Phần 21: Bất ngờ hôn nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

"Hả?"

Tô Cảnh Lương lên tiếng không nhanh không chậm, một ý tưởng hiện lên trong mắt, y nói bằng giọng điệu bình tĩnh:

"Phái người điều tra một chút đi, dù sao thì Tô vương gia đẩy nàng ấy xuống nước trước, hơn nữa Sơ Tâm còn lấy hoa đăng của nàng ấy. Chúng ta sai trước, vẫn nên bồi thường một lễ cho thỏa đáng, tránh để dân chúng nói chúng ta là hoàng gia dựa thế khinh người!"

"Tùy ý!" Tô Cẩm Lí thốt ra một câu hờ hững.

Hắn và Tô Cảnh Lương có tình huynh đệ. Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ở chung rất nhạt nhẽo, vô vị...

... nhưng máu mủ tình thâm, giữa bọn họ không hề xảy ra tình huống "vì quyền thế mà trở mặt".

Hơn nữa, đối với bào huynh đồng phụ dị mẫu* này, hắn hoàn toàn kính trọng.

*Anh ruột cùng mẹ khác cha

Nói xong, Tô Cẩm Lí lập tức cưỡi ngựa, nhanh chóng rời khỏi.

Tô Cảnh Lương cũng lên ngựa, kéo Tô Sơ Tâm lên, ôm vào lòng mình, đuổi theo hướng mà Tô Cẩm Lí vừa đi.

"Cảnh Lương... Hôn sự của chúng ta, phụ vương và mẫu phi có nói sẽ được định vào ngày mấy không?"
Cõi lòng nàng ta rối nùi, nàng ta đang sợ hãi...

Sợ hãi nữ tử kia, Tô Sơ Tâm bỗng thấy loáng thoáng một dự cảm nào đó, sợ rằng nữ tử kia sẽ cướp mất Tô Cảnh Lương của nàng ta.

"Sao vậy? Sơ Tâm chờ không kịp nữa à?" Tô Cảnh Lương trêu chọc, nhưng trong đầu y lại hiện lên hình ảnh bướng bỉnh lì lợm của nữ tử đã sửa trị Tô Cẩm Lí, y cũng không thể trả lời Sơ Tâm một cách sảng khoái như trước, trả lời rằng "không phải Sơ Tâm thì không cưới".

Tô Cảnh Lương nhận ra ý nghĩ của mình mà phát hoảng, y chợt nở nụ cười mất tự nhiên, ôm chặt Tô Sơ Tâm vào lòng, sau đó nói vào tai nàng ta rất nhẹ nhàng: "Sơ Tâm, ta sẽ về thương lượng với phụ vương! Sơ Tâm của ta trưởng thành rồi, gấp đến độ muốn gả cho người!"

Tô Sơ Tâm đỏ mặt.

Nàng ta yên lặng, rúc người vào trước ngực Tô Cảnh Lương.

Nhưng tim lại đập cực kỳ nhanh.

Kèm theo mấy phần hoảng sợ xen lẫn bất an.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Ngày thứ hai, sau giữa trưa.

Dương Xuyến Xuyến vừa mới ngủ dậy.

Nàng ngồi trước gương đồng, nhìn Tiểu Bích trang điểm cho mình.

  

Ngoài cửa, có người chợt bẩm báo: "Tiểu thư, đây là thiếp mời mà lão gia và phu nhân đưa tới, nói là Thái tử gia đưa qua, mời tiểu thư qua đó, người của phủ Thái tử đang chờ ở bên ngoài phòng!"

Tiểu Bích nhận thiếp mời rồi đưa cho Dương Xuyến Xuyến.

Dương Xuyến Xuyến xem một lần với vẻ hờ hững, ánh mắt nàng trở nên trầm tư, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười thầm.

Thì ra hôm qua, nam tử kia chính là đương kim Thái tử, bào huynh của Tô vương gia.

Chẳng qua nếu so sánh hai người họ, Thái tử gia có vẻ trầm ổn, ấm áp hơn một chút, không giống Tô vương gia lạnh lùng như băng, xa cách như vậy.

Dương Xuyến Xuyến đặt thiếp mời trong tay xuống, dặn dò Tiểu Bích:

"Thôi, Thái tử gia cũng ra mặt rồi, nếu ta lại không đi thì chẳng khác nào hạ thấp thể diện của hoàng gia đến cực hạn."

"Thái tử gia làm vậy, hẳn là đã cho ta một nấc thang để leo xuống."

"Tiểu Bích, nói với người của phủ Thái tử rằng lát nữa, ta sẽ đến chỗ hẹn đúng giờ!"

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆Mỹ nhân như ngọc, ca múa thâu đêm suốt sáng. Mấy nhành hoa leo mềm mại thanh thoát, bình vàng mà rượu chẳng còn.

Hơi thở ướt át, kiều diễm hoang phí, lẳng lặng lan ra trong không khí.

Biết bao dục vọng thúc giục người ta, trong cơn mơ màng tựa như được uống loại rượu nguyên chất.

"Dương tiểu thư, về việc của hoàng đệ bổn vương, đúng là chúng ta đã đắc tội, mong rằng Dương tiểu thư có thể bỏ qua."

Ánh mắt Tô Cảnh Lương rất ấm áp, y nhìn qua Tô Cẩm Lí rồi lại nhìn Dương Xuyến Xuyến.

Khóe miệng y nhoẻn thành nét cười, vóc người cao lớn, ôm lấy Tô Sơ Tâm.

Dương Xuyến Xuyến nghe y nói vậy thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua y rồi nở nụ cười.

Nàng cũng không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ chun mũi lại rồi vẫy vẫy tay.

"Nào dám chứ! Cũng tại ta không hiểu chuyện, đắc tội Tô vương gia, hy vọng Tô vương gia bỏ qua cho!"

Tô Cẩm Lí nghe nàng nói vậy thì chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sắc mặt hắn lập tức trở nên giận dữ, nét cười lạnh bên môi ngày càng sắc bén.

  Hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực!

Nhất là nhìn qua vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Dương Xuyến Xuyến, đã vậy nàng còn lên mặt, sự tức giận trong người hắn lập tức tụ lại.

Nhưng vì ngại thể diện của Tô Cảnh Lương, hắn vẫn chưa thốt lên câu nào.

Tô Cảnh Lương thấy tình hình như vậy thì cười rất tươi, nâng ly với Dương Xuyến Xuyến và nói: "Một khi đã như thế, bổn vương phải tạ ơn Dương tiểu thư rồi!"

Dương Xuyến Xuyến gật đầu, uống một hơi cạn sạch, trông rất hào phóng.

Kế tiếp, nàng chắt lưỡi tán dương: "Hương vị thơm ngọt trong trẻo, đậm đà triền miên, quả là rượu ngon, rượu ngon..."

Sau khi nói xong, nàng tự rót đầy rượu cho mình.

Dương Xuyến Xuyến uống từng ly từng ly một, dần dần cảm thấy cả người mình bắt đầu ngẩn ngơ.

Suốt bữa cơm, chỉ có nàng và Tô Cảnh Lương, kẻ xướng người họa, ngươi nói một câu ta tiếp một lời.

Dường như không hề để mắt đến Tô Cẩm Lí và Tô Sơ Tâm.

Vẻ mặt Tô Cẩm Lí dần dần lạnh băng, hắn không rõ trong lòng mình đang phiền chán cái gì!

Nhưng mà khi nhìn thấy sự thân thiết giữa Dương Xuyến Xuyến và Tô Cảnh Lương, hắn lại cảm thấy tức giận, chẳng rõ lý do!

"Hoàng huynh, thật sự là cực kỳ nhàm chán. Nếu như không có chuyện gì khác, bổn vương xin phép lui trước!"

Tô Cẩm Lí đứng dậy, ánh mắt hơi có phần không kiên nhẫn, hắn muốn ra ngoài ngay.

Nhưng mà Dương Xuyến Xuyến đột ngột đứng dậy, đập bàn rầm rầm: "Nhàm chán gì hả?!"

Mọi người bị hành động của nàng làm hốt hoảng.

Dương Xuyến Xuyến đứng thẳng dậy, dạo quanh bàn một vòng rồi than với thở.

"Sao chỉ có uống rượu vậy? Không có nhạc để nghe à? Chẳng phải người cổ đại rất biết hưởng thụ sao?"

Nói xong, nàng cầm lấy ly rượu rồi uống ực một hớp thật mạnh.

Tô Cẩm Lí, Tô Cảnh Lương, Tô Sơ Tâm, ba người hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đương nhiên không biết, Đại tiểu thư cao quý thanh nhã của Dương gia kia, trời sinh uống rượu sẽ say, mà đã say thì lên cơn đùa giỡn!

Không đợi ba người nọ mở miệng nói chuyện, Dương Xuyến Xuyến đột nhiên rung đùi đắc ý, cất tiến hát "hoàng đoạn tử"* hồi học đại học ở thời hiện đại - -

* "Hoàng đoạn tử" là sự kết hợp giữa ngôn ngữ trí tuệ và tình dục được dân gian hóa, còn được gọi là "Truyện ngắn vị mặn" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro