Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy thì bổn vương cũng không thể... để ý tới ngươi..."

Nói đến đây, dường như Tô Cẩm Lí nghĩ đến cái gì đó, lời nói của hắn tràn đầy sự cười chê.

"Hóa ra, lúc trước ngươi nghĩ cách quấn lấy bổn vương là vì ái mộ bổn vương..."

"Đáng tiếc, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, bổn vương lại chẳng hề muốn một nữ nhân hao tổn tâm cơ như ngươi!"

"Vì vậy, bổn vương trả mấy lời này lại cho ngươi..."

"Nữ nhân, ngươi chết chắc rồi..."

"Tính kế bổn vương, lợi dụng bổn vương......"

"Bổn vương nên bắt ngươi thế nào cho phải?"

Ái mộ hắn hả?

Nữ nhân hao tổn tâm cơ?
Hắn cho rằng nàng làm mọi thứ như vậy, chỉ vì muốn hắn để mắt sao?

Nam nhân này quá tự cao, tự xem bản thân mình quan trọng đấy à?

Dương Xuyến Xuyến nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của Tô Cẩm Lí. Đúng lúc nàng định mở miệng, hắn lại đột nhiên gật đầu, làm ra vẻ rộng lượng.

"Thôi đi, bổn vương không có tâm trạng để bực bội vì một nữ nhân. Nể tình ngươi ái mộ bổn vương, bổn vương tạm thời tha cho ngươi, chỉ là lần sau không được bày ra lý do này nữa!"

"Bổn vương quả thật không muốn có một chút quan hệ nào với nữ nhân như ngươi!"

Dương Xuyến Xuyến nghe hắn nói vậy, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy của nàng nhất thời bị kích động mạnh mẽ!

Vì thế, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng, vừa nhìn hắn vừa chớp chớp đôi mắt, nói: "Tô vương gia đúng là tự coi trọng bản thân quá rồi!"

"Cô nãi nãi* ta đây thích tên ăn mày kia, hoàn toàn không có thèm ngắm ngài!"

*Bà cô

"Lúc nãy ngài cũng thấy đấy, nam nhân quấn lấy cô nãi nãi ta đây không ít, chứng tỏ cô nãi nãi tay đây rất có giá trị, chẳng qua đúng lúc nghe có người gọi hai tiếng vương gia, cô nãi nãi ta đây mới thử lợi dụng một tí!"

"Nếu ngài không phải là vương gia, cô nãi nãi ta đây mà thèm nhìn ngài một cái sao – Aaa!!!"

  

Dương Xuyến Xuyến còn chưa nói xong, cằm của nàng đã bị đối phương nắm lấy, đẩy lên cao.


Thị vệ đi theo bên cạnh Tô Cẩm Lí cũng phải trố mắt nhìn, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin!

Vương gia của bọn họ... lần đầu tiên trong đời, hắn động vào một nữ nhân mà chính hắn còn chưa giám sát người ta lau rửa sạch sẽ! (*Thông cảm: Nam chính của chúng ta mắc bệnh quá đà -.-)

Chuyện này có tính là... chuyện lạ hiếm thấy không?

Dương Xuyến Xuyến nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Tô Cẩm Lí, đôi mắt ấy chứa đầy lửa giận, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng!

"Ngài... Ngài muốn làm gì...!!!"

"Cách xa ta một chút, nếu không ta sẽ la "vô lễ" đó..."

Dương Xuyến Xuyến nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt mình, giọng nói của nàng chợt giống như vấp phải cái gì đó!

Không thể không thừa nhận, dáng vẻ của hắn rất được!

Cho dù đang tức giận, cả người hắn cũng toát ra vẻ phong tình vạn chủng*!

*Ý nói một người có rất nhiều dáng vẻ, rất nhiều cử chỉ khác nhau ở một thời điểm nào đó, ngắm mãi không chán!

Nói một câu từ tận đáy lòng, nàng quả là chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như thế!

Tô Cẩm Lí nghe Dương Xuyến Xuyến nói vậy, hắn liền tới gần nàng thêm một bước, cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lẫn đôi mắt trong suốt, yên tĩnh của nàng, sau đó hạ thấp giọng, nở nụ cười lần thứ hai: "Vô lễ hả?"

"Á...?"

Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, cảm thấy tình huống giữa nàng và hắn cực kỳ mập mờ.

Nàng nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh của mình liền nuốt nước bọt, nói với vẻ dè dặt, cẩn trọng, thậm chí hỏi ngược lại.

"Ngài nói gì? Ta không hiểu!"

"Không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi quên rồi hả?"

"Từng có một lần ở Diệp Thành... Bổn vương vô lễ với ngươi một lần, hôm nay, tuyệt đối không có lần thứ hai..."

Dương Xuyến Xuyến nghe hắn nói vậy, đáy lòng nàng chợt cảm thấy cay đắng, giống như câm điếc ăn phải hoàng liên*, khổ mà không thể nói.

*Một vị thuốc đông y, có vị rất đắng

Hắn... hắn... hắn... muốn làm gì?

Không phải là truy cứu chuyện đó chứ?...

Đúng là đồ nam nhân nhỏ mọn, mới đó mà đã ghi thù!

Dương Xuyến Xuyến thầm oán, đôi mắt nàng cũng xoay chuyển thật nhanh.

Bỗng nhiên nhìn thấy khoảng cách giữa mình và hắn khá gần, nàng nghĩ ngợi rồi lập tức bày ra dáng vẻ "ta sẽ cho ngươi được chết tử tế!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro