Phần 17: Phụ trách với ta cả đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Preiya

Khi đó, nàng liền bắt đầu ảo tưởng ——

Rốt cuộc như thế nào là một người nam tử? Lớn lên là bộ dáng gì?

Cho nên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Sợ hãi len lén nhìn hắn một cái.

Tâm tư mơ hồ, sau khi nhìn thấy nam tử tao nhã tuấn mỹ này, không kìm lòng được mà trầm luân.

Từ đó về sau, nàng mong đợi, ngóng nhìn, do dự, hưng phấn...

Tất cả cũng là bởi vì Tô Cảnh Lương.

Nàng đường đường là Sơ Tâm công chúa Hằng Quốc.

Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Vậy mà, vì một phu quân.

Vì tâm tư nữ tử nho nhỏ, cam tâm tình nguyện tin vào truyền thuyết miếu thần nữ này.

Làm như vậy, chỉ là một tâm nguyện, một nguyện vọng.

Nghĩ tới đây, Tô Sơ Tâm ngước mắt lên, kiên định nhìn Tô Cảnh Lương.

Nhỏ giọng và thành khẩn nói:

"Cảnh Lương, ta sợ..."

"Cho nên, vì tương lai của chúng ta, bất luận là cái gì."
"Chỉ cần chúng ta có thể ở chung một chỗ thật tốt, ta đều nguyện ý..."

"Cái gì cũng nguyện ý... thử nghiệm!"

Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, hơi nghiêng đầu, lại liếc nhìn về hướng ngược lại.

Một khắc kia, hắn cảm giác được rõ ràng, đáy lòng mình đau nhói.

Nở một nụ cười lạnh nhạt, vẫn như không có chuyện gì xảy ra như cũ, dáng vẻ thong dong tự đắc.

Tô Cảnh Lương lại hơi dừng lại.

Nhìn vẻ mặt Tô Sơ Tâm rất nghiêm túc, đáy lòng thoáng hiện một chút mềm mại.

Vươn tay ra, xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Tô Sơ Tâm.

Rồi sau đó lại nhìn một chút đám người đến người đi, vô cùng chật chội.

Nhưng, lúc quay đầu nhìn về phía Tô Sơ Tâm, vẫn mang theo vài phần ôn nhu nói:

"Ngươi chờ ta ở chỗ này, ta qua đó cầm..."

Dừng một chút, giống như là nghĩ tới điều gì, quay đầu hướng về phía Tô Cẩm Lí nói:

"Hoàng đệ, phiền toái đệ chiếu cố cho Sơ Tâm, người đến người đi, đừng để người khác chen lấn nàng!"

Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mây gió.

Liếc nhìn gò má Tô Cảnh Lương trước mặt, lại từ đầu đến cuối không có dũng khí liếc mắt nhìn Tô Sơ Tâm.

Trong lòng không nói ra được phiền muộn, dọc theo đường đi, bị bọn họ mạnh mẽ lôi kéo, bồi bạn.

Nhìn tình cảm của hai người đã vô cùng nồng đậm, tâm Tô Cẩm Lí, có chút không thể làm gì.Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mây gió.

Liếc nhìn gò má Tô Cảnh Lương trước mặt, lại từ đầu đến cuối không có dũng khí liếc mắt nhìn Tô Sơ Tâm.

Trong lòng không nói ra được phiền muộn, dọc theo đường đi, bị bọn họ mạnh mẽ lôi kéo, bồi bạn.

Nhìn tình cảm của hai người đã vô cùng nồng đậm, tâm Tô Cẩm Lí, có chút không thể làm gì.

Hắn để cho mình biểu hiện ra lạnh nhạt một chút, ý đồ che giấu đi, áp chế phiền muộn ở đáy lòng mình sắp khống chế không được.

Vậy mà, lại càng khổ sở hơn, lại cự tuyệt đáy lòng, mãnh liệt tuôn ra.

Thì ra là, thời gian lâu như vậy, hắn không phải là không mong đợi, không phải là không để ý ——

Hắn cũng hi vọng, hi vọng Sơ Tâm, giống như ngày trước vậy, lôi kéo tay áo của hắn, thẹn thùng ngọt ngào gọi một tiếng:

"Cẩm Lí, theo ta tới Ngự Hoa Viên đi dạo một chút đi..."

"Cẩm Lí, mang ta đi khu vực săn bắn đi..."

"Cẩm Lí, dẫn ta tới Túy Nguyệt Lâu đi..."

Mà khi đó hắn, cho là Tô Sơ Tâm thích dính hắn, thích hắn.

Nhưng là, cho tới bây giờ, mới chợt hiểu ra ——

Thì ra là, khi đó, trong trái tim Tô Sơ Tâm, đã chôn giấu một người thật sâu.

Tô Cảnh Lương...Đi Ngự Hoa Viên, có thể thấy Tô Cảnh Lương nhàn tản uống rượu với thị thiếp của mình.

Tô Sơ Tâm sẽ giống như là tiểu hài tử, nhào qua, ôm Tô Cảnh Lương, giả bộ dáng vẻ vô tội:

"Thái tử ca ca, theo ta và Cẩm Lí chơi đùa đi..."

Đi khu vực săn bắn, Tô Sơ Tâm sẽ bốc đồng chạy tới đó, cố ý trẹo chân.

Sau đó hai mắt sẽ tội nghiệp, nhìn Tô Cảnh Lương, vô cùng ủy khuất bĩu môi, nói:

"Thái tử ca ca, ta không đi được, người cõng ta có được không?"

Đi Túy Nguyệt Lâu, thanh lâu lớn nhất Đế Đô, Tô Cảnh Lương phong lưu thành tính, đương nhiên nhiều lần lưu luyến ở nơi này.

Tô Cẩm Lí thích sạch sẽ thành tính, đương nhiên vô cùng chán ghét nơi này.

Vậy mà, cắn chặt răng, Tô Cẩm Lí vẫn mang theo Tô Sơ Tâm đi tới nơi này.

............

Tô Cẩm Lí đột nhiên cắt đứt ý nghĩ của mình, không thể tiếp tục nữa.

Cũng đã hai năm, hôn sự của Tô Sơ Tâm và Tô Cảnh Lương, đã định ra tới hai năm rồi.

Nên lưu, không giữ được!

Nên vứt, cũng không nên giữ lại!


  Cũng đã hai năm, hôn sự của Tô Sơ Tâm và Tô Cảnh Lương, đã định ra tới hai năm rồi.

Nên lưu, không giữ được!

Nên vứt, cũng không nên giữ lại!

"Thôi, vẫn là Bổn vương đi đi..."

"Sơ Tâm công chúa là Thái tử phi, Bổn vương có thể nào phụng bồi được, không khỏi có chút bị người khác bắt thóp!"

Tô Cẩm Lí nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, sải bước đi về phía đám người.

Tô Sơ Tâm nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tô Cẩm Lí, để lộ ra mấy phần thành thục cao ngạo hơn trước, khẽ cau mày.

Tô Cẩm Lí, thế nhưng lại gọi mình là Sơ Tâm công chúa...

Hắn đều gọi mình là Sơ Tâm, Tiểu Sỏa Qua, Tiểu Ngai Qua*,...

*tiểu sỏa qua, tiểu ngai qua: quả dưa nhỏ ngu ngốc

Chưa qua bao lâu, nam tử giống như là ca ca này, trở nên càng lúc càng thành thục mê người rồi sao?

Chưa qua bao lâu, nam tử vô cùng thân thiết với mình, trở nên càng lúc càng xa cách mình rồi sao?

Chưa qua bao lâu, Tô Cẩm Lí coi mỗi câu nói của mình đều trở thành bảo bối, che chở mình bảo hộ mình, thích dính lấy mình này, phảng phất như có một kênh rãnh cắt ngang qua với mình?

Tô Cảnh Lương khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh Tô Sơ Tâm.

Lôi kéo tay của nàng, chống lại con ngươi linh động của Tô Sơ Tâm.

Trên mặt bất động thanh sắc, vươn tay ra xoa xoa gương mặt của Tô Sơ Tâm.

Ôn nhu nói: "Sơ Tâm, hoàng đệ, đối xử với ngươi thật là tốt!"

Tô Sơ Tâm nghe được lời như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi lắc lắc.

Sau đó phảng phất như là đang biện giải gì đó, nhanh chóng nói:

"Không phải vậy, Cảnh Lương, ta thích chàng nhất..."

Nói tới đây, gương mặt hơi đỏ ửng lên.

Tô Cảnh Lương nghe được lời như vậy, duỗi tay ra ôm Tô Sơ Tâm vào trong ngực của mình.

Kề sát bên tai nàng, nhu hòa nói: "Ừ, ta biết."

Trên mặt Tô Sơ Tâm rõ ràng thoáng qua vẻ thất vọng.

Cảnh Lương, chàng ấy... Cho tới bây giờ đều là những lời này.

Mình ra vẻ lòng tràn đầy tình yêu về phía hắn, hắn cũng chỉ là một câu nói lạnh nhạt như vậy.

Ừ, ta biết...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro