Chương 4: Vương gia báo thù, thu thập tên ăn chơi trác táng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Văn Hạo ra khỏi đại môn Thượng Thư phủ, xoay người ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, vuốt cằm hướng hai thị vệ đồng dạng ngồi ở trên lưng ngựa hỏi: “Các ngươi biết Đại công tử nhà Tô thượng thư tên là gì không?”

Linh Phong, Bạch Ngọc liếc nhau, cùng kêu lên: “Khởi bẩm Vương gia, Tô đại công tử tên là Tô Nặc.”

Cảnh Văn Hạo nhãn tình sáng lên, khen: “Tô Nặc, tên này hảo, người cũng như tên, tên đẹp, người cũng đẹp, không hổ là người được bổn vương coi trọng. Linh Phong, Bạch Ngọc, nhớ kỹ, Tô Nặc sau này sẽ là Vương phi của các ngươi, bổn vương đã quyết định, chờ ta cập quan, ta liền đem Tô Nặc nghênh thú (*) về phủ, có nghe rõ không?”

(*)  nghênh thú: cưới, rước về

Linh Phong và Bạch Ngọc lại liếc nhau, Linh Phong nghi hoặc mà mở miệng nói: “Vương gia, không phải là Thánh Thượng muốn ngài nghênh thú Đại tiểu thư nhà Thừa tướng sao?” Tại sao bây giờ lại biến thành Đại công tử nhà Hộ bộ thượng thư? Hơn nữa Vương gia nhà bọn họ vừa rồi tên của Tô công tử cũng không biết liền nói muốn kết hôn với người ta, da mặt cũng dày quá đi!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hai người biểu tình đều như gió êm sóng lặng, bọn họ chỉ là một tiểu thị vệ, Vương gia có thể quyết định đường sống của bọn họ, nên cũng chỉ có thể ngậm miệng. Nhìn Vương gia cưỡi ngựa chậm rì rì mà đi phía trước, bọn họ cũng nắm cương ngựa đi theo.

Cảnh Văn Hạo nghe vậy, khinh bỉ nhìn hai người, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Bổn vương nói các ngươi ánh mắt cũng quá kém đi! Nếu các ngươi có thể chấp nhận nữ nhân kia làm chủ mẫu, ta cũng chịu không nổi nàng, càn quấy không nói, lớn lên lại lùn, làn da lại xấu, dữ như vậy mà lại xưng mình là mỹ nhân, ta nhìn còn thấy dọa người thay nàng. Hơn nữa, các ngươi từ nơi nào nghe được phụ hoàng muốn ta thú nữ nhi Thừa tướng ? Đây là tung tin vịt các ngươi biết không? Không biết thì đừng nói lung tung, nếu không bổn vương sẽ khấu trừ lương tháng của các ngươi.”

Linh Phong, Bạch Ngọc nghe được một đầu hắc tuyến (^_^;), vẫn đồng thời gật đầu tỏ vẻ biết.

Bất quá vẫn suy nghĩ nữ nhi Thừa tướng có kém như Vương gia nói vậy sao?

Người ta tốt xấu gì cũng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh kinh thành, không chỉ có dung mạo tuyệt sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thư họa còn không gì không giỏi. Tuy rằng hai người bọn họ đều chưa gặp qua, nhưng là nghe đồn đãi, nghe nói dung mạo người này ai gặp cũng phải trầm trồ khen ngợi, như thế nào đến Vương gia mọi thứ lại khác ?

Cảnh Văn Hạo rung đùi đắc ý mà bình phẩm từ đầu đến chân, tuy rằng hắn lúc trước từng nghe qua người khác nói về nữ nhi Thừa tướng, biết được phụ hoàng chuẩn bị đem nữ nhi Thừa tướng gả cho ai.

Tại cung yến năm trước hắn cùng nữ nhân này hàn huyên hai câu, phát hiện tuy rằng văn chương xuất chúng ( chủ yếu là nói cái gì hắn đều nghe không hiểu), nhưng người đặc biệt cao ngạo, còn tỏ thái độ ghét bỏ đối với hành vi của hắn ( chủ yếu là nhìn ánh mắt ), hắn nhất thời liền đối nữ nhân này mất đi hứng thú, mãnh liệt yêu cầu phụ hoàng không cần hạ chỉ đem nữ nhân này ban cho hắn.

Nhờ vào sự kiên trì, thái độ phụ hoàng trở nên mềm mỏng hơn, bảo hắn trước nhược quán ( 20 tuổi ) hảo hảo suy nghĩ rõ ràng, nhưng không có hạ chỉ tứ hôn, nhưng khi vừa đến cập quan, chỉ cần hắn vẫn không có coi trọng nữ tử hoặc song nhi nào, ông sẽ lập tức hạ chỉ đem nữ nhi Thừa tướng ban cho hắn.

Cũng may mắn phụ hoàng không có ngạnh bức hắn thú nữ nhân kia, cho nên hắn quyết định, ngày mai chờ lâm triều chấm dứt liền đi tìm phụ hoàng, xin phụ hoàng tứ hôn cho hắn cùng Tô gia Đại công tử.

Cảnh Văn Hạo ngồi ở trên lưng ngựa xuất thần mà nghĩ, đi ngang qua đường, mọi người đều tự động tránh đường cho hắn đi.

Nghĩ đến cảm giác khi hắn đem Tô Nặc ôm vào trong ngực lúc nãy, thật sự là mềm mại không xương a! Còn có Tô Nặc kia dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng càng tăng thêm vài phần nhu nhược động lòng người, người xem lòng say thần mê.

Cảnh Văn Hạo nuốt nước miếng, không biết từ nơi nào lấy ra một cây quạt, mở ra quạt hai cái, hướng người phía sau hỏi: “Các ngươi nói xem, dáng vẻ này của bổn vương thế nào?”

Bạch ngọc mỉm cười nói: “Vương gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, chính là thiên nhân chi tư.”

Cảnh Văn Hạo lại nhướng mày hỏi: “Vậy các ngươi cho rằng tướng mạo của bổn vương có xứng với Tô gia đại công tử ?”

Bạch ngọc khen: “Tô đại công tử dung mạo tuyệt hảo, khí chất cao nhã, cùng Vương gia ngài ở bên nhau là trai tài trai sắc, trời sinh một đôi, nếu Tô đại công tử trở thành chủ quân (*) bọn thuộc hạ, là thích hợp nhất.” Nói xong, Bạch Ngọc hướng Linh Phong nháy nháy mắt: “Linh Phong, ngươi nói đúng không?”

(*) chủ quân: danh xưng gọi vợ (là nam) của chủ nhân

Trời biết bởi vì Tô Nặc từ đầu tới đuôi đều là bộ dạng hôn mê bất tỉnh, hắn nơi nào nhìn ra cái gì khí chất cao nhã? Nói là dung mạo khuynh thành thật ra không có sai, bất quá dù sao chỉ cần Vương gia thích, ai làm chủ quân bọn hắn đều không có sai, chỉ cần chủ quân tương lai lớn lên không phải bộ dạng thảm không nỡ nhìn, như thế nào đều được.

Đương nhiên, Vương gia ánh mắt tuyệt đối không thể quá kém là được.

Linh Phong nghiêm trang gật đầu nói: “Bạch Ngọc nói đúng, ngài cùng Vương phi phi thường xứng đôi.”

Chỉ là không biết thánh thượng có đồng ý thỉnh cầu của Vương gia hay không.

Vốn dĩ tâm tình Cảnh Văn Hạo đặc biệt tốt, sống mười mấy năm, rốt cuộc tìm được một người hợp nhãn, lại nghe hai thị vệ bên người đều tán dương hai người phi thường hợp nhau, vì thế lập tức gập cây quạt lại, gõ vào trong lòng bàn tay một gõ, lớn tiếng nói: “ Được! Vậy chờ bổn vương đi thu thập cái tên ăn chơi trác táng đã khi dễ chủ quân các ngươi, sau đó lập tức liền tiến cung xin phụ hoàng tứ hôn, đúng rồi, vừa rồi cái đứa đem Tô đại công tử đẩy xuống nước chính là tên vô lại nhà nào? Bổn vương liền đi tìm hắn tính sổ.”

“Khởi bẩm Vương gia, là con trai độc nhất của Đốc Sát Viện hữu sử hạ ấp, tên là Hạ Chi Hòe.”

Linh Phong thành thật mà khai ra người vừa rồi đẩy Tô Nặc xuống nước, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt Bạch Ngọc giựt giựt như bị rút gân.

Cảnh Văn Hạo nguy hiểm mà nheo lại đôi mắt nói: “Hạ Chi Hòe sao? Hừ! Người này quả thực vô pháp vô thiên, người của bổn vương mà cũng dám động, ta phải nhìn xem mặt hắn ra sao, đi cùng bổn vương, giá ——”

Cảnh Văn Hạo giật cương ngựa, đá vào bụng ngựa, liền cưỡi ngựa hướng phủ Đốc Sát Viện hữu sử chạy tới, bỏ lại hai thị vệ xa xa ở đằng sau, đồng thời ở trong lòng thầm gọi tên Tô Nặc, trên mặt ý cười lại lại sâu thêm một phần.

Bất quá nghĩ đến Hạ Chi Hòe, hắn lập tức thu liễm tươi cười, đầy mặt nghiêm túc, trong lòng yên lặng quyết định hôm nay liền phế đi người này.

Linh Phong vừa thấy bóng dáng Vương gia càng ngày xa, liền biết Cảnh Văn Hạo lần này lại muốn gây họa, nhất thời ảo não một trận.

Bạch Ngọc trách cứ mà nhìn thoáng qua Linh Phong, nói: “Ngươi không nói lời nào sẽ chết hả? Giờ thì hay rồi, lần này xong đời, Vương gia lại muốn đi gây họa, ngươi xem phải làm sao bây giờ ?” Nói xong liền cưỡi ngựa đuổi theo Cảnh Văn Hạo.

Cảnh Văn Hạo là hoàng tử đương kim thánh thượng sủng ái nhất, hoàng thượng đương nhiên sẽ không làm gì hắn, nhưng bọn họ liền xui xẻo, mỗi lần chỉ cần Vương gia gặp rắc rối, bị đánh chính là hai người bọn họ.

Linh Phong mang theo vẻ mặt ảo não cũng đuổi theo, cùng lắm thì lại bị đánh, còn có thể thế nào? Lại nói, người khác còn không có cái vinh hạnh này đâu!

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro