Phần 18: Phụ trách với ta cả đời (t)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Xuyến Xuyến khó khăn lắm mới có thể chạm vào hoa đăng ở dưới nước.

Thế nhưng khi nàng vươn tay định lấy nó thì đồng thời cũng có một người vươn tay muốn lấy.

Dương Xuyến Xuyến chợt cảm thấy mất hứng, nàng đã trải qua trăm ngàn khổ sở mới chen lấn được đến đây, tất cả chỉ vì hoa đăng này mà thôi!

Làm sao có thể để người khác cướp đồ của mình chứ?!

Dương Xuyến Xuyến lớn tiếng la lên: "Hoa đăng đó là của ta! Ta đưa tay ra trước!"

Tô Cẩm Lí nhíu mày, sau đó nhận ra có người đang nói mình, giọng điệu hết sức quen thuộc.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nhìn thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, khuôn miệng ai đó nở nụ cười thản nhiên, nụ cười xinh đẹp khuynh đảo cả thiên hạ.

Thế nhưng, hắn lại cau mày!

Ánh mắt có vẻ không vui!

Nhất định là nữ nhân này đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt" với hắn!

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Đầu tiên là Diệp Thành, sau đó là quán trà, kế tiếp là đế đô, bây giờ lại là hoa đăng...

Năm lần bảy lượt, hắn đi tới đâu cũng gặp phải nàng!
Nếu thật sự là duyên phận trùng hợp, nếu thật sự là không hẹn mà gặp? Hắn chẳng thèm tin đâu!

Gặp lần hai thôi chứ, ai lại gặp tới lần thứ tư?!

Nữ nhân này, hắn biết rõ nàng là đại tiểu thư danh môn quý tộc. Coi như nàng thông minh, dùng nhiều cách thức, nàng tưởng mình có thể gạt được hắn à?!

Dương Xuyến Xuyến nhìn thấy khuôn mặt Tô Cẩm Lí thì rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ thế giới nhỏ như vậy sao?

Nàng đi tới đâu cũng gặp hắn hết!

Dương Xuyến Xuyến nhìn thẳng cặp mắt trong suốt của Tô Cẩm Lí, nhưng cái nhìn của hắn lại rất càn rỡ, kèm theo mấy phần mỉa mai.

Dĩ nhiên là nàng biết ý của hắn, bỗng nhiên cảm thấy suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.

Nàng đúng là xui xẻo tám đời, cứ phải đụng mặt hắn!

Chỉ cần bước ra khỏi cửa lớn Dương gia, cho dù nàng đi đến đâu, dường như đều có khả năng gặp lại hắn!

Huống hồ nàng lại biết hắn là Tô vương gia.

Lúc về nhà, nàng từng giả vờ như vô ý, hỏi phụ mẫu thời cổ đại – cũng là phụ mẫu hiện giờ của mình.

Hai người lôi kéo nàng cả buổi tối, lải nhải một hồi cho nàng nghe về lịch sử vinh quang của Tô vương gia.

Thậm chí, phụ mẫu còn nói rằng, nếu như nàng có thể gả cho Tô vương gia thì đó chính là phúc đức mấy đời mà Dương gia tu được!

  

Dương Xuyến Xuyến thấy lão cha và lão nương khen ngợi Tô Cẩm Lí như vậy, nàng không thể không thừa nhận rằng đáy lòng mình thực sự dấy lên một chút ghen tỵ!


Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến chợt lườm đối phương một cái!

Đụng phải hắn, đúng là hệt như bị bóng đè!

Tô Cẩm Lí và Dương Xuyến Xuyến đối mắt với nhau cực chuẩn xác!

Bốn mắt giao nhau, cả hai đều nhìn ra ý khiêu khích trong mắt đối phương.

Đồng thời kinh ngạc một hồi.

Nhưng cả hai cũng nhanh chóng quay đầu lại cực ăn ý.

Vẻ mặt khinh thường, không thèm nhìn đối phương.

"Thiếu gia, cô nương, kiểu hoa đăng này chỉ có một, hai người xem... chúng tôi phải làm sao bây giờ..."

Tô Cẩm Lí nghe vậy thì chợt nghĩ đến Tô Sơ Tâm đang chờ hoa đăng.

Dáng vẻ của hắn thêm mấy phần cường thế, đoạt lấy hoa đăng trong tay Dương Xuyến Xuyến.

Động tác bá đạo thô lỗ, nhưng lúc cầm lấy hoa đăng thì hắn lại giống như đang che chở cho nó vậy.

Sau đó lấy tiền đưa cho người coi miếu, thản nhiên rời đi. Dương Xuyến Xuyến nhìn bóng dáng bỏ đi của Tô Cẩm Lí, quả nhiên là hắn không thèm để nàng vào trong mắt (khinh thường).

Vẻ mặt nàng không thể nhịn được nữa.

Một ý nghĩ không ngừng quay cuồng trong lòng...

Con lợn tự cao tự đại đáng chết kia! Dám khinh bỉ ta? Không thèm nhìn ta? Lại còn cướp hoa đăng của ta?

Đột nhiên, Dương Xuyến Xuyến bước đi thật tiêu sái đến trước mặt Tô Cẩm Lí, cản đường của hắn một cách không khách khí.

Ánh mắt hắn vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, nét cười thanh nhã như một vị thần.

Nhưng lại là cười lạnh, hơi thở lại không hề dồn dập.

Chỉ liếc Dương Xuyến Xuyến một cái.

Giọng điệu tựa như cười, tựa như không cười, kèm theo tiếng hừ lạnh lẽo: "Có chuyện thì mau nói!"

Dương Xuyến Xuyến ngước đôi mắt sắc lạnh lên, nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Tô Cẩm Lí.

Nàng cũng làm ra dáng vẻ lười nhác mà nhìn hắn đang liếc mình, sau đó chỉ tay vào hoa đăng kia.

Nói: "Đưa hoa đăng cho ta!"

Tô Cẩm Lí nhìn thoáng qua hoa đăng trong tay mình, khóe mắt chợt lóe lên ánh nhìn khó chịu. 

Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, mở miệng nói: "Bây giờ là của ta!"

"Ngươi - - "

Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, ngón tay nàng âm thầm siết chặt, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.

Nàng ngẩng đầu lên từ từ, hít thật sâu.

Để bản thân mình trông có vẻ lạnh nhạt hơn.

Sau đó mới mở miệng nói: "Ta nhìn trúng trước đấy chứ, là ngươi cướp lấy!"

Lời của nàng vừa thốt ra, đôi mắt Tô Cẩm Lí chợt ánh lên cái nhìn sắc lạnh như băng.

Nữ tử này, quả nhiên có ý đồ xấu với hắn!

Các ngươi nhìn xem...

Nhìn xem, tự nàng ta nói ra rồi đấy! Nàng ta nhìn trúng, ta lại cướp mất!

Hắn không tin, trong hơn một ngàn cái hoa đăng ở đây, nàng lại cố tình nhìn trúng một cái mà Tô Sơ Tâm coi trọng!

Nữ tử này, quả nhiên là cố tỏ vẻ, lạt mềm buộc chặt!
"Đường đường là Vương gia, vậy mà cũng không hơn được cái gọi là "ỷ thế hiếp người" nhỉ?!"

Dương Xuyến Xuyến khẽ mở miệng, cánh môi đỏ miệng tràn đầy sự quyến rũ.

Nàng thản nhiên nói tiếp: "Không thể không nói, kiểu người như Tô vương gia, tiểu nữ quả là cực kỳ sợ hãi đấy!"

Sự châm chọc trong lời nói của nàng cứ hiển hiện rất tự nhiên!

Tô Cẩm Lí hừ lạnh một tiếng: "Một khi đã sợ hãi như vậy thì ngươi đừng có xuất hiện trước mặt bổn vương mãi!"

Hắn đột nhiên phẩy tay áo một cái, xoay người muốn rời khỏi.

Chợt nhìn thấy ở đằng sau, Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm đang đi tìm mình.

Hắn vẫy vẫy tay, định vươn tay đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm.

Nào ngờ lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Dương Xuyến Xuyến ở sau lưng.

"Do ngươi xuất hiện ở trước mặt bổn tiểu thư trước chứ bộ!"

Trong nháy mắt, Tô Cảnh Lương, Tô Sơ Tâm và bọn thị vệ theo cùng đều giống như ngừng thở.

Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Dương Xuyến Xuyến, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩm Lí.

Khắp thiên hạ này, đừng nói là Tô Sơ Tâm, cho dù là người như Tô Cảnh Lương cũng không dám nói lời như thế với Nhị hoàng tử bướng bỉnh kiêu ngạo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro