Chương 18: Nửa đêm trèo tường, đột nhập Tô phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu thánh chỉ đã hạ, kế tiếp chính là việc chuẩn bị thành thân.

Tại Cảnh vương triều, vô luận là bình dân dân chúng hay quan to quý tộc, trừ bỏ Hoàng Thượng đón dâu, hôn lễ khác đều bao gồm sáu trình tự chia làm nạp thải, hướng danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ (*) hòa thân nghênh, việc này đều là gia trưởng song phương xử lý, cũng không cần tân nhân tốn nhiều tâm tư, chỉ cần trong quá trình phối hợp thật tốt là được.

Lễ phục yêu cầu tân nhân phối hợp đo đạc kích cỡ, trong cung cũng sẽ phái người đến Tô phủ giáo dục Tô Nặc lễ nghi hoàng gia, là do những điều này là từ từ sẽ đến.

Bởi vì là Vương gia đón dâu, cho nên đương nhiên phải làm đến phi thường long trọng, hao phí thời gian cũng tương đối dài, không phải hai ba tháng là xong.

Cảnh Văn Hạo tất nhiên không cần quan tâm hôn sự, đều có phụ hoàng cùng Lễ bộ và Khâm Thiên giám chuẩn bị, hắn sau khi hồi phủ ăn cơm, vốn định lập tức xuất phủ đến Tô phủ thăm Tô Nặc, lại bị người trong phủ cản lại.

Bởi vì muốn hắn ở trong phủ úp mặt vào tường suy nghĩ một tháng, phụ hoàng liền phái người bao vây xung quanh vương phủ, trừ bỏ hạ nhân phải xuất phủ đi chợ mua đồ, còn lại không cho phép ra phủ nửa bước, nhất là Cảnh Văn Hạo.

Để tránh đánh rắn động cỏ, Cảnh Văn Hạo chỉ có thể kiềm chế tính tình, chờ đến khi trời tối không lâu liền nói mình buồn ngủ, cũng mệnh lệnh không cho ai tới quấy rầy hắn.

Cảnh Văn Hạo ở trên giường lăn qua lộn lại cả buổi, chờ trong phủ không còn động tĩnh, hắn mới mãnh liệt xoay người nhảy dựng lên, từ trong tủ treo quần áo lấy ra một bộ y phục dạ hành mặc vào.

Nhưng là, hắn mặc quần áo xong cũng không lập tức xuất môn, mà lấy một cái hòm bé bằng bàn tay từ ngăn kéo ra, vừa mở ra, chỉ thấy bên trong đựng một miếng ngọc bội trong suốt trắng noãn, nhẵn nhụi dễ chịu. Ngọc bội này là Dương Chi Ngọc, nguyên liệu trân quý, làm thủ công cực kỳ tinh xảo, là hắn xin từ chỗ phụ hoàng.

Hắn nhét miếng ngọc bội vào đai lưng, xoay người nhẹ nhàng mở cửa sổ, duỗi đầu ra bên ngoài nhìn vài lần, xác định không có thị vệ canh giữ ở bên ngoài, mới thật cẩn thận đi ra ngoài, một đường đi đến cạnh tường vây.

Cảnh Văn Hạo dán vách tường nghe xong một lúc lâu, không có nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền thẳng khởi thân thể, chà xát tay, leo lên cây đại thụ bên cạnh, sau đó nhảy đến tường vây, thả người nhảy xuống, dù là mông chấm đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn cũng không dám phát ra một chút âm thanh.

Hắn xoa mông đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân đều đều, vội vàng chạy về hướng Tô phủ, may mắn là hắn mang giày vải, mới không có phát ra âm thanh, tránh gây chú ý.

Bởi vì là đi đường, tăng thêm võ công của hắn cũng là gà mờ, khinh công càng không biết, cho nên vốn là quãng đường chủ mất vài phút cưỡi ngựa, hắn lại chạy nửa canh giờ mới tới ngoài tường vây Tô phủ.

※※※

Tô Nặc dùng xong cơm chiều, liền ở trong phòng đọc sách, chờ đến canh ba thì buông sách, đang chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng ồn ào, vài người canh cửa đi qua, y nhìn thấy ngoài cửa một bóng người thoáng qua, vội vàng xuống giường, dùng áo choàng bao lấy thân thể, đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn nhìn đến vài hộ viện cùng đi về một hướng.

Lúc này, Hạ Thanh và Hạ Liễu cũng từ bên cạnh đi tới, Tô Nặc liền vội vàng hỏi: “Bên kia đã xảy ra chuyện gì ?”

Hạ Thanh vội vàng đáp: “Thưa công tử, hình như bên kia có người bắt được một tên trộm, vài hộ viện đang chuẩn bị đưa hắn đến chỗ lão gia xử lý!”

Tô Nặc nhìn thoáng qua nơi đó, liền gật gật đầu, chuẩn bị trở về phòng, dư quang lại phiêu đến một bóng người màu đen xa xa chạy tới.

Cảnh Văn Hạo vốn là tính toán trộm leo tường tiến vào Tô phủ, chờ sau khi đi vào, hắn mới nhớ mình căn bản không có nhớ kỹ địa hình Tô phủ, huống hồ lại là đêm tối, càng khó tìm được sân Tô Nặc, cho nên chỉ có thể nơi nơi loạn đi dạo, lại không cẩn thận kinh động hộ viện trong phủ.

Tuy rằng Cảnh Văn Hạo võ công không được, nhưng kỹ xảo chạy trốn cũng là nhất lưu, hoạt giống như cá chạch, hộ viện đều khó bắt đến hắn, vì thế, toàn bộ Tô phủ tựa như nổ tung, biến đến náo nhiệt, kinh động đến cả Tô Vân Huy.

Hộ viện thật vất vả tại trong viện Tô Nặc bắt được hắn, còn đánh hắn vài cái, rồi lại bị hắn chạy.

Cảnh Văn Hạo theo ấn tượng của bản thân, tại Tô phủ di chuyển hồi lâu, mới tìm được Lâm Xuân viên, lại bất hạnh bị hộ viện bắt, ngay lúc cùng hộ viện lý luận, hắn đột nhiên phát hiện thân ảnh Tô Nặc, liền dùng sức giãy dụa trói buộc trên người, chạy về hướng Tô Nặc.

“Bổn vương nói cho các ngươi biết, ta là Vương gia, các ngươi không thể tùy tiện bắt ta, ta là tới xem Vương phi tương lai của ta, các ngươi còn dám trói ta, ta kêu ta phụ hoàng trị tội các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi. Tiểu Nặc, ta là phu quân tương lai của ngươi, ta là Cảnh Văn Hạo, hôm ngươi rơi xuống nước là ta cứu ngươi lên, ngươi còn có nhớ ta hay không? Tiểu Nặc?”

Cảnh Văn Hạo trực tiếp chạy đến sau lưng Tô Nặc, dùng thân thể y ngăn trở chính mình, lớn tiếng uy hiếp những hộ vệ tiến đến bắt hắn.

Hộ viện nhìn thấy hắn đứng phía sau Tô Nặc, dừng lại cách đó không xa, trong đó một người quát: “Ha ha ha… Ngươi là Vương gia? Ai tin? Vương gia nhà ai hơn nửa đêm trèo tường vào nhà người khác giống như ngươi? Ta thấy ngươi vẫn nên nhanh chóng thả Đại công tử nhà chúng ta ra, không thì lão gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Bởi vì Cảnh Văn Hạo nắm cánh tay Tô Nặc, những người đó liền cho rằng hắn cưỡng ép Tô Nặc, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Thanh Hạ Liễu bởi vì chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận từ bên cạnh thổi qua, chỉ trong nháy mắt, thấy tên trộm ‘cưỡng ép’ công tử nhà mình, nhất thời sắc mặt đại biến: “Ngươi cái tên đăng…” Còn chưa nói xong, lại cẩn thận nhìn diện mạo Cảnh Văn Hạo vài lần, chợt nhớ tới hôm công tử rơi xuống nước, chính là người này giúp đưa về, vừa nghe hắn nói mình là phu quân tương lai của công tử, bỗng nhiên ngơ ngác mà nhìn Cảnh Văn Hạo, mở to hai mắt nhìn, lắp bắp kêu lên: “Vương… Vương gia.”

Bởi vì từ ngày ấy Cảnh Văn Hạo chỉ đưa Tô Nặc hồi Tô phủ một lần, cho nên rất nhiều hạ nhân Tô phủ còn không biết hắn, nếu không nhờ Hạ Thanh ngày đó trộm nhìn hắn vài lần, cũng không có thể nhận ra hắn chính là Tiêu Dao vương.

Hạ Thanh dứt lời, không chỉ hộ viện hai mặt nhìn nhau, Tô Nặc vốn chưa thấy rõ diện mạo người tới đã phát hiện hắn chạy về phía sau mình, nghe được Hạ Thanh nói, liền quay đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn lãng, anh khí bừng bừng tương đối xa lạ xuất hiện tại trước mắt y.

Tô Nặc thấy khuôn mặt này có vài phần quen thuộc, suy nghĩ một chút, nhất thời nhớ tới ngày trọng sinh, Tiêu Dao vương cứu mình dưới nước đúng là diện mạo này.

Cảnh Văn Hạo nghe thấy Hạ Thanh gọi mình là Vương gia, cho hắn một ánh mắt tán dương, còn ưỡn ngực, thấy Tô Nặc từ trong ngực ngẩng đầu nhìn mặt mình, liền gợi lên khóe miệng, lộ ra mỉm cười mê hoặc, nói: “Tiểu Nặc, nhận ra ta sao?”

Cảnh Văn Hạo nhìn dung nhan Tô Nặc  phong hoa tuyệt đại, lại như ngây ngốc, không dời được ánh mắt, thiếu chút nữa nhịn không được dùng tay đè lại nhịp tim đang nhảy lên như sấm.

Bởi vì Cảnh Văn Hạo cao hơn Tô Nặc nửa cái đầu, cho nên cả người Tô Nặc tựa như bị hắn ôm vào trong ngực.

Tô Nặc bị nhìn xem co giật khóe miệng, vội vàng cụp mắt cúi đầu, lại tránh ra, từ trong ngực hắn lui ra, hành lễ: “Thảo dân khấu kiến Vương gia, không biết vì sao Vương gia đêm khuya tới đây?”

Tô Nặc nghĩ thầm rằng vị Tiêu Dao vương này đã nói là tới gặp y, chính là cử chỉ không khỏi lỗ mãng chút, tuy rằng Thánh Thượng đã hạ chỉ tứ hôn, nhưng hai người chưa phải vợ chồng chân chính, tiếp xúc quá mức thân mật, chỉ sợ sẽ dễ để người mượn cớ, huống hồ vẫn đang là thời điểm Tiêu Dao vương bế môn tư quá.

Bất quá vị Tiêu Dao vương này quả thật đối y dụng tâm lương khổ, cho dù cấm túc, cũng hơn nửa đêm chạy đến Tô phủ gặp y, xem ra là thật lòng quan tâm y, trong lòng không có khả năng là không có một chút dao động.

Hơn nữa vị Vương gia này nhìn cũng không giống bên ngoài đồn đãi không tốt như vậy, ít nhất diện mạo vẫn rất xuất sắc.

“Tiểu Nặc không cần đa lễ.” Cảnh Văn Hạo hư phù một phen, không biết từ nơi nào lấy ra một cây quạt, tự cho là phong độ nhẹ nhàng quạt hai cái, mới cười tủm tỉm mà nói: “Ta hôm nay tới đây, chính là muốn tới thăm ngươi bệnh đã tốt hơn chưa. Từ ngày ấy ta rời Tô phủ, đã muốn trở lại thăm ngươi một lần, đáng tiếc ta bị phụ hoàng cấm túc, cho nên chỉ có thể trộm tới đây, ngươi cần phải nhớ thay ta giữ bí mật.”

Cảnh Văn Hạo ở trong lòng cuồng lau mồ hôi, hắn hôm nay thật sự là mất mặt, đường đường một Vương gia, lại giống tên trộm xâm nhập phủ đệ người ta, còn bị người đuổi theo vài vòng, hơn nữa tư thế xuất hiện trước mặt người trong lòng còn chẳng đẹp đẽ, không biết có phá hư ấn tượng của  mình trong lòng Tiểu Nặc hay không.

Nghĩ đến vừa rồi mình bị đánh một phát, hắn nhìn thấy Tô Nặc tâm tình nhất thời dịu xuống, nghĩ thầm rằng nếu Tiểu Nặc biết mình bị đánh, ấn tượng với hắn nhất định sẽ rớt xuống đáy cốc, cảm thấy chính mình thực không tiền đồ. Vì thế, trong lòng của hắn nhất thời thật lạnh thật lạnh, còn mang theo vài phần chột dạ, phát thệ tuyệt đối không đem chuyện mình bị đánh nói ra.

Những hộ viện và hạ nhân chung quanh nhìn thấy Tô Nặc đối tên trộm hành lễ, liền biết mình mạo phạm Vương gia, vội vàng quỳ trên mặt đất, vài hộ viện nhớ tới mình vừa đánh Vương gia mấy quyền, càng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hạ Thanh phục hồi lại tinh thần, cũng vội vàng lôi kéo Hạ Liễu quỳ xuống.

“Nô tài ( thảo dân ) khấu kiến Vương gia, vừa rồi không biết là Vương gia đại giá quang lâm, có nhiều mạo phạm, còn thỉnh Vương gia thứ tội!”

“Thỉnh Vương gia thứ tội…”

“Vương gia thứ tội…”

Cảnh Văn Hạo tuy rằng trong lòng hận  đến nghiến răng nghiến lợi những người vừa đánh hắn, nhưng vẫn làm bộ không thèm để ý mà vẫy vẫy quạt: “Được rồi, các ngươi đứng dậy đi!”

Nghĩ thầm rằng chờ sau khi hắn trở về, nhất định sẽ phân phó thị vệ đem những người này trùm bao tải, đánh lại một trận, hừ!

Hết chương 18.

Chú thích
Trong thời cổ, lễ cưới phải trải qua 6 trình tự lễ nghi, gọi là 6 lễ sau đây:

Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.

Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.

Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.

Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới. Và sau cùng là

Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.

(Nguồn: https://anhdaotamduong.wordpress.com/bai-tap-chuyen-nganh/van-hoa-trung-hoa/phong-tuc-cuoi-hoi-cua-nguoi-trung-hoa-xua/)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro