Chương 2: Vương gia uy vũ, anh hùng cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nặc cảm giác thân thể của mình càng ngày càng rét lạnh, máu cũng ngừng lưu động, ý thức sớm đã mơ hồ không rõ, một lát sau, y hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, ý thức thoáng thanh tỉnh, y cảm giác mình giống như đưa thân vào bên trong một mảnh sông lớn, bị nước lạnh lẽo bao vây toàn thân, một trận mãnh liệt hít thở không thông làm y hơi hơi hé miệng, đã có vô số nước sông tiến vào miệng.

Chẳng lẽ y còn sống? Không phải là bị bắt xuống âm tào địa phủ sao?

Mang theo vô số nghi vấn, y theo bản năng giãy dụa kịch liệt, lại phát hiện tứ chi đã có thể nhúc nhích, y muốn mở mắt nhìn xem tình hình như thế nào, mí mắt lại nặng nề, mơ mơ hồ hồ, xa xa còn truyền đến một trận tiếng huyên náo cùng tiếng khóc.

Đột nhiên, y cảm giác thân thể của mình bị người ôm vào trong ngực, tuy rằng không biết người nọ muốn làm cái gì, y lại ngoan ngoãn mà ngừng giãy dụa.

Chỉ chốc lát sau, Tô Nặc cảm giác mình rời khỏi nước sông, cùng lúc đó, tiếng nói chuyện cùng tiếng nức nở càng thêm rõ ràng, cũng phát hiện có một giọng nói cực kỳ quen tai.

Tô Nặc giãy dụa thật lâu, mí mắt rốt cuộc mở ra, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt anh khí bừng bừng, lại cực kỳ xa lạ.

Cảnh Văn Hạo cứu mỹ nhân từ trong nước lên, chạy như điên, chuẩn bị lên xe ngựa, lại phát hiện mỹ nhân trong ngực mở mắt, quay sang Hạ Đồng đang vội vã đi theo bên cạnh nói rằng: "Ngươi đừng khóc, công tử nhà ngươi tỉnh rồi."

Hạ Đồng vừa lau nước mắt, vừa chạy theo bên người Cảnh Văn Hạo, trên đường còn ngã một cái, nghe vậy, hắn lập tức đứng lên tiến đến bên người Tô Nặc, nhìn thấy mắt của y đang mở, liền hô lớn: "Công tử, ngài rốt cục cũng tỉnh, người nếu lại bất tỉnh Hạ Đồng liền muốn lấy cái chết tạ tội ... Hu Hu Hu... Đều là Hạ Đồng không tốt, làm hại công tử rơi xuống nước, may mắn công tử không có việc gì... Hu hu... Công tử, công tử, ngài lại làm sao vậy?" Hạ Đồng thấy Tô Nặc lại hôn mê bất tỉnh, lập tức nói với Cảnh Văn Hạo: "Vương gia, công tử nhà ta sao lại ngất đi rồi? Ngài nhất định phải cứu công tử nhà ta a!"

Hạ Đồng dù sao cũng là song nhi, chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, hắn liền hoang mang lo sợ, chỉ có xin Cảnh Văn Hạo giúp đỡ, dù sao Cảnh Văn Hạo là tứ hoàng tử đương kim bệ hạ sủng ái nhất, cũng là vị hoàng tử được phong vương sớm nhất.

Dù sao hắn cũng chỉ là một hạ nhân, Tứ hoàng tử chỉ cần chịu nghe hắn thỉnh cầu là được.

Cảnh Văn Hạo không để ý đến Hạ Đồng, ôm Tô Nặc chạy đến trước xe ngựa, nhảy lên, ngồi ở trong xe ngựa, liền ra lệnh với hai thị vệ bên người: "Linh Phong lập tức đi gọi ngự y trong cung, Bạch Ngọc nhanh đem xe ngựa tiến đến phủ Tô thượng thư, càng nhanh càng tốt."

Hai tên thị vệ quỳ một gối xuống, rồi đứng dậy nói: "Vâng, Vương gia."

Sau đó, Cảnh Văn Hạo lấy ra một khối lệnh bài thông hành ném cho Linh Phong, Linh Phong cầm lấy lệnh bài, một cái lắc mình, liền thi triển khinh công chạy tới hoàng cung, lưu lại một tàn ảnh trong đám người.

Hạ Đồng khóc sướt mướt mà cùng Cảnh Văn Hạo đi lên xe ngựa, vẫn chưa đi vào, chỉ ngồi ở bên ngoài xe ngựa, liên tiếp duỗi đầu hướng bên trong nhìn, ánh mắt đỏ bừng.

"Giá -- "

Bạch Ngọc phi thân ngồi bên cạnh Hạ Đồng, cầm lấy mã tiên liền quất lên mông ngựa, hắc mã béo tốt bị đau, chân liền chạy vội đi, Hạ Đồng cả kinh hét lên một tiếng, vội vàng gắt gao mà ôm lấy lan can.

...

"Phu nhân! Phu nhân! Không được rồi! Đại công tử rơi xuống nước!"

Mạnh Liên đang hầu hạ lão phu nhân dùng bữa, nghe thấy Tô Nặc xảy ra chuyện, liền lắp bắp kinh hãi, đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa.

Tô lão phu nhân nằm ở trên giường cũng vội vàng động đậy thân thể ốm yếu, vội la lên: "Nặc nhi như thế nào lại rơi xuống nước? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nặc nhi có bình an vô sự hay không ?"

Lúc này, thị tỳ bên người nàng - Thư Thúy từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, nàng thở dốc, vừa nhìn là biết đã vội vàng chạy tới, nàng lập tức quỳ gối trước mặt Mạnh Liên cùng lão phu nhân, Mạnh Liên cũng vội vàng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đại công tử hiện đang ở chỗ nào? Cứu về chưa?"

Thư Thúy cúi đầu, nhanh nhẹn trả lời: "Thưa lão phu nhân, phu nhân, Đại công tử đã được Tiêu Dao vương gia đưa về phủ, Vương gia đã mời ngự y trong cung, đang khám và chữa bệnh cho Đại công tử, Tiêu Dao vương gia cũng đang chờ tại Lâm Xuân viên, lão gia cũng vừa bị Tô An gọi về trong phủ, đang cùng Vương gia chờ đợi."

Vừa nghe lời này, rốt cuộc lão phu nhân liền không nằm được nữa, bà xốc chăn mỏng lên, đem chân đặt ở dưới đất, phân phó thị tỳ hai bên: " Nhanh thay quần áo cho ta, ta muốn đi nhìn đại tôn tử."

Mạnh Liên vội vàng đưa chén canh trong tay cho thị tỳ Diệu Trúc bên cạnh, Diệu Trúc tiếp nhận bát, lui ra phía sau vài bước. Mạnh Liên dỡ lấy thân thể lão phu nhân, lúc này mới khuyên nhủ: "Bà bà, thân thể ngài còn chưa có khỏe, không thể ra gió, nếu bệnh tình lại nặng thêm, toàn phủ chúng ta phải sống thế nào? Ngài xem, hay là tức phụ mang theo Phong ma ma đi qua chỗ Nặc nhi, chờ ngự y chẩn đoán bệnh xong, tức phụ liền cho Phong ma ma trở về bẩm báo cho ngài, ngài thấy thế nào?"

Một lão phụ nhân năm sáu chục tuổi đứng ở cạnh bên là Phong ma ma, bà tên là Vũ Lan, là nha hoàn hồi môn lúc lão phu nhân gả đến Tô gia từ nhà mẹ đẻ mang tới.

Lão phu nhân nghe cũng có đạo lý, vội vàng gật đầu, vừa vỗ tay Mạnh Liên vừa nói: " Được, Tiểu Liên ngươi hãy mau đi đi, khi biết được tình hình của Nặc nhi, liền nhanh chóng cho Vũ Lan lại đây nói cho ta biết, biết chưa?"

"Vâng, bà bà, tức phụ này liền đi."

Mạnh Liên phúc phúc thân, mang theo hai thị tỳ bên người thêm một Phong ma ma, liền vội vàng mà tiến đến Lâm Xuân viên.

Bên giường Tô Nặc, ngự y đang khám và chữa bệnh cho y, vài nha hoàn cùng người hầu vây quanh ở bên giường, cũng không thiếu nha hoàn ra ra vào vào.

Cảnh Văn Hạo cùng Tô Vân Huy cùng đi đến Lâm Xuân viên, ở bên ngoài không ngừng bồi hồi.

Tuy rằng hắn là Vương gia, nhưng lại không thể tùy tiện đi vào khuê phòng của song nhi chưa lập gia đình, có thể đứng ở gian ngoài đã là cực hạn, cho nên chỉ có thể đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại hướng hai mắt vào phòng trong, chờ mong xuyên thấu qua mành, có thể nhìn đến một chút tình hình.

Tô Vân Huy tuy rằng trong lòng phi thường sốt ruột, cũng muốn vào xem tình hình, nhưng bên cạnh còn có Vương gia, một mình rời đi thật không ổn, chỉ có thể nhẫn nại chịu cảnh nội tâm dày vò, bình yên không động mà ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc uống vài hớp trà, lại run run rẩy rẩy đem chén trà đặt ở trên bàn.

Hai thị vệ của Cảnh Văn Hạo canh giữ ở cửa gian phòng, nhìn không chớp mắt, dư quang nhìn vương gia bọn họ đi qua đi lại, hai người đồng thời co rút khóe miệng.

Cũng không biết Vương gia bọn họ hôm nay bị làm sao, bình thường cũng không thấy hắn quan tâm nữ tử hoặc song nhi khác như vậy, chẳng lẽ Vương gia rốt cục thông suốt?

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro