Chương 19: Vương gia độc mồm độc miệng, đính ước ngọc bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang nói, đoàn người Tô Vân Huy cũng chạy tới Lâm Xuân viên, vừa thấy Cảnh Văn Hạo một thân y phục dạ hành, vội hành lễ, đem hắn nghênh đến tiền viện.

Cảnh Văn Hạo lưu luyến không rời mà đi, Tô Nặc do dự một khắc, liền trở lại phòng thay một bộ quần áo mới,  hướng chính sảnh đi gặp Cảnh Văn Hạo.

Dù sao Cảnh Văn Hạo là tới gặp y, theo lý y nên đi ra ngoài ứng phó một chút.

Hai người ngồi ở ghế trên, Tô Vân Huy phân phó thị tỳ rót hai chén trà, ngữ khí ôn hòa mà hỏi: “Vương gia đêm khuya tiến đến, không biết có gì phải làm sao? Theo vi thần biết, ngài hiện tại phải ở trong vương phủ bế môn tư quá mới đúng, tại sao lại đến Tô phủ?”

Cảnh Văn Hạo ngồi đối diện ông, kiều chân bắt chéo, bốc một hạt đậu phộng trong chén lên ném vô miệng, vừa nhai vừa nói: “Bổn vương trộm chạy ra ngoài, đương nhiên là đến xem Vương phi của ta.”

Tô Vân Huy tiếp tục nói rằng: “Vương gia hơn nửa đêm tiến đến, chỉ sợ không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, nếu để người ngoài biết chuyện này, chỉ sợ không tốt cho danh tiết của Nặc nhi, hơn nữa nếu Thánh Thượng biết Vương gia trong thời gian cấm túc lại chạy đến Tô phủ, nhất định sẽ trách tội trên dưới Tô phủ.”

Cảnh Văn Hạo ném hạt đậu phộng vào miệng, bên ngoài lại có thị tỳ mang đến một bàn điểm tâm, hắn lại vội vàng cầm lên một khối điểm tâm bắt đầu ăn. Vừa rồi từ trong vương phủ chuồn êm ra, chạy một canh giờ, Cảnh Văn Hạo đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng.

Hắn nghe thấy Tô Vân Huy nói, còn không thèm nhìn ông mà trả lời: “Này thì có cái gì? Phụ hoàng và mẫu phi thương ta như vậy, chỉ cần ta vừa mở miệng cầu tình, bọn họ nhất định sẽ không trách tội các ngươi, còn nữa, là tự ta chạy đến đây, cũng không phải Tô đại nhân và Nặc nhi sai, bọn họ vì sao phải trách tội các ngươi?”

Tô Vân Huy tiếp tục kiên nhẫn khuyên giải: “Vương gia nói đúng, nhưng hiện giờ ngài đang phải bế môn tư quá, nếu Thánh Thượng cùng nương nương biết ngài chuồn ra vương phủ, nói không chừng sẽ kéo dài thời gian cấm túc, đến lúc đó ngài sẽ phải lén lút một thời gian rất rất dài để đến Tô phủ gặp Nặc nhi, vẫn không thể để cho người khác biết, đây không phải là phương pháp tốt đâu! Chỉ cần trong thời gian cấm túc ngài hảo hảo ở vương phủ, chờ sau khi bỏ lệnh cấm là ngài có thể quang minh chính đại mà đến gặp Vương phi tương lai của ngài, khỏi phải lén lút trên đường, này thật tốt a!”

Ý Tô Vân Huy kỳ thật chính là lừa Cảnh Văn Hạo đi, không để hắn trong thời gian bế môn tư quá lại chạy đến Tô phủ, nếu những người khác bắt lấy nhược điểm sẽ không tốt. Hắn và trưởng tử mình còn chưa chính thức đính hôn, chuyện này để lộ ra với ai cũng không tốt.

Cảnh Văn Hạo vươn tay ngoáy lỗ tai, liếc Tô Vân Huy nói: “Ta nói ngươi có phiền hay không? Ta cũng không phải tên ngốc, những điều ngươi nói đó ta không biết sao? Ta nguyện ý làm như vậy, ngươi quản được sao? Ngươi cũng không phải người có thể quản ta, hừ! Xen vào việc của người khác.”

Hắn ném nửa khối điểm tâm còn dư lại vào trong chén, tiếp nhận khăn lụa thị tỳ đưa tới, xoa xoa tay, đứng lên nói: “Ngươi nói xong rồi phải không? Nếu đã dong dài xong ta không hàn huyên với ngươi nữa, ta còn phải nhanh chân đến xem Vương phi tương lai!”

Nếu Tô Vân Huy không phải là ông già nhà Vương phi, hắn sẽ không nguyện ý ngốc tại đây nghe ông lao thao, quả thực phiền chết, không biết thời gian của hắn rất quý giá sao? Nếu không phải vì duy trì hình tượng trước mặt Vương phi, hắn mới không nguyện ý đi theo lão nhân này đến chính sảnh ngồi đâu!

Dù sao đêm nay tại Tô phủ mặt mũi đã hủy, hắn cũng không muốn giả bộ đứng đắn, đơn giản lộ ra bản tính của mình. Lại nói lần trước hắn bị Tô Vân Huy làm cho nghẹn một hồi, còn chưa có tính sổ đâu! Hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ ( thị tỳ bên cạnh là mây bay. . . ), hắn đương nhiên muốn trả thù.

Vì thế, sau khi ứng phó Tô Vân Huy, hắn đã nghĩ đi Lâm Xuân viên gặp Tô Nặc, nhưng không ngờ hắn mới vừa nói xong, đã thấy Tô Nặc từ ngoài đi đến, nhất thời hai mắt tỏa sáng.

Tô Nặc thay quần áo vội vàng đi tới nơi này, vừa vào cửa liền thấy Cảnh Văn Hạo đứng cạnh phụ thân, vẻ mặt hưng phấn nhìn y, mà phụ thân của y thì ngồi trên ghế, tay chân phát run, sắc mặt xanh mét, nhất định là lúc y chưa tới đã xảy ra chuyện gì, bất quá y cũng không hiểu biết, liền quyết định bảo trì trầm mặc.

Tô Nặc tiến lên vài bước, hành lễ, kêu lên: “Vương gia, phụ thân.”

Cảnh Văn Hạo tiến lên vài bước, nắm tay Tô Nặc, lại bị y né tránh, hắn có chút mất mát mà nói: “Tiểu Nặc, ta mới nói tới viện tìm ngươi! Ngươi đã đến rồi, ta còn có cái này muốn đưa cho ngươi!”

Sau đó hắn lại quay đầu đối Tô Vân Huy đạo: “Tô đại nhân, bổn vương cùng với Tiểu Nặc nói nói mấy câu, ngươi có thể rời đi một chút không ?”

“…” Tô Vân Huy đối Cảnh Văn Hạo trợn mắt nhìn, nghe hắn nói như vậy, vốn đang muốn quát lớn vài câu, rốt cuộc là nhịn được, Cảnh Văn Hạo là Vương gia, nếu ông thật sự mắng hắn, thì là đại bất kính, chỉ có thể nói lý: “Đêm hôm khuya khoắt, Vương gia cùng Nặc nhi một mình ở chung, chỉ sợ không hợp lễ.”

Cảnh Văn Hạo không thèm để ý mà nói: “Tô đại nhân quá lo lắng, ta cùng Tiểu Nặc chỉ là nói mấy câu, lại không làm hành động gì khác, có cái gì mà hợp hay không hợp lễ, Tô đại nhân ngươi nên làm gì thì đi làm đi thôi!”

Tô Vân Huy vô pháp, chỉ có thể phất tay áo mà đi, bất quá ông cũng không muốn cùng Cảnh Văn Hạo chấp nhặt, chỉ là một thằng nhóc chưa lớn mà thôi, ông lớn như vậy, sinh khí với một đứa bé, chính là tự làm phiền bản thân, cần gì chứ?

Chờ Tô Vân Huy đi rồi, Cảnh Văn Hạo lấy từ trong lòng ngực ra một cái ngọc bội, đưa tới trước mặt Tô Nặc, nói: “Tiểu Nặc, miếng ngọc bội này ta lấy từ chỗ phụ hoàng, hôm nay ta liền đem nó tặng cho ngươi.”

Tô Nặc lui ra phía sau một bước, nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay của hắn, xua tay cự tuyệt: “Vương gia không thể, miếng ngọc bội trân quý như thế, thảo dân không dám nhận.”

Cảnh Văn Hạo thấy y không lấy, dằnh kéo tay y, đem ngọc bội đặt ở lòng bàn tay, khép tay y lại, khuyên nhủ: “Này có cái gì a, đúng là bởi vì nó trân quý, thế mới xứng được với ngươi, hơn nữa chúng ta sắp thành hôn, miếng ngọc bội này là vật đính ước ta đưa cho ngươi. Vô luận thế nào, ngươi cũng phải nhận lấy, không thì hôm nay ta liền không đi, trực tiếp ngồi lại đây, ngươi xem rồi làm đi!”

Hắn nói xong câu nói sau cùng, liền hối hận, nghĩ thầm rằng nếu Tiểu Nặc cho rằng ta là lưu manh thì làm sao? Thật là đáng chết, cư nhiên ở trước mặt người trong lòng vẫn là nói không lựa lời, một chút trí nhớ đều không có, lần sau nếu còn như vậy, hắn phát thệ nhất định phải đập nát miệng của mình.

Đối với những lời oán thầm của Cảnh Văn Hạo, Tô Nặc thật không hề biết, dù sao đã sớm nghe qua đồn đãi y cũng hiểu biết về cá tính Cảnh Văn Hạo, biết hắn xưa nay nói không lựa lời, còn làm cha mình tức giận thành như vậy, chính là cảm thấy tính trẻ con.

Biết không thể từ chối, cuối cùng y vẫn nhận ngọc bội, đối Cảnh Văn Hạo nói: “Đa tạ Vương gia ban cho, thảo dân cảm thấy Vương gia từ trong vương phủ đi ra lâu như vậy, cần phải trở về.”

Cảnh Văn Hạo nói: “Nhưng ta còn muốn cùng ngươi nói thêm một lúc, trong vương phủ một chút cũng không thú vị.”

Tô Nặc tiếp tục: “Vương gia còn trong thời gian cấm túc, ở lại đây lâu, quả thực không ổn, thảo dân hiện tại sai hạ nhân chuẩn bị ngựa cho Vương gia, đưa ngài xuất môn, Vương gia nghĩ như thế nào?”

Cảnh Văn Hạo do dự nửa ngày, nhìn Tô Nặc như trước mặt không đổi sắc, vẫn là thỏa hiệp: “Được rồi, ta ngày mai trở lại thăm ngươi.”

Tô Nặc khuyên giải: “Vương gia không thể, ngài nếu bị cấm túc ở trong phủ, liền không thể tại bỏ lệnh cấm trước tùy ý xuất nhập vương phủ, còn thỉnh Vương gia đáp ứng thảo dân không thể tùy hứng làm bậy.”

Cuối cùng, Cảnh Văn Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ lần thứ hai thỏa hiệp, mới lưu luyến không rời bị Tô Nặc đưa đến cửa sau, cưỡi ngựa rời đi.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro