Chương 23: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải là bị hủy dung trước, rồi bị phế đi hai chân, sau đó mới bị chặt đứt đầu sao?" Lâm Hinh Nhân hỏi, thân thể dường như có chút không chống đỡ được khẽ run.

"Ngươi cho là như vậy?" Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn Lâm Hinh Nhân hỏi.

Xem ra Tây Môn Tĩnh Hiên này không chút để ý đến tình hình, Lâm Hinh Nhân thật sự đoán không ra được hắn cuối cùng là đối với cái thi thể này như thế nào, hắn rốt cuộc hoài nghi nàng bao nhiêu?

"Ta không biết . . . . . . . . ." Lâm Hinh Nhân vỗ trán,nhân tiện ngã xuống.

"Tiểu thư!" Yên Nhi bất chấp sợ hãi, vượt lên chạy tới chỗ Lâm Hinh Nhân.

Bang!

Yên Nhi vội vã dường như bị một vật gì đó vướng vào chân, cả người ngã bổ nhào về phía trước, té xuống đất hai tay đè lên chân Lâm Hinh Nhân, cằm đập xuống đất.

"Tiểu thư!" Yên Nhi vội vàng bỏ tay của mình ra, định đứng dậy, nhưng mà hai đầu gối bị đau, mất cả nửa ngày, vẫn nằm trên mặt đất, chỉ có dịch người ra khỏi Lâm Hinh Nhân.

"Thật là không dùng được, làm việc lỗ mãng như vậy, hầu hạ tiểu thư nhà ngươi như thế nào." Tây Môn Tĩnh Hiên không nhanh không chậm quở trách một câu, kéo Yên Nhi ra, đi tới giúp Lâm Hinh Nhân.

"Nô tì không có cố ý . . . . . . . . ." Yên Nhi oan ức muốn khóc, bất kể như thế nào nàng cũng sẽ không cố tình đụng vào chân Lâm Hinh Nhân.

"Không có việc gì . . . . . . . . ." Lâm Hinh Nhân có chút mệt mỏi lắc đầu, dường như còn có chút hoa mắt, té trên mặt đất không thể tự mình đứng dậy được.

"Ngươi thật bảo vệ nô tì này." Tây Môn Tĩnh Hiên nói xong, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đùi chân bị tật của Lâm Hinh Nhân, "Bị đè nặng như vậy, còn nói không có việc gì?"

"Cẳng chân của nô tì lúc này không còn cảm giác." Lâm Hinh Nhân nói.

"Thật không?" Tây Môn Tĩnh Hiên híp mắt, nhìn chân Lâm Hinh Nhân, bàn tay thử dùng sức ấn. Thấy Lâm Hinh Nhân không có chút phản ứng nào, dần dần tăng dần lực đạo.

Lâm Hinh Nhân cảm giác được lực đạo đặt trên chân mình càng ngày càng mạnh, ép xuống đất, dường như muốn đem cẳng chân nàng ép trở lại bình thường, càng ngày càng đau.

Lâm Hinh Nhân không dám dùng nội công chống đỡ, cũng không biểu hiện ra bộ dáng đau đớn. Nàng khẳng định Tây Môn Tĩnh Hiên nhất định là cố ý, ở ngoài phải làm bộ dường như không có việc gì, nhưng thực tế đùi đã đau muốn chết.

Tây Môn Tĩnh Hiên, lại để cho ngươi chiếm tiện nghi!

Làm nội ứng quả nhiên không tốt!

"Thật sự không có?" Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn chằm vào sắc mặt của Lâm Hinh Nhân không thay đổi, một lát, thu tay về.

Lâm Hinh Nhân không nói nữa, bình tĩnh gật đầu.

"Đưa tiểu thư nhà ngươi trở về phòng, không có việc gì thì đừng ra ngoài." Tây Môn Tĩnh Hiên đứng dậy, cũng không có ý định đỡ Lâm Hinh Nhân.

Yên Nhi vất vả bò lên từ dưới đất, bất chấp bản thân mình ngã đau, đi tới đỡ Lâm Hinh Nhân.

Chủ tớ hai người cầm tay, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mọi người.

"Trước hết xử lí thi thể kia, về sau không được nhắc tới chuyện này, nhớ chưa?" Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn mọi người một lượt, trong giọng nói tự nhiên mang theo vẻ uy nghiêm.

Sau khi rời khỏi thiên viện, Tây Môn Tĩnh Hiên đến chỗ Lâm Hinh Nhân, Mai Hoa đình, thì dừng lại, khinh thường nhìn về phía cửa sổ, rất nhanh rời khỏi.

Lâm Hinh Nhân đứng dựa vào cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhỏ, dường như nhìn thẳng vào Tây Môn Tĩnh Hiên, nhìn hắn dừng lại sau khi rời khỏi, ánh mắt lóe sáng.

"Tiểu thư, đến đây ngồi một chút đi." Yên Nhi nói

"Ta không sao, chỉ là khi nhìn thấy cái thi thể kia cảm giác có chút không khỏe mà thôi, bây giờ, Lâm Hinh Nhân, nhìn Yên Nhi cười, tầm mắt dừng lại ở chỗ bầm trên cằm Yên Nhi, lo lắng nói, "Ngược lại ngươi, rõ là liều lĩnh, nếu như bị thương ở mặt, chẳng phải là hủy dung?Xem xem về sau còn ra ngoài như nào?"

Tuy rằng miệng nói là Yên Nhi liều lĩnh, thực ra nàng thấy rõ ràng, thời điểm Yên Nhi chạy tới chỗ nàng, quản gia kia nhẹ nhàng giơ chân ra, Yến Nhi nhất định là bị quản gia làm cho vấp ngã. Hắn và Tây Môn Tĩnh Hiên muốn thăm dò chủ tớ hai nàng.

May là Yên Nhi thật sự là một cô nương bình thường, nếu đổi lại là Nguyệt Dao các nàng đóng giả, không biết có thể ngã một cách "xinh đẹp" như vậy hay không, hoặc là quản gia đã thành công, phát hiện ra cái gì đó? Xem ra, giữ Yên Nhi bên người là một quyết định đúng đắn. Nàng cần Yên Nhi che chở, nhưng lại khiến nàng phải chịu ủy khuất.

Lâm Hinh Nhân nghĩ, đến gần Yên Nhi, tay nhẹ nhàng vuốt cằm nàng, "Có đau không?"

"Không đau." Yên Nhi lắc đầu.

"Trước kia ở phủ thái sư, để cho ngươi đi theo ta chịu khổ, vốn định đến Hiên Vương phủ có thể thay đổi, hiện tại xem ra vẫn để ngươi phải chịu oan ức." Lâm Hinh Nhân nói.

"Nô tỳ không cảm thấy oan ức, chỉ là thay tiểu thư chịu oan ức, phu nhân trước khi đi đã cố ý giao phó, bảo nô tỳ phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, phu nhân thu nhận giúp đỡ một kẻ không có nhà để về như nô tỳ, đối xử với nô tỳ tốt như vậy, thế nhưng hiện tại nô tỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư chịu khổ." Yên Nhi nói xong, vành mắt lại đỏ.

"Như vậy, về sau ta cố gắng làm cho mình mạnh mẽ hơn, được không?" Lâm Hinh Nhân hỏi.

Yên Nhi gật đầu lia lịa, "Chỉ cần tiểu thư không phải chịu oan ức, như thế đều tốt."

"Yên Nhi, ngoại trừ nương, ngươi là người đầu tiên làm cho ta khóc, chúng ta mặc dù là chủ tớ, nhưng lại là tỷ muội tốt." Lâm Hinh Nhân kéo tay Yên Nhi, "Ta sẽ không để ngươi ngã tốn công vô ích như vậy đâu."

"Tiểu thư?" Yên Nhi bị nửa câu đầu của Lâm Hinh Nhân làm cho cảm động, nhưng nàng lại không hiểu ý tứ của nửa câu sau.

Trong thư phòng, Tây Môn Tĩnh Hiên mệt mỏi tựa vào ghế, chiếc bút lông chuyển động trong tay, ngòi bút dính mực nước ở trên bàn chỗ trống giấy trên mặt, sái bắn ra một đám bông tuyết mặc điểm(*)

(*)笔尖沾的墨汁在桌上的空白纸面上, 洒溅出一个个雪花般的墨点: đoạn này không biết dịch như thế nào cho xuôi đành phải để nguyên convert, mong mọi người cho ý kiến.

"Dương Thần, ngươi thấy thế nào?' Tây Môn Tĩnh Hiên hỏi quản gia đứng bên cạnh.

"Yên Nhi quả thực không có võ công." Dương Thần nói, "Về phần vương phi, chân của nàng dường như không hề có cảm giác."

"Không có cảm giác? Chân bị tật là thật?"Tây Môn Tĩnh Hiên nhớ lại cái chân bị tật kia là do nàng cố ý kìm nén chỉ để lộ ra biểu cảm rất nhỏ.

"Nhưng mà ......" Dương Thần dừng lại một chút.

"Nói." Tây Môn Tĩnh Hiên nói.

"Lúc Thủy Tình phu nhân nói chuyện rất nhỏ, chỉ có vài người có thể nghe thấy, thế nhưng phản ứng của vương phi đúng là nghe thấy lời của Thủy Tình phu nhân." Dương Thần nói tiếp.

Có thính lực tốt như vậy, khiến cho người không thể không hoài nghi nàng.

"Hơn nữa trong tay nàng lại có loại thuốc tốt như vậy." Tây Môn Tĩnh Hiên bổ sung một câu. Ngay cả hắn không hề phòng bị bị hạ dược, mọi chuyện xảy ra đều hoàn toàn không ngờ tới, giống như mọi việc đều bị người ta sắp xếp, mơ mơ màng màng cho đến lúc tỉnh dậy, hắn bắt đầu hoài nghi Lâm Hinh Nhân động phòng cùng với hắn.

Cho dù tất cả đều là trăm phương ngàn kế của nàng, thế nhưng loại thuốc kia cũng không bình thường, không rõ lai lịch, cho dù là Lâm Bác cũng không thể có được.

Cho dù cẩn thận mấy cũng có sai sót, tự cho là kế sách vẹn toàn trước mắt Tây Môn Tĩnh Hiên cũng bị bại lộ, trừ phi Lâm Hinh Nhân có thể đưa ra lời giải thích hợp lí về lai lịch của loại thuốc kia.

Edit & Beta: Bạc Hà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro