Chương 3: Cát nhân thiên tướng, hữu kinh vô hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi trong chốc lát, ngự y không từ bên trong đi ra, Mạnh Liên ngược lại mang theo vài thiếp thất chạy tới.

Mạnh Liên như trước một thân trang phục tím thêu hoa, tóc dài bị quấn thành một kiểu tóc thoáng lộn xộn, đơn giản nhưng cũng không kém phần tôn quý, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, đuôi mắt có nếp nhăn nhẹ nơi khoé mắt, toàn thân tản ra một cỗ ý vị thành thục.

Bà đi ở phía trước mọi người, vừa vào cửa liền mang theo mọi người hướng Cảnh Văn Hạo cùng Tô Vân Huy hành lễ.

“Thiếp thân ( nô tỳ / nô tài ) khấu kiến Vương gia.”

Cảnh Văn Hạo nhìn trước mặt một đám oanh oanh yến yến cúi đầu,  dừng bước lại bảo: “Đều đứng lên đi! Các ngươi tùy tiện ngồi.” Sau đó ngồi xuống chỗ chủ vị, kiều chân bắt chéo, ngón tay một chút một chút mà gõ gõ trên bàn, thỉnh thoảng mắt lại nhìn chằm chằm nội thất.

Mạnh Liên mang theo mọi người đứng dậy, nhẹ nhàng bước liên tục, đi đến bên người Tô Vân Huy ngồi xuống, lặng lẽ mà tiến đến bên tai ông, nhẹ giọng nói: “Lão gia, Nặc nhi thế nào?”

Tô Vân Huy cau mày nói: “Ngự y đang khám và chữa bệnh, tạm không có tin tức truyền ra.”

Mạnh Liên nhẹ chạm vào bàn tay Tô Vân Huy đang đặt ở trên tay vịn , vỗ vỗ, an ủi: “Lão gia không cần lo lắng, Nặc nhi cát nhân đều có thiên cùng, chắc chắn khổ tận cam lai, thoát ly nguy hiểm.”

Tô Vân Huy sắc mặt hơi hoãn, gật đầu nói: “Thừa ngươi cát ngôn.”

Mạnh Liên an ủi Tô Vân Huy vài câu, nhìn nhìn nội thất, lại đứng lên nói: “Lão gia, ta đi bên trong nhìn xem.”

“Hảo, ngươi đi đi!” Tô Vân Huy gật đầu.

Mạnh Liên gật gật đầu, vén rèm lên đi vào.

Mạnh Liên không phải vợ chính của Tô thượng thư, cũng không phải mẫu thân của Tô Nặc. Vợ chính của Tô thượng thư họ Tần, là thanh mai trúc mã của ông, đính thân từ trong bụng mẹ, sau đó Tần thị gả cho Tô Vân Huy, không đến một năm đã mang thai. Một năm sau, bởi vì khó sanh trong lúc sinh hạ trưởng tử Tô gia, cũng chính là Tô Nặc, Tần thị cũng bởi vì lần khó sanh này mà qua đời.

Tô Vân Huy sau khi Tần thị qua đời, lục tục nạp một người thị thiếp, một người thị quân, thị thiếp của ông sinh một thứ nữ, gọi là Tô Nhu.

Lại sau đó, lão phu nhân thân thể dần dần suy yếu, không thể xử lý việc hậu trạch, một vài năm sau đều không có một tiểu tử sinh ra, lão phu nhân vì chú trọng việc sinh sản con nối dòng liền làm chủ cho Tô Vân Huy tìm một vợ kế, chính là Mạnh Liên.

Mạnh Liên là thứ nữ trong nhà, phụ thân chính là nhị phẩm tổng binh, cùng Tô Vân Huy cũng coi như môn đăng hộ đối, hơn nữa làm người thiện lương, tính tình có chút thẳng thắn, có là phụ chi phong, vào cửa không đến vài năm, liền sinh cho Tô gia tiểu tử đầu lòng, cũng là Tô phủ nhị công tử.

Mạnh Liên qua nhiều năm như vậy, vẫn có thể xử lý hậu trạch gọn gàng ngăn nắp, chưa từng xảy ra một chút sai lầm.

Càng khó chính là, Tô Nặc cùng Tô Nhu mặc dù không phải do bà sinh ra, nhưng lại chưa từng bạc đãi bọn họ, con mình có, Tô Nặc cùng Tô Nhu chưa từng khuyết thiếu, con mình không có, chỉ cần xin bà, bà cũng sẽ phân phó người chuẩn bị, cho nên dần dần, Tô Vân Huy dần dần đối bà đổi mới, ở chung lâu sinh tình cảm.

Mặt khác, trừ bỏ vài thiếp thất cùng thứ tử của Tô thượng thư, chính là một ít nha hoàn người hầu, sau khi hành lễ, đã bị đuổi đi làm việc.

Ngồi ở hàng trước chính là một vị da thịt tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy tinh tế, một thân y phục màu thủy lam, một đầu tóc đen được búi kèm trâm gỗ có khắc hoa văn tinh mỹ, quả là một đại mỹ nhân ôn nhu đoan trang, bà gọi Vương Ngọc Dung, là Tô phủ Nhị phu nhân, cũng là thị thiếp nạp đầu tiên của Tô Vân Huy, tính cách tương đối ôn nhu, cũng tương đối trầm tĩnh.

Ngồi ở phía dưới bà chính là một song nhi, gọi Lục Nguyên Phong, là Tô phủ Tam phu nhân, tuấn mỹ bất nhàn, ánh mắt mang theo vài phần anh khí, mặc quần áo bạch y, cổ tay áo cùng vạt áo choàng mặc dù thêu lộn xộn hình hoa mẫu đơn, lại không hiện tục tằng, tóc đơn giản mà dùng một cái trâm Bạch Ngọc cài lên, tính tình ôn nhu như nước.

Giống như không biết thân phận Cảnh Văn Hạo ngồi ở trên chủ vị, cho nên tiểu hài nhi bảy tám tuổi bên cạnh hắn ôm cánh tay Lục Nguyên Phong, thỉnh thoảng khẩn trương mà hướng hai mắt nhìn Cảnh Văn Hạo, nhưng cũng không dám làm càn.

Tiểu hài nhi này là Tô phủ Tam công tử, gọi Tô Vũ, năm nay tám tuổi, thiên tư thông minh, hiếu động hoạt bát, nhớ đến lời Lục Nguyên Phong dặn dò, cho nên ở trong này mới ngoan ngoãn mà đứng ở bên người a mỗ(*).

(*) A mỗ: khi song nhi có con, đứa con sẽ gọi song nhi đẻ ra mình là a mỗ.

Lục Nguyên Phong ôm Tô Vũ vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ, lực chú ý của Tô Vũ chỉ chốc lát sau liền từ Cảnh Văn Hạo dời đi, trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “A mỗ, chúng ta không thể đi vào nhìn đại ca sao?”

“Vũ nhi ngoan, bây giờ còn không thể.”

“A” Tô Vũ thất vọng gật đầu, cắn ngón tay nhìn hướng nội thất.

Mà ngồi tại bên cạnh Lục Nguyên Phong chính là một dáng người nhỏ xinh, có một đôi mắt to linh động hoạt bát, một thân y phục nữ tử màu phấn hồng, bà là Tô phủ Tứ phu nhân, gọi Vân Uyển Thu, bởi vì lúc còn ở nhà chính là tính tình Đại tiểu thư, cho nên sau khi tiến vào Tô phủ vẫn là không đổi được, hơi chút có chút kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, bất quá sợ nhất là Đại phu nhân Mạnh Liên.

Vân Uyển Thu một đôi mắt to linh động nhìn trái nhìn phải, nhưng tư thế ngồi đoan chính, bình yên không động.

Lại chờ đợi trong chốc lát, lúc Cảnh Văn Hạo đều nhịn không được muốn vọt vào ngay, ngự y rốt cục đi ra, trong lúc nhất thời, mọi người đang ngồi vội vàng đứng dậy vây quanh bên người ngự y, còn chưa kịp hỏi, Cảnh Văn Hạo liền bỏ rơi mọi người, đi nhanh về trước, túm cổ áo ngự y vội vàng hỏi: “Thế nào? Tô đại công tử không có việc gì đi? Ngươi nhanh chóng nói chi tiết cho bổn vương, ngươi mà dám nói có việc, bổn vương sai người rút da của ngươi, ngươi tin hay không?” Hắn hung thần ác sát mà uy hiếp lão ngự y trong tay.

Ngự y vốn là lớn tuổi, bị Cảnh Văn Hạo đối đãi như vậy, nhất thời còn thiếu điều không thở nổi, chỉ có thể ấp a ấp úng mà nói: “Khởi bẩm Vương gia, Tô đại công tử đã không có gì đáng ngại, chỉ cần đêm nay sốt cao có thể giảm bớt, liền rất nhanh sẽ khôi phục, vui vẻ, chờ vi thần viết phương thuốc, cấp tiên dược cho Tô đại công tử ăn vào, không quá mấy ngày, Tô đại công tử liền sẽ hết bệnh.”

Cảnh Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, buông ngự y ra, nói: “Tính ngươi thức thời, vậy ngay bây giờ ngươi đi viết một phương thuốc đi! Nếu Tô đại công tử khỏe lại, bổn vương sẽ ở trước mặt phụ hoàng thay ngươi nói tốt vài câu.” Xong, hắn lại quay đầu đối Tô thượng thư: “Nếu là thiếu dược liệu gì có thể sai người đến phủ của bổn vương lấy, đừng khách khí với bổn vương.”

Tô thượng thư cong thắt lưng, cúi đầu xuống, chắp tay nói: “Vi thần thụ sủng nhược kinh, Vương gia không cần như thế, chỉ là một chút dược liệu, vi thần vẫn có thể mua, cũng không nhọc đến Vương gia hao tâm tổn trí.”

Rất nhanh, ngự y liền viết một phương thuốc giao cho Cảnh Văn Hạo, Cảnh Văn Hạo xem qua, mới đưa cho Tô thượng thư.

Tô thượng thư hai tay tiếp nhận phương thuốc, lần thứ hai chắp tay nói: “Hiện giờ Nặc nhi đã không sao, Vương gia nên nhanh hồi phủ đi, sáng nay lâm triều, bệ hạ còn giao cho Vương gia chép mười bản [ Cảnh quốc chính khách ], nếu ngài không nhanh quay về phủ chép sách, chỉ sợ ngày mai lâm triều vô pháp hướng bệ hạ giải thích, thì đây là lỗi của vi thần.” Tuy rằng thái độ cung kính trước sau như một, nhưng vừa nghe liền biết Tô thượng thư cũng không muốn tiếp đãi Cảnh Văn Hạo, kỳ vọng hắn sớm cút đi!

Cảnh Văn Hạo bị nghẹn một chút, hắn vốn đang muốn nhìn mỹ nhân đây! Cứ như vậy đuổi người sao? Vì cái gì Tô thượng thư giống như rất ghét bỏ bổn vương, hắn đã làm gì đắc tội Tô thượng thư sao? Hình như......không có?

Bất quá nể mặt mỹ nhân, hắn không so đo với người bảo thủ, dù sao vị Tô thượng thư này là nhạc phụ tương lai của hắn, hẳn là cần phải chừa cho ông chút mặt mũi.

Tô thượng thư đưa Cảnh Văn Hạo đi đến trước đại môn, Cảnh Văn Hạo mặt không đổi sắc mà nói: “Bổn vương cáo từ.”

Hai thị vệ phía sau hướng Tô thượng thư ôm quyền, theo đằng sau Cảnh Văn Hạo rời đi.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro