Chương 1: Nhận biết người không rõ, hại người rất nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày đông, tuyết lớn như lông ngỗng phủ kín toàn bộ thôn trang, vài ba người qua đường bọc áo bông dày, mang theo một thân bông tuyết lạnh như băng vội vàng đi ngang qua, phía sau lưu lại một hàng dấu chân, chỉ một thời gian, liền bị tuyết bao trùm, không để lại một chút dấu vết.

Bên dưới mái hiên có băng nhô ra, đường đất bằng phẳng bị một lớp băng tuyết mỏng manh che phủ, ở chỗ ngoặt mái hiên, là một gian sài phòng (*), mà ẩn dưới một đống củi lửa, là một bóng đen lạnh đến mức phát run.

(*) sài phòng: nhà bếp

Đột nhiên, xa xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa, bóng đen kia nhất thời cứng đờ, không dám phát ra một chút tiếng động.

Một lát sau, năm đại hán khôi ngô kéo chặt cương ngựa, đứng ở bên ngoài sài phòng, bọn họ đều dùng khăn che mặt, bên hông đều trang bị một thanh đao bọc vỏ, cưỡi bạch mã vừa to vừa khỏe.

Tên cầm đầu là một đại hán bốn năm mươi tuổi, hắn nhìn quanh bốn phía băn khoăn một lát, quay đầu hướng bốn người phía sau ra lệnh: "Chúng ta tiếp tục đi, người nọ nhất định là chạy về phía trước."

Mọi người cùng kêu lên: "Rõ"

"Giá!"

Sau khi tên cầm đầu mang theo thủ hạ chạy sang một đầu khác của thôn trang, một khắc trôi qua, rốt cuộc bóng đen dưới đống cỏ mới từ từ bò ra.

Đây là một danh nam tử, y cao thước bảy (1m7), tuy rằng quần áo trên người đã sớm rách mướp, còn dính vết máu, nhưng xem chất liệu vải dệt này, cũng biết là y xuất thân từ nhà giàu. Tóc y hỗn độn, còn rối thành nút chết, tản ra mùi lạ, mà khuôn mặt bị vài sợi tóc che lại mặc dù có vài vết bẩn, còn vô cùng tái nhợt, nhưng mơ hồ có thể thấy được dung nhan cực kỳ tuấn mỹ, cho dù nghèo túng đến tận đây, cũng khó giấu tao nhã.

Tô Nặc gù lưng, gắt gao che bụng, một tay nắm ít tuyết từ mặt đất lên nhét vào miệng, sau đó vừa nhấm nuốt vừa nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy theo hướng ngược lại với mấy người kia, lưu lại ở trong tuyết một bóng đen càng ngày càng nhỏ.

Ba ngày sau, Tô Nặc thiên tân vạn khổ chạy tới Cảnh quốc đế đô, chống lại ý thức mơ hồ chạy tới trước một tòa phủ đệ bị niêm phong.

Y đi từng bước lên bậc thang, dùng đôi tay sưng bầm tím đen sờ lên đại môn màu đen lại nặng nề kia, nhìn thoáng qua hai chữ 'Tô phủ' trên bảng hiệu, ánh mắt hiện lên vẻ không tin, môi khẽ run, thật lâu sau, y mới phun ra vài chữ.

"Phụ thân, mẫu thân......"

Rốt cuộc y không chịu nổi bi thống trong lòng, tựa như mất đi sức chống đỡ, quỳ rạp xuống đất, đầu gối nặng nề mà vùi trong tuyết, khí lạnh đâm vào cốt tủy từ đầu gối xâm nhập vào trong cơ thể. Nhưng y dường như không phát hiện ra, chỉ thất hồn lạc phách chảy nước mắt hối hận, trong đầu cũng đang trống rỗng.

Tô Nặc yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt, đợi khi phục hồi tinh thần mới nhớ tới tìm người hỏi tình hình rõ ràng.

Đúng vậy, y không nên thấy giấy niêm phong liền tùy ý kết luận, cho rằng toàn bộ người Tô phủ đều bị xử trảm, nói không chừng chỉ là bị lưu đày, hoặc là ngồi tù.

Y xoa xoa nước mắt, vội vàng đứng nhìn một vòng quanh ngã tư đường, lại gần một người phụ nhân trung niên (*) thoạt nhìn tương đối quen thuộc, cầm tay nàng hỏi: "Vị đại thẩm này, xin hỏi ngươi biết người Tô phủ đi đâu rồi không?"

(*) phụ nhân trung niên: người phụ nữ tuổi trung niên

Phụ nhân trung niên xách một giỏ rau, nhất thời không cẩn thận liền bị túm lại, vốn là muốn kêu cứu, nhưng người nắm tay của nàng là một song nhi, lại yếu đuối, toàn thân lộn xộn, nhất thời trong lòng dâng lên vài phần thương hại, quay lại nói: "Ngươi từ nơi khác đến sao? Có thể ngươi không biết, ba năm trước đây trên đường đi biên cương người Tô phủ bởi vì bị lây nhiễm ôn dịch nên toàn bộ đều đã chết, chuyện này tất cả thường dân đế đô đều biết. Nói đến nhà quan to quý nhân này cũng thật đáng thương, bởi vì đại công tử nhà bọn họ đào hôn, liền bị bệ hạ giáng tội, còn làm nhà tan cửa nát, haizz! thật sự là đáng thương......"

Tô Nặc nghe như sét đánh ngang tai, không tự giác buông người ra, phụ nhân trung niên lắc đầu thở dài trong chốc lát, xoay người rời đi, miệng còn lải nhải nhắc cái gì, bất quá Tô Nặc cái gì cũng đều nghe không rõ, chỉ là lại xụi lơ trên đất.

Lão thiên gia dường như nhận thấy được nội tâm y tuyệt vọng tới cực điểm, cuồng phong thổi quét, thổi tung hoa tuyết.

Một tráng hán lúc trước đuổi giết y liền đội gió lạnh gào thét đi đến phía sau y, một chưởng đánh y đánh ngất xỉu, sau đó vác trên vai liền cưỡi ngựa đi xa.

Tô Nặc chỉ cảm thấy một trận đau đớn sau gáy, liền hôn mê bất tỉnh, thời điểm tỉnh lại, y không biết đã qua bao lâu, nhưng cũng biết chính mình bị người bắt.

Kỳ thật có bị bắt hay không, có thể bị chết hay không, đã không quan trọng, dù sao y đã cùng đường, sống không còn gì luyến tiếc, người từng cho rằng có thể làm bạn cả đời đã bỏ y, ngay cả gia đình duy nhất đều sớm chết vào ba năm trước đây, y sống còn có ý nghĩa gì?

Tô Nặc vừa sinh ra đã là trưởng tử Hộ bộ Thượng Thư Cảnh quốc, tuy là song nhi, mẹ ruột cũng chết sớm, nhưng bởi vì y là đứa con đầu tiên của Tô Thượng thư, cho nên phụ thân đối với y cực kỳ yêu thương, ngay cả kế mẫu cũng chưa từng bạc đãi y.

Có thể nói, sinh hoạt trước 17 tuổi của y là những ngày vui vẻ hạnh phúc nhất trong đời, nhưng, sau 17 tuổi, tất cả đều thay đổi, y cũng không biết lí do vì sao.

Nói đơn giản là y yêu một người, người này là một tú tài thi rớt, cũng là tiên sinh được Tô phủ mời đến dạy học, tao nhã, tuấn mỹ, được rất nhiều người theo đuổi, ngay cả người lạnh lùng như Tô Nặc, cũng dần dần đối với hắn sinh ra hảo cảm, cuối cùng yêu hắn.

Tô Nặc cùng Hình Ất Mộc là lưỡng tình tương duyệt, nhưng bởi vì thân phận địa vị thiên soa địa biệt (*), cho nên Tô Thượng thư không cho phép Hình Ất Mộc cưới Tô Nặc, hơn nữa còn lần đầu tiên đánh y.

(*) thân phận thiên soa dị biệt: thân phận địa vị khác biệt như trời với đất

Sau đó, Hình Ất Mộc liền muốn dẫn Tô Nặc bỏ trốn, Tô Nặc suy nghĩ một đêm, đến ngày hôm sau thánh chỉ trong cung truyền đến, lệnh cho y phải gả cho Tứ hoàng tử, y mới không thể không theo Hình Ất Mộc rời khỏi Tô phủ, hơn nữa thành thân trong tình huống không người chứng kiến.

Sau này, Hình Ất Mộc dựa vào một cái ngọc bội đeo từ nhỏ, trở thành trưởng tử Nhiếp chính vương Mộ quốc, mà Tô Nặc cũng vì vậy mà trở thành thế tử phi.

Tuy rằng Tô Nặc đào hôn, nhưng vẫn lo lắng cho phụ thân, chờ sau khi yên ổn, mỗi tháng đều viết một phong thư gửi về, mỗi lần đều bặt vô âm tín.

Sau đó, y nhờ Hình Ất Mộc tìm hiểu xem người Tô phủ có mạnh khỏe hay không, có vì y đào hôn mà bị hoàng đế Cảnh quốc trị tội hay không.

Tin tức rất nhanh truyền đến, Hình Ất Mộc nói cho y, Tô phủ hết thảy bình yên vô sự, y không cần nhớ mong.

Tô Nặc liền tin lời hắn nói, lại sau đó, nữ nhi của công chúa thích Hình Ất Mộc, thề sống chết phải gả cho hắn.

Nhiếp chính vương vì thấy y hoàn toàn không có địa vị, bắt Hình Ất Mộc giáng y trở thành thị quân, Hình Ất Mộc bị bất đắc dĩ, đành phải làm như vậy.

Kỳ thật nào có bất đắc dĩ, chỉ sợ Hình Ất Mộc cầu còn không được!

Tô Nặc không phải không có phản kháng, nhưng y thế lực mỏng manh, nhà mẹ đẻ cũng cách xa ngàn dặm, sắp vào phủ là một vị quận chúa thân phận tôn quý, ngay cả Hình Ất Mộc cũng dần dần mất đi hứng thú với y, y còn có thể thế nào?

Sau khi quận chúa trở thành thế tử phi, bởi vì nhiều lần bị hãm hại, ngày ngày Tô Nặc dần dần khổ sở, Hình Ất Mộc cũng đối y thất vọng thấy rõ, thị tỳ cùng người hầu trong phủ cũng quen hướng theo chiều gió, đối với y không thích, may mà Tô Nặc thường đọc sách thuốc, thiên tư thông tuệ, thông hiểu y thuật, tránh thoát vài lần độc sát, mới bình yên vô sự sống ba năm.

Vào năm thứ tư, bởi vì y đầu độc một thị thiếp trong phủ đang mang thai, bị giam vào đại lao.

Một lần vào lao là hai năm, hơn nữa trong lúc ở đây nhận hết mọi tra tấn.

Hai năm sau, quận chúa nhân lúc Hình Ất Mộc không ở trong phủ, thả y ra khỏi đại lao, cho y trốn được bao xa thì trốn, lại không ngờ, đây vốn là âm mưu của quận chúa kia, khi chưa chạy được xa, liền bị người đuổi giết đến Cảnh quốc.

Nếu y không mang theo người hầu Hạ Thanh vượt biên cương, nếu y không mang theo độc dược mọi lúc, thì cũng không thể còn sống tới bây giờ.

Về phần người đuổi giết y, đương nhiên là thế tử phi, mấy người đuổi giết y vừa thấy liền biết xuất thân binh sĩ, cũng chỉ có vị quận chúa nhờ danh thế tử phi mới có quyền điều động chưởng quản của Hình Ất Mộc hạ phủ binh, cũng có thể điều động phủ binh từ phủ công chúa.

Về phần vì sao hai năm sau mới đuổi tận giết tuyệt y là vì vị thế tử phi này mang thai, hơn nữa vừa đúng vào thời gian Hình Ất Mộc đến biên quan đi chống địch quốc.

Tô Nặc bị trói nằm trên mặt đất, trán đầy vết thương lớn, máu tươi chảy xuôi xuống, chắc là vô tình bị thương.

Đủ loại hồi ức sau khi đào hôn hiện về, phục hồi tinh thần, chỉ thấy trong phòng âm u hỗn độn lộ ra chút ánh sáng, Tô Nặc ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục mạo mĩ, nàng cầm một thanh bảo kiếm, đẩy cửa ra đi đến.

Người nọ là thị tì bên người thế tử phi - Ngàn Lan, cũng là người thế tử phi tin cậy nhất, vừa thấy đến nàng, Tô Nặc liền biết suy nghĩ của mình hoàn toàn không sai.

Nàng từ trên cao nhìn xuống Tô Nặc một thân chật vật không chịu nổi, nói: "Tô thị quân, đã qua nhiều ngày như vậy, ngươi còn nhận ra ta đúng không!"

Tô Nặc nhìn nàng một cái, cười lạnh một tiếng, yên lặng không nói, cho dù có nói người trước mặt cũng sẽ không thả y ra, cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?

Ngàn Lan cúi đầu, nâng cằm y lên, mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: "Hừ ! Tô thị quân tính tình vẫn quật cường trước sau như một, thế tử phi chuẩn bị cho ngài đại lễ, không biết ngài có hài lòng hay không?"

Ngàn Lan buông cằm Tô Nặc ra, đứng lên nói: "Mặt khác, thế tử phi còn sai nô tỳ chuyển cáo Tô thị quân một câu: Tô thị quân, đi đường bình an."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Nặc nhìn thấy Ngàn Lan giơ kiếm trong tay lên đâm y, bản năng muốn né tránh nhưng toàn thân trên dưới đều không động đậy được, sau đó liền cảm giác được bụng một trận kịch liệt đau đớn.

Phập ! Phập ! Phập !

Cứ như vậy chết đi, không hẳn không phải là một chuyện tốt, coi như y nhìn người không rõ ràng, làm hại phụ thân mẫu thân chết thảm.

Bất quá nếu là hết thảy có thể lặp lại, y nhất định khiến người cô phụ y hoàn lại gấp trăm lần, cũng khiến người thật tâm đối đãi y có kết cục tốt.

Ngàn Lan đem kiếm cắm ở bụng Tô Nặc lập tức rút ra, máu tươi một đường chảy xuôi, thấm ướt y bào, đất đầy máu đỏ, ở trong bóng tối cũng phá lệ chói mắt.

"Tô thị quân không nên trách nô tỳ, muốn trách liền trách ngươi không nên cướp đi tâm thế tử, đây đều là ngươi nợ thế tử phi."

Nói xong, nàng bảo tráng hán thủ vệ bên ngoài tiến vào, phân phó nói: "Đem thi thể hắn buộc vào đá, sau đó thả vào trong sông cho cá ăn."

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro