Chương 17: Công công tuyên chỉ, Tô Nặc tạ ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, Tô Nặc ăn xong cơm chiều, đọc sách một lúc, liền đi ngủ sớm, y ở trên giường lăn qua lộn lại, lại cực kì tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào, không biết nên miêu tả cảm xúc khẩn trương này thế nào, nghĩ tới mai chính là ngày tứ hôn, tim liền đập như sấm, không biết là chờ mong hay khủng hoảng.

Trong đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, đợi khi phục hồi lại tinh thần, y đem những ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu đều đá ra ngoài, đầu óc lập tức trống rỗng.

Qua nửa ngày, khi y mơ mơ màng màng muốn ngủ, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng gõ, từng tiếng từng tiếng, rất có quy luật. Lập tức, Tô Nặc hoàn toàn tỉnh táo lại, y chống đỡ thân thể, theo bản năng muốn gọi Hạ Thanh vào, nghĩ lại, lại đoán được có thể là Hình Ất Mộc, liền nuốt xuống lời đang muốn nói ra.

Y suy nghĩ một khắc, lần nữa nằm xuống, xoay người một cái, mặt hướng vào trong như là đang ngủ, hoàn toàn không có nghe được tiếng ở cửa sổ.

May mắn ban ngày y đã sai người khóa cửa sổ lại, cho nên Hình Ất Mộc chỉ có thể tiếp tục gõ cửa sổ, mà không cách nào tiến vào phòng. Không phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm kia của hắn, nếu không đêm nay liền mất ngủ.

Một lát sau, Hình Ất Mộc còn đang gõ ngoài cửa sổ, xa xa lại truyền đến một tiếng quát lớn, hắn sợ tới mức nhất thời dừng lại động tác, quay đầu nhìn, chỉ thấy xa xa có ánh lửa, hắn vội vàng cong thắt lưng quẹo qua chỗ ngoặt, chạy trốn.

Tô Nặc vừa nghe thanh âm liền biết là nữ hộ viện trong phủ mời đến, lại nghe tiếng gõ cửa sổ đã ngừng lại, lịch bịch lịch bịch một trận, liền đoán được phỏng chừng người nọ đã sợ tới mức chạy xa, liền nhắm hai mắt lại.

※※※

Đến ngày tứ hôn, mọi người trong Tô phủ vô luận là chủ tử hay là hạ nhân, đều dậy sớm hơn so với bình thường, vài thiếp thất cùng thứ tử thứ nữ đều sớm dùng bữa, trở về viện từng người. Mà Tô Vân Huy và Mạnh Liên thì vẫn luôn ngồi ở chính sảnh chờ, cũng phân phó thủ vệ cùng hạ nhân vừa thấy được động tĩnh liền lập tức tiến vào bẩm báo.

Tô Nặc cùng người một nhà ăn cơm xong, đã bị Tô Vân Huy cùng Mạnh Liên đuổi về viện, nói là chờ thời điểm người trong cung đến, bọn họ sẽ phân phó hạ nhân lập tức thông báo cho y.

Bất luận là người ở chính sảnh, hay là từng người trong viện với chủ tử, hoặc là những hạ nhân, đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, chăm chú căng thẳng vừa làm việc vừa chờ đợi.

Cửa Thượng Thư phủ mở rộng, bất đồng với lúc trước luôn đóng chặt, thủ vệ canh cửa đã tăng thêm hai người.

Cứ như vậy, nửa canh giờ trôi qua, mắt thấy đã đến giờ Tỵ một khắc, Tô Vân Huy cùng Mạnh Liên rốt cục nhìn thấy thủ vệ kích động chạy vào, lập tức đứng lên, hỏi: "Lưu công công đến sao?"

"Đúng vậy, lão gia, phu nhân, bọn họ sắp tới rồi, nô tài vừa rồi nhìn thấy một đội nhân mã ở xa xa, vị đi phía trước mặc y phục thái giám, cưỡi con ngựa cao to, bên cạnh đi theo một vị tướng lĩnh cao lớn thô kệch, đằng sau đều là một ít thị vệ, tiếng bước chân từ đầu đường vang đến cuối phố, đang hướng tới Thượng Thư phủ ta mà đến."

Tô Vân Huy khen lớn: "Hảo! Hảo! Hảo!" Sau đó lại vội vàng phân phó vài hạ nhân đứng xung quanh: "Tuyên chỉ lập tức đã tới rồi, các ngươi nhanh đi hậu viện thông báo với các vị chủ tử, cho bọn họ nhanh chóng tới chính sảnh, không thể có một khắc chậm trễ, động tác đều phải nhanh nhẹn."

"Vâng, thưa lão gia." Chúng nô bộc cùng kêu lên xong, liền từng người tản ra, vội vàng chạy tới viện thông báo.

Tô Vân Huy cùng Mạnh Liên đứng chung một chỗ, chờ chúng nô bộc đi hết, liền mang theo hạ nhân bên người đi đến đại môn.

Hai người đứng trên bậc thang, hướng đầu phố nhìn lại, vừa lúc nhìn đến một đội nhân mã không nhanh không chậm đi về phía này, nhóm bách tính sôi nổi tránh đường, túm ba tụm năm chỉ trỏ bàn tán, suy đoán lại xảy ra chuyện gì.

Qua đại khái một khắc thời gian, những người đó rốt cục đi tới cửa Tô phủ, Tô Vân Huy vội vàng dắt phu nhân nhà mình tiến lên đón, hướng Lưu công công chắp tay, khách khí mà nói: "Lão phu không có từ xa tiếp đón, Lưu công công biệt lai vô dạng (*)."

(*)Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại” hoặc là “lâu rồi không gặp”

Mạnh Liên im lặng đứng ở bên cạnh Tô Vân Huy, cũng không tùy tiện nói chen vào.

Đến cửa Thượng Thư phủ, mấy chục danh sĩ binh cầm vũ khí phía sau Lưu công công, nghiêm chỉnh đứng ở cửa đại môn. Mọi người cả kinh vây xem vội vàng lui về phía sau nửa bước, lại không chịu nổi tò mò, tiếp tục vây quanh ở phụ cận, duỗi cổ hướng bên này nhìn.

Lưu công công đã hướng Tô Vân Huy đáp lễ: "Thượng Thư đại nhân đợi lâu, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh đi vào tuyên chỉ đi!"

Tô Vân Huy mỉm cười nói: "Đúng là như thế."

Ông mời Lưu công công vào, ngồi trong chốc lát, hai người hàn huyên vài câu, vài vị thiếp thất cùng tử nữ của Tô Vân Huy rốt cục chạy tới đây.

Thời điểm hạ nhân thông tri Tô Nặc đi chính sảnh tiếp chỉ, y đang ở trong sân một mình đối dịch, nghe hạ nhân nói Lưu công công đã đến, liền mang theo hai người hầu chạy tới tiền viện, đứng trước mọi người, Hạ Thanh và Hạ Liễu liền đứng ở cuối cùng.

Tô Vân Huy ngồi vị trí chủ vị, nhìn mọi người trước mặt, vừa lòng gật đầu, rồi sau đó lại xin lỗi Lưu công công: "Lưu công công, mẫu thân của ta ngày gần đây ốm đau tại giường, chỉ sợ không thể đi ra nghênh đón thánh chỉ, mong rằng ngài thông cảm đôi chút, những người nên tới đều tới đông đủ, ngài xem có thể bắt đầu tuyên chỉ được không ?"

"Tạp gia sớm đã nghe nói Tô lão phu nhân thân thể ôm bệnh nhẹ, Thánh Thượng cũng công đạo qua với tạp gia, nếu là lão phu nhân không thể đi ra nghênh chỉ, ngài cũng sẽ không trách tội." Lưu công công mỉm cười gật đầu nói, sau đó quét mắt nhìn mọi người bên trong một vòng, nhìn đến Tô Nặc đứng ở đầu, liền ca ngợi: "Vị này chính là Tô đại công tử sao, tạp gia đã sớm nghe nói Tô phủ Đại công tử dung mạo xuất chúng, phẩm đức hiền lương, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

Tô Nặc hành lễ: "Không dám nhận, Lưu công công quá khen."

Tô Vân Huy nghe xong những lời này, cũng rất hưởng thụ, nụ cười trên mặt càng tăng thêm vài phần: "Nào có, bên ngoài đồn đãi, không nên tính vào."

"Thượng Thư đại nhân chỉ thích nói giỡn, hảo, tạp gia liền bắt đầu tuyên chỉ!"

Tiếng nói vừa dứt, Lưu công công đứng lên, Tô Vân Huy cũng đứng lên, mang theo Mạnh Liên xoay người đứng ở bên cạnh Tô Nặc.

Một vị tiểu thái giám bên người Lưu công công tiến lên một bước, cúi đầu dâng lên thánh chỉ, Lưu công công hai tay tiếp nhận thánh chỉ, đối diện với mọi người trong Tô phủ cao giọng nói: "Mọi người nghe chỉ!"

Tô Vân Huy cung kính cúi đầu, vừa nghe bốn chữ này, lập tức quỳ gối xuống.

Lưu công công thấy mọi người đều sôi nổi cúi đầu quỳ xuống, lúc này mới từ từ mở ra thánh chỉ, bắt đầu tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay nghe thấy con trai Hộ bộ Thượng thư Tô Vân Huy Tô Nặc ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, trẫm nghe rất vui mừng. Nay Tiêu Dao vương Cảnh Văn Hạo đã gần nhược quán, là lúc thích hợp đón dâu, cũng đã chọn được người xứng đáng... Tô Nặc cùng Tiêu Dao vương có thể nói là trời đất tạo nên, trở thành giai nhân chi mỹ, nên đặc biệt gả cho Tiêu Dao vương làm Vương phi. Hết thảy lễ nghi, giao cho Lễ bộ và Khâm Thiên giám xử lý, chọn ra ngày tốt thành hôn. Chiếu cáo thiên hạ, ghi vào sử văn. Khâm thử!"

Lưu công công đọc xong, mọi người đồng loạt dập đầu một cái, lại cùng kêu lên: "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lưu công công tiến lên vài bước, đứng trước mặt Tô Nặc, thấp giọng nói: "Tô công tử, lĩnh chỉ tạ ơn đi!"

"Tạ Thánh Thượng long ân!" Tô Nặc lại dập đầu một cái, mới nâng hai tay lên, tiếp nhận thánh chỉ.

Truyền thánh chỉ xong, chờ Tô Vân Huy đứng dậy, Lưu công công nói với ông: "Thượng Thư đại nhân, Tô phu nhân cùng Tô đại công tử, tạp gia liền cáo lui."

Tô Vân Huy muốn lưu khách, nhân tiện nói: "Lưu công công sao không nhiều ở thêm một lúc, ăn xong cơm trưa lại đi."

Lưu công công mỉm cười uyển chuyến cự tuyệt: "Tạp gia còn phải vội vàng trở về phụng dưỡng Thánh Thượng! Không thể ở lại lâu, chờ lần sau đi!"

Mọi người vừa đi, Tô Vân Huy một bên phân phó Tô An cấp Lưu công công phân phát lễ vật, trừ bỏ Lưu công công cùng một vị tướng lãnh khác là tấm ngân phiếu, những thị vệ còn lại đều nhận một thỏi bạc, thị vệ vốn một mặt nghiêm túc, khí thế lăng liệt cuối cùng cũng dịu xuống, cả người tản ra hơi thở vui vẻ.

Tô Vân Huy tiễn đoàn người Lưu công công tới đại môn, rất nhiều thị vệ cũng đồng loạt theo ra, sắp xếp thành đội hình chỉnh tề, Lưu công công quay đầu lại, nhìn người Tô phủ, chắp tay nói: "Hảo, đưa đến nơi đây thôi, tạp gia cáo từ."

Tô Vân Huy gật gật đầu: "Lưu công công đi thong thả."

Mạnh Liên quỳ gối hành lễ: "Cung tiễn Lưu công công."

Tô Nặc bởi vì đang cầm thánh chỉ, chỉ gật đầu nói: "Lưu công công đi thong thả."

Chờ Lưu công công đi rồi, Tô Vân Huy mới dẫn chúng thê thiếp tử nữ quay trở về.

Hai hạ nhân đứng cạnh cửa chờ bọn họ rời đi, liền dùng mồi lửa châm vào chuỗi pháo treo ở hai bên đại môn, tiếng pháo bốp bốp bốp truyền ra thật xa.

Dân chúng xem cuộc vui xung quanh liên tưởng đến vừa nãy trong tay Tô đại công tử cầm thánh chỉ, lại nghe thấy mấy tiếng pháo này, kẻ ngốc cũng có thể đoán được nhất định là đại hỷ sự.

Những dân chúng đứng ngoài cửa Tô phủ, to nhỏ với nhau thật lâu, chờ tiếng pháo chấm dứt, bọn họ mới lưu luyến mà tản ra, trên đường trước cửa Tô phủ, nhất thời lại yên tĩnh cùng trống trải như trước.

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro