền nói:


"Vết thương đã khỏi tốt nhất lên mau chóng rời đi"


Lúc này Lạc Yên Hồng từ bên ngoài tiến vào:


"Vương gia người đã trở về"


Thiếu Hàn không có liếc nhìn nàng, coi nàng như không khí. Lạc Yên Hồng thấy thế liền thức thời rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, nam nhân trước mặt thật lạnh lùng. Đã một thời gian dài như vậy vẫn không thể làm thay đổi suy nghĩ của hắn đối với mình. Có lẽ quyết định lúc đầu của nàng là sai, có lẽ nàng không nên tự tiến cử mình sang Lăng Nhật Quốc. Ở mãi trong vương phủ đến khi chết cũng có thể đứng từ xa để thấy được hắn. Thế đối với nàng như thế cũng là hạnh phúc rồi


Diệp Phi Ảnh thấy nữ nhân trước mặt ánh mắt u buồn rời đi, không cầm lòng được quay sang hỏi Nhược Y


"Giáo chủ nàng là ai"


Nhược Y vừa nhìn ánh mắt thất thần của Diệp Phi Ảnh cười nói:


"Nàng là Lạc Yên Hồng công chúa Lạc Tiêu Quốc."


Diệp Phi Ảnh cười nhạt


"Nàng là sườn phi của vương gia sao"


"Đúng vậy, có phải ngươi rất có hảo cảm với nàng"


"Thì sao chứ nàng đã là nương tử của người khác". Diệp Phi Ảnh không để ý đến ánh mắt của Nhược Y và Thiếu Hàn nói


"A Diệp Phi Ảnh vết thương của ngươi vẫn chưa lành ta thấy hay là nên ở vương phủ nghỉ ngơi vài hôm. Vậy có được không Thiếu Hàn". Nhược Y vừa nói vừa quay sang liếc nhìn Thiếu Hàn


Thiếu Hàn không nói gì liền bước đi, Nhược Y thấy thế quay sang nói với Diệp Phi Ảnh


"Tiểu Phi Ảnh kệ hắn ta, ngươi ở lại vương phủ dưỡng thương một thời gian rồi hãy trở về"


"Đa tạ lòng tốt của giáo chủ, ta..."


"Được rồi ngươi cứ ở lại ta đi xem Thiếu Hàn". Nói rồi Nhược Y rời đi không để cơ hội cho Diệp Phi Ảnh từ chối

Chương 53: Hiểu lầm
Thiếu Hàn sao vậy". Nhược Y tiến đến ngồi bên canh Thiếu Hàn



"Tại sao lại muốn Diệp Phi Ảnh ở lại, nàng biết rõ ta không thích hắn ta mà"


"Chàng là ghen phải không"


Thiếu Hàn quay sang nhìn Nhược Y


"Nàng biết rõ còn hỏi"


"Thiếu Hàn chàng không thấy là Tiểu Phi Ảnh thích Lạc Yên Hồng sao. Nếu như có thể tác thành cho hai người họ thì có thể nói là một mũi tên trúng hai đích nha"


Thiếu Hàn nhíu mày nhìn Nhược Y khó hiểu


"Nếu tác thành cho hai người họ Lạc Yên Hồng sẽ không còn ở trong phủ làm phiền chàng. Còn Diệp Phi Ảnh sẽ không phải tìm cách muốn đưa ta nên làm giáo chủ. Lúc đó thì ta và hắn... Chàng xem ta làm như vậy không phải gọi một mũi tên trúng hai đích thì là gì"


Thiếu Hàn lúc này cười sủng nịch ôm nàng


"Nàng đúng thật là thông minh"


"Được rồi Thiếu Hàn thả ta ra, rất là nóng nha"


"Không muốn"


Ở cửu vương phủ lúc này đang là một phen gà bay chó nhảy. Bởi vì từ khi Thiếu Kì biết Nhược Nhan chính là Điệp Tử Kiếm nên ngày càng bảo hộ nàng hơn. Vì sợ nàng bị người trong giang hồ phát giác sẽ tìm cách làm hại. Nên mỗi ngày chỉ là thiết triều ngoài ra không tham ra bất cứ yến tiệc nào. Thức ăn của Nhược Nhan cũng được Thiếu Kì tỉ mỉ chọn lựa. Nếu chỉ là bảo hộ, tỉ mỉ như vậy thì không có gì đáng để nhắc đến. Cái quan trọng chính là tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi, gia nô, nô tỳ, quản gia đều biết, chỉ có Thiếu Kì cùng Nhược Nhan là không biết. Sự việc đó chính là mọi người cứ nghĩ là Nhược Nhan có thai


Tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi, đang ngồi ở hoa viên nói chuyện, nói là nói chuyện thì không đúng. Phải nói là cùng nhau bàn bạc chuyện hệ trọng.


Nữ tử áo hồng nhìn qua khoảng mới mười năm mười sáu tuổi lên tiếng trước:


"Giản Dao tỷ tỷ ta thấy Liễu Nhược Nhan kia là ngày càng kiêu ngạo rồi, khiến cho vương gia không còn muốn để ý tới chúng ta nữa"


Nữ tử áo vàng mới tiện nước đẩy thuyền khẽ nhỏ tiếng nhắc nhở


"Mai Liên muội, không thể nói như vậy. Dù gì Nhược Phi muội muội đây cũng là tỷ muội với vương phi nha"


Liễu Nhược Phi lúc này mới lên tiếng


"Ta sao có thể là muội muội với ả ta, chỉ là con một gia nô sinh ra"


Thiếu nữ áo hồng lúc này mới lên tiếng


"Các tỷ muội ta có ý này. Chúng ta lên cùng nhau cho Liễu Nhược Nhan kia không còn kiêu ngạo nữa. Tốt nhất là cho ả ta không còn làm được vương phi. Ta thấy ngôi vị vương phia này không ai xứng đáng hơn Giản Dao tỷ"


Một nữ nhân từ trong đám tiểu thiếp nói xen vào


"Điền Mật tỷ sao lại nói như vậy, ta thấy Nhược Phi tỷ cũng rất xứng đáng với ngôi vị vương phi kia"


Nói thì như vậy. Nhưng trong lòng mỗi người thầm nghĩ không ai xứng đáng với ngôi vị vương phi kia hơn là mình. Tám vị tiểu thiếp cùng hai vị sườn phi đang toan tính rất nhiều kế hoạch. Không nghĩ rằng sau sự việc này có thể...

Chương 54: Bất ngờ trở về
Buổi sáng Nhược Nhan lại được thái hậu gọi vào cung. Gần đây Nhược Nhan rất được lòng thái hậu bởi vì sao? Bởi vì thái hậu muốn hàng ngày có người trò chuyện. Nếu thường xuyên gọi Nhược Y vào cung thì sẽ bắt gặp cái vẻ mặt lạnh như tảng băng có thể đè chết người của Thiếu Hàn. Thái hậu chỉ còn cách gọi Nhược Nhan vào cung, bởi vì bà biết Thiếu Kì dù sao cũng rất thương bà. Chỉ là gọi nương tử của hắn vào trò chuyện mỗi sáng cũng không phải gọi nương tử của hắn đến vào buổi đêm nên cũng chẳng sao. Lúc đầu chỉ là suy nghĩ có người nói chuyện cho đỡ buồn. Nhưng càng ngày bà càng thấy Nhược Nhan này rất thú vị



Bởi vì Nhược Nhan đi rất sớm, lúc đó Thiếu Kì vẫn đang ngủ nên không biết. Tiểu thiếp Vi Tử liền nhân cơ hội lúc Nhược Nhan đi tiến vào phòng của Thiếu Kì. Nhưng người tính không bằng trời tính Nhược Nhan bởi vì quên một món đồ nên giữa đường trở về


Vi Tử ngồi bên cạnh giường nhìn Thiếu Kì. Bất giác nở nụ cười, nàng đưa tay vuốt mặt Thiếu Kì, thầm nghĩ trong lòng. Nếu như nàng bây giờ liền đối với Thiếu Kì tạo ra tiểu bảo bảo thì Nhược Nhan kia sẽ không còn kiêu ngạo nữa. Vi Tử cởi y phục nhảy lên giường nằm cùng Thiếu Kì. Nàng đang đưa tay cởi áo của Thiếu Kì thì Nhược Nhan trở vờ bắt gặp tư thế của hai người rất ám muội. Vi Tử đang ngồi trên người Thiếu Kì thấy Nhược Nhan tiến vào nàng cười đắc ý


Nhược Nhan tức giận nhưng nhìn xuống thấy Thiếu Kì vẫn đang nhắm mắt như ngủ rất say, trong lòng hiểu ra một số truyện, Nhược Nhan cười lạnh lớn tiếng gọi Thiếu Kì


"Thiếu Kì chàng mau tỉnh dậy cho ta"


Thiếu Kì nghe thấy Nhược Nhan lớn tiếng tức giận gọi mình liền mở mắt thì thấy một nữ nhân xa lạ ngồi trên người mình, y phục không chỉnh tề. Thiếu Kì vội đẩy Vi Tử ra khiến cho nàng ngã từ trên giường xuống đất. Lại thấy Nhược Nhan rời đi, vội vàng chạy xuống giường đuổi theo Nhược Nhan


"Nhan Nhan nàng chờ ta, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi"


Nhược Nhan tuy biết sự thật nhưng nàng vẫn rất là tức giận với Thiếu Kì liền quay lại lạnh giọng nói:


"Tốt nhất chàng nên tìm cách giải quyết, lần sau đừng để ta bắt gặp cảnh này nữa, nếu không..."


"Được rồi Nhan Nhan ta bây giờ liền ngay lập tức giải quyết"


Nhược Nhan liếc xuống nhìn Thiếu Kì vẫn còn chưa thay y phục liền nói:


"Chàng định để bộ dạng như thế này đi giải quyết sao"


Thiếu Kì sau khi thay y phục. Liền gọi hai vị sườn phi và tám vị tiểu thiếp đến chính phủ. Mọi người đều không hiểu sảy ra chuyện gì mà sáng sớm đã gọi mọi người đến. Vi Tử lúc này không thôi lo sợ


Thiếu Kì lạnh lùng nói:


"Vi Tử ngươi thật to gan chưa có lệnh của ta đã giám vào phòng"


Vi Tử tuy run sợ nhưng giọng nói vẫn giữ thanh âm ôn nhu nhất nói:


"Vi Tử là thấy vương phi đi từ rất sớm, sợ không có ai hầu hạ vương gia nên mới tự ý đi vào phòng mong vương gia thứ tội"


Nhược Nhan thấy nàng nói như vậy tức giận đặt chén trà xuống bàn cười lạnh nói:


"Ta thấy ngươi đè trên người vương gia, đó gọi là hầu hạ sao. Vương gia còn chưa bị ngươi đè chết đã là may mắn rồi"


Vi Tử thấy Nhược Nhan nói vậy cao giọng:


"Vương phi ta xem ngươi dạo gần đây sáng sớm đã ra khỏi phủ, không biết là làm chuyện gì.... Ta là lo lắng vương gia buồn bực trong người..."


Vi Tử còn chưa kịp nói xong Thiếu Kì lớn tiếng quát


"Không được ăn nói lung tung, ngươi dựa vào gì mà dám nói như thế với nàng"

Nhược Phi lúc này không bỏ qua cơ hội liền đổ thêm dầu vào lửa


"Vương gia ta thấy Vi Tử tỷ đây cũng là nói rất đúng. Không hiểu vương phi gần đây đang tính toán chuyện gì mà thường ra ngoài từ sáng sớm"


Giản Dao cũng tiện nước đẩy thuyền


"Vương gia Vi Tử muội đây cũng là lo lắng cho vui buồn của người cái này đáng thưởng hơn là đáng phạt"


Tám vị tiểu thiếp còn lại cũng đồng thanh nói: "Vương gia đúng vậy"


Nhược Nhan hừ lạnh


"Hay cho câu đáng thưởng hơn đáng phạt. Cac ngươi đều muốn biết ta thường ra ngoài từ rất sớm là vì việc gì sao"


Nô tỳ của Nhược Phi, Phỉ Thúy cạo giọng kiêu ngạo nói bóng gió với Nhược Nhan


"Bây giờ nói thì có ai có thể biết được là đúng hay sai"


Nhược Nhan thấy một nô ty nhỏ nhoi cũng giám hống hách với nàng, cái này không đưa vào khuôn phép thì không biết tương lai ai sẽ ngồi lên đầu nàng nữa đây


"Bốp"


Cái tát từ Nhược Nhan đánh xuống vào má của Phỉ Thúy. Nàng là người đã từng học võ, lực đánh này cũng chỉ là bảy phần, nhưng đối với người thường tương đương mười phần. Phỉ Thúy bị đánh choáng váng ngã xuống mặt đất


"Từ khi nào chủ nhân nói chuyện lại có chỗ cho nô tỳ các ngươi xen vào. Nhược Phi phu nhân nếu như ngươi không biết cách dạy dỗ một nô tỳ thì..."


Nhược Nhan chưa nói hết câu Nhược Phi đã xen vào


"Ngươi dựa vào cái gì đánh người của ta"

Chương 55: Thái hậu đến thăm


Nhược Nhan hừ lạnh

"Hay cho câu dựa vào cái gì đánh người của ta. Ngươi bây giờ còn hỏi ta dựa vào cái gì sao. Ta bây giờ là vương phi, ngươi chỉ là một tiểu thiếp. Chỉ điều này thôi cũng đủ cho ta làm điều đó rồi"


Trúc Nhi từ trong đám tiểu thiếp nên tiếng nói:


"Vương phi ngươi đùng có ra oai"


Lam Di một tiểu thiếp khác không sợ hãi lớn tiếng hơn


"Liễu Nhược Nhan ngươi cậy quyền cậy thế ức hiếp người quá đáng"


Lúc này đồng loạt mười vị tiểu thiếp không báo trước đồng thanh nói


"Vương gia nên hưu vương phi đi"


Thiếu Kì tức giận quát lớn


"Câm miệng hết cho ta"


Ở ngoài cửa lúc này truyền đến một thanh âm của thái giám


"Thái hậu giá lâm"


Các vị tiểu thiếp không hiểu tại sao thái hậu lại đến đây. Mọi người đồng loạt quỳ gối chỉ riêng hai người là không hành lễ là Nhược Nhan và Thiếu Kì


Giản Dao không bỏ qua cơ hội này lớn tiếng quát


"Liễu Nhược Nhan thấy thái hậu đến còn không mau hành lễ"


Thái hậu đưa tay xoa xoa trán mệt mỏi nói:


"Ai gia còn đứng ở đây chưa đến phiên một sườn phi nhỏ nhoi của ngươi lên tiếng"


Giản Dao run sợ nói


"Thái hậu ta không có ý đó"


Thái hậu tiến lên ghế ở chính giữa ngồi, rồi kéo Nhược Nhan ngồi vào ghế bên cạnh nói


"Nha đầu sao hôm nay không đến trò chuyện với ai gia"


"Thái hậu ta nghĩ từ nay về sau không còn có cơ hội gặp thái hậu nữa rồi"


"Sao vậy"


Đám tiểu thiếp ngồi ở phái dưới đều toát mồ hôi hột, không khỏi run rẩy sợ hãi


Thái hậu liếc qua nhìn Thiếu Kì


"Có phải là do tiểu tử kia kiếm chuyện với ngươi không, ai gia sẽ thay ngươi làm chủ"


Nhược Nhan cố dặn nước mắt nói:


"Thái hậu vì ta sắp bị đuổi ra khỏi vương phủ rồi"


"Là ai to gan dám đuổi ngươi ra khỏi phủ, ai gia thay ngươi làm chủ"


Lúc này đám tiểu thiếp đang run rẩy ở phía dưới. Thái hậu liếc qua cũng đoán được là do ai làm liền hướng đám tiểu thiếp nói:


"Là các ngươi"


Liễu Nhược Phi sợ hãi trả lời:


"Thái hậu. Liễu Nhược Nhan làm điều mờ ám không xứng đáng với ngôi vị vương phi kia"


"Làm điều mờ ám". Thái hậu ngờ vực hỏi lại


Giản Dao tiến lên một bước nói:


"Dạ đúng thưa thái hậu. Ả ta ngày nào cũng nhân lúc sáng sớm lén lút ra khỏi phủ để đi gặp nam nhân"


"Sáng nào cũng đều lén lút ra khỏi phủ sao?". Thái hậu cao giọng


Nhược Nhan lúc này mới lên tiếng


"Ai nha thái hậu cũng tại vì đi gặp người mà ta bị đuổi ra khỏi phủ, người phải làm chủ cho ta"


Thái hậu vỗ vỗ tay Nhược Nhan


"Được rồi, được rồi ta thấy mấy người các ngươi không muốn ở trong vương phủ nữa rồi."


Bọn tiểu thiếp nghe thấy lời thái hậu nói vậy nhất loạt quỳ xuống đồng thanh nói


"Thái hậu tha mạng"


"Thiếu Kì tiểu tử nhà ngươi thấy là nên làm thế nào"


Thiếu Kì tiến tới chỗ Nhược Nhan quay sang nói với nàng


"Cái này cho Nhan Nhan quyết định đi"


Nhược Nhan tròng lòng nghĩ muốn mượn tay thái hậu để giáo huấn bọn họ, nhưng cuối cùng hai người này lại dao cho mình tiếng ác vợ cả ức hiếp vợ nhỏ. Ai thật là khổ cho nàng mà. Nhưng dù sao cũng mang tiếng ác không bằng làm ác luôn


"Thiếu Kì ta thấy trong phủ càng đông người là càng tốn cơm gạo. Mấy tiểu thiếp của chàng không có việc gì làm, cả ngày chỉ rảnh rỗi tính kế ta. Chi bằng đưa hết bọn họ ra ngoài đi"


Mấy tiểu thiếp nghe Nhược Nhan nói vậy khóc lóc van nài

"Vương gia, vương phi mong người tha mạng. Đừng đuổi chúng ta ra khỏi phủ. Chúng ta ra khỏi vương phủ không biết phải sống thế nào đây"


Thiếu Kì sảng khoái nói với Nhược Nhan


"Được Nhan Nhan theo ý của nàng"


Nhược Nhan quay sang nhìn thái hậu nói


"Thái hậu thấy thế nào"


Thái hậu khẽ mỉm cười


"Việc nhà của các ngươi ai gia là người ngoài, tốt nhất là không lên can dự vào. Tiểu Phúc chúng ta trở về"


Nhược Phi tức giận đập vỡ bình hoa bên cạnh tính đến đâm Nhược Nhan, nhưng đã bị Nhược Nhan nhanh hơn một bước bẻ ngược tay Nhược Phi lại, khiến cho mảnh vỡ đâm vào tay Nhược Phi chảy máu


Thiếu Kì quay lại thấy vậy hủy đi hai tay của Nhược Phi lạnh lùng nói


"Không muốn sống"


Mười vị tiểu thiếp bị hưu cùng một lúc. Kinh thành lại một lần nữa một phen hỗn loạn. Nghe rằng có người nói Vương Phi có lẽ là hồ ly tinh mê hoặc vương gia. Có người lại nói vương phi thông minh xinh đẹp được vương ra hết mực bảo vệ. Nhưng cũng có người nói, nói...Nhưng dù nói gì thì Nhược Nhan cũng không quan tâm. Bây giờ nàng có thể mỗi sáng vào cung gặp thái hậu mà không lo nam nhân của mình bị các tiểu thiếp quấy rối


"Nhan Nhan nàng sao nói ta bị quấy rối chứ"


"Còn không phải sao, hôm nay Vi Tử ngồi nên người chàng mà không hay biết đó không gọi quấy rối thì gọi là gì"


"Nàng có thể dùng từ ngữ khác diễn đạt không được à. Đó gọi là lợi dụng đúng là lợi dụng. Nàng ta là lợi dụng lúc ta ngủ say nên mới có cơ hội làm như vậy"

Chương 56: Quan tâm

Diệp Phi Ảnh sau khi ở lại vương phủ cơm ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Lạc Yên Hông. Mấy lần cố ý đi qua ngự hoa viên để mong được gặp nàng. Nhưng cuối cùng chỉ là thất vọng



Nhược Y thấy thế liền đến nói chuyện với Lạc Yên Hồng, khiến cho Lạc Yên Hồng không khỏi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại trở về gương mặt lạnh lùng


"Ngươi đến đây có việc gì"


"A cũng không có việc gì, rảnh rỗi liền đến tìm ngươi nói chuyện"


Lạc Yên Hồng cười lạnh


"Ngươi ở bên cạnh vương gia còn có thời gian đến tìm ta sao"


"Ta có chuyện nên mới tìm ngươi"


Lạc Yên Hồng không nói vẫn đang chăm trú tỉa tót bông hoa ở trên cửa sổ


"Là thế này ngươi ở trong phủ cũng một thời gian rồi, người ngươi thích cũng không có thích ngươi. Chi bằng nên đi tìm người khác cho riêng mình thì hơn"


"Ngươi là có ý muốn đuổi ta khỏi vương phủ sao"


"Ý của ta không phải là như vậy. Ngươi hãy suy nghĩ cần gì phải yêu một người không yêu ngươi. Chi bằng hãy cho người khác cơ hội"


Lạc Yên Hồng nhíu mi. Nhược Y lại nói một câu rồi nhanh chóng rời đi


"Hắn tên Diệp Phi Ảnh"


Lạc Yên Hồng trong lòng thầm nghĩ lời nói của Nhược Y là hoàn toàn đúng. Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa tìm được nam nhân có thể khiến nàng quên đi Thiếu Hàn. Diệp Phi Ảnh thì ra hắn tên là Diệp Phi Ảnh. Gần đây nàng thường gặp hắn đi đến ngự hoa viên như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng mỗi lần đều thấy thất vọng ra về


Hôm nay Lạc Yên Hồng lại được vương phi gọi đến dùng cơm, lúc đầu nàng tính không đi nhưng lúc sau lại đổi ý có thể gặp được vương gia ở khoảng cách gần như vậy. Nàng nhất định phải đi


Bàn ăn có ba người đang ngồi. Nàng không có nhìn Diệp Phi Ảnh lấy một chút chỉ nhìn Thiếu Hàn. Nhưng thấy Thiếu Hàn đang gắp thức ăn cho Nhược Y, nàng lại thất vọng nhìn xuống bắt cơm cắm cúi ăn không nói một lời


Diệp Phi Ảnh thấy nữ nhân trước mắt thân hình gầy yếu ước chừng chỉ như làn gió nhẹ là thổi bay. Lại chỉ thấy nàng ăn cơm trắng mà không ăn thức ăn gì. Hắn liền gắp một miếng thịt gà vào bát của nàng. Lạc Yên Hồng không khỏi ngạc nhiên nhìn Diệp Phi Ảnh khẽ mấp máy môi nói cám ơn


Dù nàng chỉ mấp máy môi nhưng hắn cũng đủ nghe được lời nàng nói khẽ vui mừng trong lòng


Bữa ăn cứ như thế tiếp tục, liền có một tỳ nữ bưng khay thức ăn tráng miệng đến. Mọi người vẫn đang vủi vẻ ăn không để ý đến tỳ nữ này có điểm khác biệt. Khi đặt khay thức ăn xuống bàn nàng liền rút chùy thủ dưới ống tay áo hét lớn


"Liễu Nhược Y ta giết ngươi"


Nhưng một điều khó hiểu lại là tỳ nữ kia miệng nói Nhược Y nhưng lại ra tay hướng chùy thủ về phái Lạc Yên Hồng. Diệp Phi Ảnh cảm nhận được sát khí hướng về phía Lạc Yên Hồng liền đưa người ra che chắn cho nàng, liền bị một đao đâm về phía ngực. Lãnh Thiếu Hàn nhanh chóng hướng thích khách đánh một chưởng khiến ả bất tỉnh


Diệp Phi Ảnh quay sang nói với Lạc Yên Hồng một câu rồi ngất đi


"Không sao chứ"


Lãnh Thiếu Hàn tiến đên bên canh Diệp Phi Ảnh cau mày nói


"Chùy thủ có độc"

Lạc Yên Hồng mới giật mình. Nam nhân trước mắt vì nàng mà gắp thức ăn, vì nàng mà đỡ cho nàng một mạng. Không khỏi sợ hãi hướng Thiếu Hàn nói


"Mau cứu hắn, vương gia mau cứu hắn"


Nhược Y đứng một bên thấy tình huống như vậy không khỏi cười thầm mối lương duyên này có thể thành


Nhược Y cùng Thiếu Hàn dìu Diệp Phi Ảnh vào phòng còn Lạc Yên Hồng đứng đợi ở bên ngoài. Trước khi Nhược Y đi ra có nói nhỏ với Thiếu Hàn một câu. Khiến cho Thiếu Hàn nhíu mày gật đầu

Chương 57: Diệp Phi Ảnh ngươi chờ ta
Nhược Y đi ra ngoài nói với Lạc Yên Hồng vẫn đang lo lắng đứng ở bên ngoài



"Ngươi cứ trở về trước đi"


Lạc Yên Hồng mắt vẫn hướng vào cửa phòng trước mặt


"Hắn có sao không"


Nhược Y lắc đầu tỏ vẻ buồn bã, Lac Yên Hồng lại càng thêm hoang mang

"Hắn là vì ta nên mới trúng độc"


"Ngươi cứ trở về trước đi, hắn tỉnh lại ta sẽ báo cho ngươi biết"


Lạc Yên Hồng kiên quyết nói


"Không, ta sẽ ở đây chờ hắn tỉnh"


"Ngươi là đã bắt đầu để ý đến hắn"


Lạc Yên Hồng quay sang nhìn Nhược Y không nói gì rồi lại hướng mắt vào phía bên trong


Sau hai canh giờ Thiếu Hàn cũng bước ra khỏi phòng. Lạc Yên Hồng vội chạy đến hỏi


"Vương gia người có cứu được hắn"


Thiếu Hàn nhìn qua Lạc Yên Hồng lạnh lùng nói


"Không thể cứu chữa"


Lạc Yên Hồng đứng bất động ở ngoài cửa một lúc rồi run rẩy bước vào trong. Nhìn thấy nam nhân gương mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm lại. Vết máu loang lổ in trên y phục của hắn. Nàng đi đến bên cạnh giường. Nhìn hắn một lúc thầm suy nghĩ. Nam nhân đang nằm trước mặt nàng đây rất đẹp. Môi mỏng, mày kiếm, mũi cao. Mọi thứ đều được chạm khắc hoàn mĩ. Là nam nhân này vì nàng gắp thức ăn, Vì nàng mà đỡ một đao, vì nàng mà hi sinh tính mạng. Nàng không thể hiểu hành động đó là sự biểu hiện cho cái gì, nàng không hiểu hắn vì cái gì mà vì nàng làm nhiều thứ như vậy. Vừa nghĩ nước mắt vưa rơi xuống


Diệp Phi Ảnh cảm thấy trên tay có một thứ nóng như giọt lệ, cố gắng mở mắt. Thì thấy Lạc Yên Hồng đang khóc. Hắn khó hiểu không biết tại sao nàng lại khóc nữa. Là khóc vì hắn? Diệp Phi Ảnh đưa tay nên lau nước mắt cho nàng khẽ nói


"Nàng lại khóc nữa"


Lạc Yên Hồng hoảng sợ khi thấy hắn tỉnh lại


"Ngươi...vẫn còn sống"


"Nàng là mong ta chết sao"


Lạc Yên Hồng vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài thì bị Diệp Phi Ảnh nắm chặt cổ tay


"Nàng lại muốn đi đâu"


"Ta đi gọi vương gia xem vết thương cho ngươi"


Diệp Phi Ảnh khẽ mỉm cười


"Ta không sao, không cần đi gọi hắn"


Thấy Diệp Phi Ảnh nói vậy nàng cũng yên tâm vài phần, liến ngồi xuống bên cạnh hắn


"Nàng có muốn rời khỏi nơi này không"


"Ta không thể đi được"


"Tại sao"


Lạc Yên Hồng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài


Diệp Phi Ảnh sau khi nghỉ ngơi được ba ngày liền có ý muốn rời đi. Nhưng Lạc Yên Hồng vẫn không có động tĩnh gì. Nhược Y lúc này càng thêm sốt ruột, muốn giữ Diệp Phi Ảnh ở lại thêm vài ngày. Nàng đã tạo ra nhiều cơ hội cho hai người, nói Thiếu Hàn nói dối Lạc Yên Hồng vậy mà cuối cùng lại không được kết quả như ý. Khiến cho nàng không khỏi thất vọng cùng nuối tiếc


Buổi tối Diệp Phi Ảnh đi đến phòng của Lạc Yến Hồng, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nhưng hắn biết nàng là ở trong đó. Liền đứng ở bên ngoài nói một câu rồi rời đi


"Mai ta sẽ đi"


Sáng ngày hôm sau Diệp Phi Ảnh chuẩn bị hành lý trở về Đoan Hồn Giáo, hắn vẫn không thấy bóng dáng của Lạc Yên Hồng đâu trong lòng không khỏi thất vọng. Khi hắn bước ra đến cửa thì nghe thấy một giọng nữ nhân. Quay lại thì thấy Lạc Yên Hồng trên chán vẫn còn mồ hôi, chắc do nàng đã dùng hết sức chạy đến. Trên tay còn cầm theo hành lý


"Diệp Phi Ảnh ngươi chờ ta"


Hắn không dấu được vui mừng chạy đến ôm lấy nàng dùng khinh công đưa nàng bay đi. Trước khi đi Diệp Phi Ảnh còn quay lại dùng khẩu hình nói với Nhược Y


"Cám ơn"

Chương 58: Chân trái trước hay chân phải trước
"Thiếu Hàn chàng xem ta đã tạo nên một chuyện tốt nha"



Thiếu Hàn không nói gì chỉ nhìn Nhược Y cười sủng nịch. Ở ngoài cửa lúc này có tiếng nói truyền đến


"Vương gia, mấy ngày nay không có đến thăm Tương Nhi nga"


Thiếu Hàn thấy Diêu Tiêu Tương lại đến làm phiền mình quay sang nói với Nhược Y


"Nhược Y nàng giúp ta làm một chuyện tốt nữa, mau đuổi nàng ta đi". Nói rồi Thiếu Hàn quay vào bên trong, để Nhược Y ở bên ngoài cản Diêu Tiêu Tương


Diêu Tiêu Tương thấy Thiếu Hàn đi vào bên trong, nàng ta liền đuổi theo. Nhưng bị Nhược Y chặn ở cửa


"Diêu công chúa, vương gia không muốn gặp người nha"


Diêu Tiêu Tương hất hàm nhìn Nhược Y


"Ngươi dựa vào cái gì mà cản ta". Nói rồi nàng ta tiến vào trong


Nhược Y nhìn sang mấy thị vệ đang đứng ở cửa lạnh giọng ra lệnh


"Tiễn khách"


Diêu Tiêu Tương bị thị vệ đuổi ra ngoài cửa còn Nhược Y thì tiến vào trong than thở với Thiếu Hàn


"Thiếu Hàn nàng ta thật dai như đỉa, không có cách giải quyết. Chúng ta phải tìm cách triệt để a"


Nhược Y đang nói bỗng thấy trong bụng trào nên cơn khó chịu, buồn nôn. Nàng đưa tay vuốt nhẹ ngực mình, Thiếu Hàn thấy thế tiến đến hỏi


"Nàng sao thế"

"Không có gì.. ọe..ọe"


Thiếu Hàn lo lắng vỗ vỗ lưng của Nhược Y


"Mau truyền thái y"


"Thiếu Hàn ta không sao chỉ là ăn quá nhiều, có chút chóng mặt, chỉ cần nghỉ ngơi là không sao"


Thiếu Hàn đỡ Nhược Y ngồi xuống giường, dịu dàng nói:


"Không được phải gọi thái y đến chuẩn bệnh cho nàng"


Chưa đầy nửa khác sau có một thái y dâu tóc đã bạc, cầm theo hòm thuốc trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Do ông ta đã đi rất nhanh. Vị thái y rất cẩn thận bắt mạch cho Nhược Y. Lúc thì nhăn mặt, lúc thì cười cười. Thiếu Hàn thấy thế tức giận quát


"Ngươi bắt mạch lâu như vậy, rốt cục vương phi không khỏe ở chỗ nào"


Thái Y thấy Thiếu Hàn như muốn giết người. Vội từ trên ghế quỳ xuống đất


"Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng. Vương phi là, là..."


Thiếu Hàn nắm lấy cổ áo ông ta hét lớn


"Nói"


"Vương Phi là đã có hỉ sự"


Thiếu Hàn lúc này mới buông cổ áo thái y ra, đứng thất thần một chỗ. Vị thái y như vừa thoát khỏi một kiếp, lấy tay áo lau lau mồ hôi trên trán


Thiếu Hàn lúc này mới lấy lại bình tĩnh:


"Nói lại một lần nữa"


Vị thái y thấy khí thế bức người của Thiếu Hàn lại vội vã quỳ lậy


"Vương gia lão nô đã hơn năm mươi năm trong nghề, nhất quyết không thể sai sót. Vương phi đã có thai được ba tháng rồi ạ"


Thiếu Hàn lúc này lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Nàng đã có thai ba tháng, dạo gần đây nàng ăn rất nhiều, ngủ cũng rất nhiều, có phần mập nên. Nhưng ngày nào cũng đích thân làm kem lạnh cho mình. Lại thêm gần đây vì lo cho truyện Diệp Phi Ảnh nên có phần ốm đi


Nhược Y thấy Thiếu Hàn không nói gì khẽ gọi


"Thiếu Hàn"


Thiếu Hàn lúc này được kéo trở lại hiện tại, quay sang nói với Thái y


"Ngươi mau đến lĩnh thưởng"


Thái Y lúc này mới vội vã đứng dậy, nhưng lúc đứng dậy chân vẫn còn run run


"Tạ ơn vương gia"


Nhược Y lắc lắc đầu cười. Thiếu Hàn thấy thế khó hiểu hỏi Nhược Y


"Nàng cười gì"


"Ta là đang nghĩ xem rốt cuộc hôm nay ông ta ra đường là bước chân trái trước hay là chân phải trước. Ông ta báo cho chúng ta một tin tốt nhưng cuối cùng lại bị chàng dọa cho còn nửa cái mạng"

Chương 59: Bí mật nho nhỏ của Nhược Y
Thiếu Hàn ngồi lên giường để Nhược Y tựa vào người mình cho thật thoải mái rồi cầm tay nàng nhè nhẹ nói:



"Nhược Y ở triều đại của nàng con người phát triển hơn là ở triều đại chúng ta phải không"


"Không phải là mọi thứ nhưng có rất nhiều thứ phát triển hơn ở chỗ chàng"


"Vậy một người phụ nữ có thể mạng trong bụng khoảng ba hay là nhiều hơn thế cùng một lúc không"


Nhược Y thấy Thiếu Hàn nói thế toát mồ hôi lạnh. Vội vàng ngồi dậy hét lớn


"Thiếu Hàn chàng coi ta là heo lái chắc. Ta là không muốn chết vì đau đẻ đâu"


Thiếu Hàn thấy vây vội kéo Nhược Y vào lòng bắt đầu tính tính toán toán. Một lúc sau mới nói nhỏ


"Vậy liền một lúc hai đứa có được hay không"


Nhược Y tức giận đẩy Thiếu Hàn ra nằm sang một chỗ


"Vậy chàng tự mình sinh đi"


"Được rồi, được rồi một đứa. Nàng sinh cho ta một nữ nhi giống nàng đi"


"Sao chàng lại thích con gái trước chứ. Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của cha. Ta sẽ sinh con trai trước"


"Được rồi tùy nàng mau nghỉ ngơi đi". Nói rồi Thiếu Hàn lại cuối người xuống bụng của Nhược Y nói nhỏ


"Tiểu bảo bảo con cũng nên nghỉ ngơi đi"


Nhược Y thấy Thiếu Hàn như vậy thầm nghĩ. Trước đây Thiếu Hàn là một người rất lạnh lùng từ khi có nàng liền trở thành một người khác. Liệu có phải nàng đã thay đổi hắn. Nam nhân này đích thực chính là sinh ra là dành cho nàng


Nhược Y ngủ một mạch đến tối khi tỉnh dậy đã không thấy Thiếu Hàn đâu nàng liền đi ra ngoài thì lại thấy Diêu Tiêu Đình đang đứng bên ngoài nói chuyện với Thiếu Hàn


Diêu Tiêu Đình thấy Nhược Y lại bất giác đỏ mặt quay đi. Nhược Y cũng khó hiểu không hiểu tại sao. Thiếu Hàn thấy Tiêu Đình sắc mặt thay đổi liền đoán ngay ra hắn đang suy nghĩ gì. Thiếu Hàn từ khi phát hiện ra Tiêu Đình có ý với Nhược Y liền tìm mọi cách không cho hai người gặp mặt nhau. Thấy Nhược Y đi ra Thiếu Hàn tự nhiên cảm thấy căm ghét Tiêu Đình liền lạnh lùng nói:


"Ngươi đi đi", rồi ôm Nhược Y trở về


Nhược Y về đến phòng liền hỏi Thiếu Hàn


"Thiếu Hàn hắn đến đây có việc gì vậy"


"Không có việc gì"


"Có thật là không có việc gì hay không chàng lại dấu ta"


"Hắn nói Diêu Tiêu Tương nếu không được làm vương phi của ta sẽ chết, hắn đến cầu xin ta cho Diêu Tiêu Tương làm sườn phi"


"Nói cho chàng biết một bí mật"


"Bí mật..."Thiếu Hàn nghi hoặc nói


"Cũng không phải là lớn lắm chỉ là Diêu Tiêu Đình kia có khuôn mặt y như là Vệ Nhân"


Thiếu Hàn nghe Nhược Y nói vậy chấn động mạnh hắn biết nàng và nam nhân tên Vê Nhân kia là thế nào. Cũng biết nàng là vì sao mà chết, nay lại nghe nàng nói Diêu Tiêu Đình kia có gương mặt giống như người nàng đã từng yêu, mà Diêu Tiêu Đình cũng có tình ý với nàng. Hắn lại lo sợ không thôi


Nhươc Y thấy gương mặt Thiếu Hàn cứng lại, lại nhẹ nhàng đến tựa vào vai hắn mà thủ thỉ


"Chàng yên tâm, đừng quên ta và chàng còn có tiểu bảo bảo nga".Nhược Y vừa nói vừa đưa tay sờ bụng


Thiếu Hàn lại cúi người xuống nói với cái bụng mới nhô lên một ít của Nhược Y


"Tiểu bảo bảo ngoan, ta sẽ không để Diêu Tiêu Đình kia cướp đi mẫu thân của con"

Chương 60: Không tin tưởng
Nhược Nhan sau khi từ chỗ Nhược Y trở về vô cùng vui vẻ. Đi vào trong phòng tìm Thiếu Kì nhưng không thấy đâu. Hỏi mọi người trong phủ thì đều nói ra ngoài từ rất sớm. Nàng rảnh rỗi liền đi dạo ngự hoa viên. Thấy xa xa trong đình nhỏ có bóng hình một nữ nhân xinh đẹp, khoảng mười năm mười sáu tuổi. Đang định tiến đến hỏi là ai thì thấy Thiếu Kì không biết từ đâu tiến vào đình trên gương mặt lộ nụ cười ánh mắt còn có nét yêu thương. Nữ nhân tiến đến ôm Thiếu Kì



Nhược Nhan lúc này cảm thấy tim rất đau, lẽ nào là Thiếu Kì đã phản bội mình. Nàng muốn tiến đến hỏi cho ra lẽ. Nhưng chân lại không cử động được. Nên là bỏ đi hay là tiến đến. Đến hỏi rồi để làm gì khi mọi chuyện trước mắt đã quá rõ ràng. Trên khuôn mặt hoàn mĩ của Nhược Nhan lúc này tự nhiên có dòng nước mắt nóng ấm chảy xuống. Nàng quay người vội vàng bước đi


Nữ nhân đang ôm Thiếu Kì thấy Nhược Nhan đau khổ rời đi trên môi nhếch nên một nụ cười quay sang nói với Thiếu Kì


"Ca, trong phủ huynh bây giờ có mấy vị tiểu thiếp rồi"


"Từ Diên bây giờ ta chỉ có một vương phi, không có tiểu thiếp, lát ta dẫn muội đi gặp nàng, muội chắc chắn sẽ thích nàng"


"Ca ta lúc nãy thấy có một nữ nhân quay người rời đi vẻ mặt rất đau khổ, có phải là"


Thiếu Hàn nghe thấy vậy trên trán xuất hiện ba vạch đen


"Sao muội không nói ta biết sớm"


"Ca ta cứ tưởng đó chỉ là tiểu thiếp". Từ Diên lấy quả nho trên bàn ăn rất thoải mái


Thiếu Kì lúc này lại đang rất khẩn trương, kéo tay Từ Diên


"Đi, ta dẫn muội đi giải thích"


"Ca vội gì chứ"


"Không được phải đi ngay"


Từ Diên lắc lắc đầu thầm suy nghĩ cuối cùng nữ nhân khiến vị ca ca đào hoa của nàng trở nên ngoan ngoãn cũng xuất hiện. Nàng phải xem tẩu tẩu là người thế nào a


Thiếu Kì đến phòng thì thấy Tiểu Vân nói:


"Vương gia, vương phi nói không được khỏe"


Thiếu Kì không để ý lời của Tiểu Vân trực tiếp đẩy cửa tiến vào, thì thấy Nhược Nhan đang ngồi trên bàn, đôi mắt đã sớm xưng nên như trái hạch đào. Nhược Nhan thấy Thiếu Kì nắm tay Từ Diên tiến vào khẽ đau lòng. Sẽ không phải nhanh như vậy muốn đuổi nàng đi chứ. Nàng không muốn bị người ta vứt bỏ. Nàng phải là người nói chia tay trước


"Nhan Nhan..."


"Thiếu Kì ta biết chàng đã có người khác, không cần giải thích, ta hiểu, ta là nên rời đi"


Thiếu Kì thấy Nhược Nhan nói vậy, tức giận nói


"Nhan Nhan nàng nói cái gì vậy"


"Không cần phải giải thích, ta chúc phúc cho hai người"


Từ Diên lúc này mới lên tiếng


"A tẩu tẩu là hiểu nhầm ta cùng ca ca rồi nga"


Nhược Nhan lúc này mới giật mình


"Tẩu tẩu, ca ca"


"Đúng vậy Từ Diên chính là muội muội ruột của ta"


Thiếu Kì lại ôm Nhược Nhan đang ngây ngốc vào lòng thủ thỉ nói:


"Nhan Nhan không cho phép nàng không tin tưởng ta, ta đối với nàng đều là thật lòng thật dạ"


Nhược Nhan tự trách mình lại không tin nam nhân trước mặt, nếu lúc đó nàng tiến đến hỏi cho ra lẽ thì đã không xấu hổ như thế này. Đi ăn giấm chua với chính muội muội của hắn. Nhược Nhan nhỏ giọng nói


"Đã biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro