Phần 10: Nam nhân ngươi chết chắc rồi.( gộp )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp thành.


Dương Xuyến Xuyến hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào góc đằng kia của quán trà, vẻ mặt âm thầm tính kế.

Ngày hôm nay, nàng mặc y phục rất đẹp, vừa hào phóng lại vừa hấp dẫn.

Tiểu Bích lay lay y phục của Dương Xuyến Xuyến, nuốt nước bọt rồi nói, "Tiểu thư, người thật sự phải làm như vậy sao?"

"Đương nhiên, thù này không báo, thề không làm người!"

Dương Xuyến Xuyến nhìn Tiểu Bích rồi chớp chớp mắt, nói.

"Tiểu Bích, đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích, đợi đám người hầu chuẩn bị tốt rồi... xem ta đây..."

Vừa nói, nàng vừa bước từng bước tao nhã về phía quán trà.

Quán trà này rất sạch, nhất là gian phòng trang nhã mà nam nhân kia đang ngồi, có vẻ như nó được dọn riêng cho hắn.

Dương Xuyến Xuyến nở nụ cười rồi bước về phía Tô Cẩm Lí.

Tô Cẩm Lí còn đang nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ hưởng thụ.Dương Xuyến Xuyến rón ra rón rén đi tới bên cạnh hắn. Sau khi đã đến trước mặt đối phương, nàng mới thở nhẹ ra một hơi.

Tô Cẩm Lí trời sinh nhạy cảm, hắn lập tức mở mắt. Đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh lùng như băng, thậm chí còn có sức hấp dẫn, đủ để khiến toàn bộ nữ nhân điên đảo.

Hơi thở của Dương Xuyến Xuyến đột ngột bị kiềm hãm, nhưng ngay sau đó, nàng liền trở lại vẻ lạnh nhạt, nhếch môi cười, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Không để cho hắn phản ứng kịp mà đẩy mình ra, nàng đi trước một bước, trèo lên người của hắn, dùng ánh mắt quyến rũ, tràn đầy sự mê hoặc để nhìn hắn.

Trong một khắc đó, Tô Cẩm Lí rất muốn đẩy Dương Xuyến Xuyến ra khỏi người mình, nhưng mà không được, thân thể của hắn... lại có phản ứng.

Hắn nhận ra nữ nhân này.

Mấy ngày trước, ở trên đường, nàng dõng dạc hô to, bắt hắn phải xin lỗi!

Ánh mắt hắn chợt cảm thấy hứng thú. Trong con ngươi, lóe ra vài phần hứng thú.

Cố kiềm nén cảm giác bài xích đối phương, Tô Cẩm Lí ung dung ngồi ngay tại chỗ, nhìn nữ nhân đang nằm lên người mình. Hắn muốn xem thử nàng định làm gì.

Dương Xuyến Xuyến thấy Tô Cẩm Lí không có phản ứng, trong nháy mắt, nàng càng hưng phấn hơn nữa. Nàng biết rõ, chưa từng có nam nhân nào chống lại được sự hấp dẫn.Dương Xuyến Xuyến vươn tay, ôm lấy cổ Tô Cẩm Lí, cố tình ngã xuống bàn.

Trong chốc lát, tư thế giữa hai người trở nên mập mờ vô cùng.

Dương Xuyến Xuyến ngã người lên trên bàn, Tô Cẩm Lí thì nhìn xuống nàng. Bốn mắt nhìn nhau, thân thể hai người đều run lên hết cả. Nàng nhoẻn miệng cười, sau đó tự mình kề sát môi hắn.

Ánh mắt Tô Cẩm Lí trở nên tối đen, hắn lạnh lùng nhìn đôi môi đang muốn tiếp cận mình. Bỗng nhiên, nàng đổi ý, hình như không muốn hôn hắn nữa, dời môi sang hướng khác.

Dương Xuyến Xuyến dùng tay sờ miệng một hồi. Trước khi ra ngoài, nàng sớm đã son đỏ hết cả môi.

Nàng chùi vết son trên mu bàn tay vào mặt của Tô Cẩm Lí.

Dương Xuyến Xuyến cười nhạo, "Nam nhân, ngươi chết chắc rồi - - "

Nói xong, nàng đột nhiên xé rách y phục của mình, mấy ngón tay bấu chặt vào bả vai của Tô Cẩm Lí, dùng hết toàn bộ sức lực, khiến hắn không thể thoát ra khỏi mình.

Dương Xuyến Xuyến đột nhiên la lên thật to.
"Á! Buông ta ra.... Ta van cầu ngươi... buông ta ra...!!!"

"Cứu mạng ~ Ngươi khi dễ ta... Cứu mạng!!!"

Vừa la, Dương Xuyên Xuyến vừa chà mái tóc vốn đã không được buộc gọn vào bàn. Tóc tai rối tinh rối mù cả lên, y phục lại không chỉnh tề, khuôn mặt nàng tràn đầy nước mắt.

Tô Cẩm Lí nhíu mày, trong nháy mắt liền hiểu nữ nhân này muốn làm gì.

Hắn muốn thoát ra, nào ngờ lại có một hàng quan binh xuất hiện trước mặt, đồng thời lại có thêm một nữ nhân. Nàng ta kêu lên.

"Xin quan lớn làm chủ cho tiểu thư nhà ta... Tiểu thư rất đáng thương!!!"

Tô Cẩm Lí vừa nhìn thấy đám quan binh liền hiểu rõ. Hắn lập tức đẩy Dương Xuyến Xuyến ra, muốn bỏ về, nhưng quan binh đã nhanh chóng dùng đao kiếm chói lóa để chặn hắn lại.

Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, định lấy lệnh bài nơi thắt lưng ra, nào ngờ lại phát hiện mình hưởng thụ nhàn hạ quá nên không có mang theo.

"Ta chỉ là vô tình tới đây để tìm tướng công... ai ngờ, vị công tử này lại làm nhục ta...!!!"


Dương Xuyến Xuyến tựa đầu vào vai Tiểu Bích, lệ rơi đầy hai mắt. Nàng vừa nói vừa nhìn trộm Tô Cẩm Lí, đồng thời liếc hắn một cái đầy khiêu khích.

Hừ, thích sạch sẽ chứ gì?

Hôm nay, ta phải đưa ngươi vào trong ngục tối. Ở chỗ bẩn thỉu đó, xem ngươi sẽ ghê tởm tới mức nào!

Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến vùi đầu vào lòng Tiểu Bích, khóc rống lên.

Bọn quan binh nhìn thấy một thiên kim tiểu thư như hoa như học, sớm đã bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.

Bây giờ, mỹ nhân ấy còn đau lòng, rơi nước mắt, bọn họ không khỏi tức giận với Tô Cẩm Lí!

Nghĩ đến đây, bọn quan binh liền muốn bắt Tô Cẩm Lí.

Thế nhưng, nam nhân kia lại nhìn họ bằng cái nhìn lạng lùng.

Ánh mắt tràn đầy sát khí, khiến cả đám người nhất thời yên lặng, chẳng dám động đậy.

Dương Xuyến Xuyến thấy tình huống trở nên như vậy, nàng bắt đầu ngu ngơ.

Không thể không thừa nhận, ánh mắt của nam nhân này có thể khiến mọi người trở nên đóng băng ngay tức khắc.

Nhưng mà, đã đấu với ngươi rồi... Dương Xuyến Xuyến ta tuyệt đối không thể thua trận!

Vì thế, Dương Xuyến Xuyến chậm rãi ngẩng đầu, dùng dáng vẻ tội nghiệp mà nhìn bọn quan binh.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, nước mắt ướt đẫm bên gò má.

Dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, khiến người ta nhìn mà đau lòng, mến thương.

Thân hình đứng ở nói đó, mảnh khảnh yếu ớt, tựa như lá rụng sẽ bay theo gió, thậm chí còn lung lay sắp đổ.

Cả người nàng nhẹ nhàng dựa vào Tiểu Bích, đôi mắt khẽ nhướn lên.

Nơi đáy mắt sáng trong, khuôn miệng cười khổ, đầy vẻ xót xa.

Tóc tai rối bời, ngón tay run rẩy.

Nàng nắm chặt lấy quần áo của Tiểu Bích, mở miệng, đầy sự sợ hãi.

Giọng nói mềm yếu đến chua xót, khiến lòng của bọn quan binh khẽ run.

Ngay cả... Ngay cả Tô Cẩm Lí kia, trong một khắc này, nơi đáy lòng hắn bỗng cảm thấy có hơi đau xót.

"Ta...... xảy ra chuyện như vậy, phải đối mặt với phu quân thế nào đây... Không bằng ta chết đi cho xong..." 

Dương Xuyến Xuyến vừa nói, vừa làm bộ như muốn tát vào má mình. Tiểu Bích vội vàng ôm chặt lấy nàng, cố làm ra vẻ lớn tiếng.

"Tiểu thư, người đừng đau lòng như vậy, cô gia* sẽ không để ý đâu mà, tiểu thư..."

*Chồng của tiểu thư

"Chúng ta sẽ ra mặt cho tiểu thư... nhất định phải trừng phạt tên dê xồm kia một trận!"

Tiểu Bích quay đầu, nhìn lướt qua bọn quan binh, hỏi thêm một câu, "Các vị đại nhân chắc chứ?"

Bọn quan binh nghe nàng ta hỏi vậy, lập tức gật đầu.

Dáng vẻ cùng giải quyết việc chung, ngay sau đó, bọn họ liền quay sang Tô Cẩm Lí, bắt lấy hắn.

Sắc mặt Tô Cẩm Lí trở nên xanh mét.

Thần sắc chán ghét, khinh thường tột độ.

Hắn nhìn Dương Xuyến Xuyến bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó liền phe phẩy chiết quạt, thốt ra một câu không nặng không nhẹ.

"Tới gặp quan phủ à? Không cần các vị đại nhân đây khổ tâm, ta sẽ đi một chuyến với các vị!"

Nói xong, hắn đột nhiên phất tay áo, đẩy bọn quan binh ra, không cho kẻ nào động tới thân thể mình rồi thản nhiên bước ra ngoài.

Bọn quan binh ba chân bốn cẳng chạy theo.

Trước khi đi, họ còn trấn an Dương Xuyến Xuyến.

"Cô nương không cần lo lắng. Tên dê xồm như vậy, tới quan phủ rồi, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn, đòi lại công đạo cho cô nương!"

Dương Xuyến Xuyến gật đầu, nước mắt lưng tròng mà nhìn bọn quan binh, nói bằng giọng yếu ớt.

"Đã làm phiền các vị đại nhân rồi...!"

Đợi cho bọn quan binh đi khỏi, Dương Xuyến Xuyến mới trở lại dáng vẻ vênh váo hung hăng.

Khuôn mặt cao ngạo, tư thế đỡ cằm đầy vẻ kiêu kỳ. Nàng nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Lí mà gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, "Nam nhân đáng chết! Tốt nhất thì ngươi cứ ở lại trong đó mấy ngày đi, đừng để mai này ta gặp lại ngươi, không thì ngươi sẽ chết thảm hại hơn đó!"

Nghe nàng nói vậy, Tiểu Bích liền cảm thấy hơi lạnh đang lan dần từ dưới chân lên trên đầu! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro