Phần 19: Phụ trách với ta cả đời (TT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tô Cẩm Lí bỗng nhiên quay đầu, cho rằng bản thân mình nghe lầm rồi!

"Đừng quên, ta nhín trúng hoa đăng đó trước, ngươi tới sau mà còn tự tay cướp lấy!"

"Nếu như ta nhớ không lầm, hình như hôm nay là Tiết nhân duyên."

"Tô vương gia làm như vậy, thật sự khiến người ta hoài nghi đấy!"

Tô Cẩm Lí cố hết sức đưa hoa đăng cho Tô Sơ Tâm.

Dương Xuyến Xuyến nhìn hoa đăng rơi vào lòng Tô Sơ Tâm, sau đó lại thấy ánh mắt Tô Sơ Tâm dán chặt vào người Tô Cảnh Lương, nàng chợt nghĩ đến dáng vẻ che chở hoa đăng ban nãy của Tô Cẩm Lí.

Bỗng nhiên... nghĩ tới cái gì đó!

Khóe miệng Dương Xuyến Xuyến khẽ giật, hiện lên ý cười.

"À há? Hóa ra ta nghĩ sai rồi hả? Còn có hàm nghĩa khác sao? Cùng lắm thì Tô vương gia chỉ là người chạy việc..."

Tô Cẩm Lí nghe nàng nói vậy thì đột nhiên quay đầu lại.

Hắn nheo đôi mắt tràn đầy cái nhìn nguy hiểm, trong nháy mắt đã muốn nuốt chửng Dương Xuyến Xuyến, cơn giận ngập đầu!

Đã vậy còn trông thấy ánh mắt Dương Xuyến Xuyến lóe lên một chút giật mình, một chút khinh thường, thậm chí còn có mỉa mai, trào phúng!

Tô Cẩm Lí hoàn toàn không thể khống chế được nữa!

Hắn thích Tô Sơ Tâm!

Cho dù có người biết được chuyện đấy, cho dù là Thái tử Tô Cảnh Lương, chẳng ai dám nói thẳng ra lời mỉa mai với hắn như vậy!

Nữ tử này lại có gan vạch trần điểm yếu của hắn!

Một cơn giận dữ lan ra khắp toàn thân!

Tô Cẩm Lí đột nhiên bước đi tiêu sái đến trước mặt Dương Xuyến Xuyến, bắt lấy tay nàng.

Bế thân mình nhỏ gầy của nàng lên vai mình rồi nhanh chóng biến mất trong đám người.

Tiểu Bích nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị người ta bắt cóc thì chợt hoảng hết cả lên.

Tô Sơ Tâm chưa bao giờ nhìn thấy một Tô Cẩm Lí như thế, nàng nhìn bóng lưng hai người ấy mà sắc mặt sợ run.

Chỉ riêng Tô Cảnh Lương, trong đầu y hiện lên một chút hứng thú. 

Ánh trăng bàng bạc tỏa sáng và rải đầy khắp mặt đất.

Tô Cẩm Lí khiêng Dương Xuyến Xuyên xuyên qua đám người, xoay mình lên ngựa rồi chạy băng băng trên đường cái.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua hai gò má hắn.

Gió mạnh đến mức làm hắn tỉnh lại.

Rốt cuộc hắn đã phạm phải điều gì chứ?

Trừ Tô Sơ Tâm ra, hắn chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ động lòng với nữ nhân nào khác.

Từ tận đáy lòng, hắn chỉ nhận định một nữ tử là Tô Sơ Tâm mà thôi.

Cho dù nàng ta không yêu hắn, cho dù trong mắt nàng ta không có hắn, hắn cũng không đành lòng làm tổn thương nàng ta một chút nào!

Nhưng bây giờ, hắn đã làm ra một chuyện mà bản thân chẳng dám tưởng tượng!

Khiêng một nữ nhân, hơn nữa nàng còn khiến hắn không khống chế được đến mức quên sạch sẽ việc thích Tô Sơ Tâm!

Tô Cẩm nhíu mày, đáy lòng chợt nghĩ đâm lao thì phải theo lao thôi!

Phải làm sao mới có thể giải quyết nữ tử từ trên trời rơi xuống này?
Dương Xuyến Xuyến thật sự muốn nôn, ngựa chạy băng băng với tốc độ nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi!

May mắn là lúc còn ở thời hiện đại, nàng từng học cưỡi ngựa, bằng không thì hôm nay nhất định sẽ ngất đi mất!

Nàng có thể cảm giác được tiếng gió vù vù bên tai mãnh liệt đến mức nào, đầu óc tựa như muốn choáng váng, mắt hoa lên làm nàng khổ sở không sao tả hết.

Hồi lâu, nàng mới cảm thấy tốc độ chầm chậm lại.

Cả người cũng từ từ hoàn hồn.

Nhưng sau đó chợt phát hiện mình đang ở trong cái ôm siết chặt của một nam nhân.

Cái ôm của nam nhân này vừa ấm áp, vừa rộng lớn lại vừa kỳ quái, khiến cho người ta có cảm giác vững vàng.

Mà chính nàng còn ôm chặt lấy eo hắn.

Trong nháy mắt, tim của Dương Xuyến Xuyến bỗng nhiên đập dồn dập, không thể khống chế.

Hơi thở tràn đầy mùi hương thơm ngát của nam nhân vây lấy nàng...

Nàng không nhớ rõ... rốt cuộc đã qua bao lâu, nàng không được một nam nhân ôm ấp như vậy.

Thậm chí, nàng từng cho rằng cả đời này, ngoại trừ Tô Tử An, nàng sẽ không bao giờ được nam nhân bế nữa.

Dương Xuyến Xuyến bắt buộc bản thân phải lấy lại tinh thần, nhưng từ tận đáy lòng nàng lại có gì đó khó thể nói thành lời, cứ luẩn quẩn loanh quanh mãi.

  Nàng cứng đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

"Buông ta ra! Chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Nếu ôm ta như vậy, ngươi phải phụ trách cả đời ta!"

Tô Cẩm Lí nghe nàng nói thế, sắc mặt hắn chợt trở nên xanh mét.

Hắn cười lạnh, cuối cùng thì nàng cũng để lộ mục đích thật sự rồi!

Tô Cẩm Lí nhìn quanh cảnh xung quanh, tựa như nghĩ tới gì đó.

Hắn đột nhiên tăng tốc, ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.

"Phụ trách cả đời ngươi? Mơ đi!" Tô Cẩm Lí nói không nhanh không chậm.

"Vậy thì mau thả ta xuống!"

Tô Cẩm Lí nghe vậy, lập tức nhìn thoáng qua nàng.

Đáy mắt lóe lên ánh mắt ý vị không rõ ràng, hắn lập tức nhếch môi lên.

Nói rất gọn gàng dứt khoát: "Được!"

Ngay sau đó, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy cả người mình bị Tô Cẩm Lí túm lấy.

Nàng kêu lên một tiếng, cả người bị vứt xuống đường.

Tõm ~.~

Dương Xuyến Xuyến thét chói tai, dùng sức vuốt nước trên mặt!

Nam nhân đáng chết, dám vứt nàng xuống nước!

Đêm tháng tư, nước sông lạnh như băng!

Trời ạ, nàng cảm thấy toàn thân bị động, không thể nhúc nhích rồi!

Mà Tô Cẩm Lí lại ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm nàng với vẻ hiên ngang.

Đuôi mắt hắn tràn đầy sự lạnh lùng lùng, đôi môi khẽ nhếch lên, thản nhiên nói:

"Nữ nhân, tốt nhất đừng có nảy sinh ý đồ quấn lấy ta, không có lợi cho ngươi đâu!"

Nói xong, hắn xoay người, thậm chí còn kiêu ngạo muốn rời khỏi.

Dương Xuyến Xuyến thật sự rất muốn la to lên, nàng không biết bơi đâu...

Nàng sợ nhất là nước!

Nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, ở đây chỉ có một mình, một khắc này, Dương Xuyến Xuyến thật sự sợ hãi.

Nàng dùng sức giãy dụa, đáy lòng chua xót.

Trong nháy mắt, nàng nhìn bóng lưng Tô Cẩm Lí mà chợt nhớ tới một bóng lưng kiên quyết khác.

(Ở đoạn này sẽ bắt đầu hồi tưởng về hiện đại nên mình dùng lối xưng hô khác)

Lúc đó, cô thật sự cho rằng Tô Tử An thích mình.

Cô quấn lấy anh, dính lấy anh, một tiểu thư ngàn vàng vốn kiêu ngạo, tính tình nóng nảy lại ngày càng tinh tế và sâu sắc...

Tim cô rung động vào năm mười lăm tuổi, "nhất kiến chung tình" – vừa gặp đã yêu Tô Tử An.

Cho dù vào lúc ấy, được vây quanh bởi những cảm xúc yêu đương nhạt nhòa, cô cũng không hiểu được yêu là gì!

Cô gọi Tô Tử An là anh, anh cũng chăm sóc cô như một người anh trai thật sự.

Tô Tử An hút thuốc, uống rượu; cô ăn kẹo mềm bọc đường, uống nước trái cây chua ngọt.

Sau này, anh đến Bắc Kinh học đại học, cô bốc đồng đòi phải đi theo.

Cô cứ cố chấp như thế, luôn cho rằng một khi mình thích người con trai nào thì người con trai đó sẽ là người đàn ông của mình suốt đời, không cho phép anh rời khỏi mình.

Lúc ấy, Dương Xuyến Xuyến đúng là "ngang ngược càn quấy" (vô pháp vô thiên).

Ba mẹ yêu thương, thậm chí phải nói là yêu chiều quá độ nên mới khiến cô tưởng rằng Tô Tử An chỉ thuộc về một mình cô.

Hơn nữa, Tô Tử An lại luôn che chở cô rất dịu dàng, để mặc cô tùy ý khóc lóc om sòm, anh luôn nhẫn nại như thế.

Nhưng mà... Dương Xuyến Xuyên chưa từng nghĩ đến việc mọi thứ đều sẽ thay đổi.

Chẳng qua chỉ là một giấc mộng ảo tưởng của cô mà thôi.

Cõi lòng cô tràn đầy một thứ mà cô cho rằng đó là tình yêu. Đi theo Tô Tử An, trông qua thì dường như không có việc gì cả.

Thật ra, lúc cô dốc hết toàn lực để yêu, Tô Tử An đã bỏ qua cô. Không biết vì duyên cớ gì.

Anh chỉ nói một câu hờ hững --

Tình yêu không phải là cưỡng cầu. Anh không thích em, lại càng chẳng thể yêu.

Sau đó, anh đã đi rồi...

Hoặc là từ trước tới giờ, anh ngại quyền thế và tiền tài của ba mẹ cô nên mới miễn cưỡng làm bạn...

Đúng hơn, cô cũng chỉ là đối tượng mà Tô Tử An muốn báo đáp, thời gian càng lâu, anh càng cảm thấy gánh nặng ấy không thể chuyển dời!

Mặc kệ, suy cho cùng là thích thật hay thích gả...!

Dù sao thì con người vẫn luôn ích kỷ như vậy...

Vì bản thân, mỗi một cá nhân đều phải tàn nhẫn một lần!

Lúc ấy, Dương Xuyến Xuyến mới mười chín tuổi.

Cuộc đời cũng bắt đầu không còn hoàn mỹ như những gì cô nhìn thấy ở bề ngoài...

Tiểu thư ngàn vàng nũng nịu, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng lại không có được tình yêu đích thực của riêng mình!

Từ đó về sau, cô học được cách ngụy trang.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro