Chương 16: Thượng thư hồi phủ, ngày mai tứ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Văn Hạo sau khi từ trong cung đi ra, vốn là tính đi Thượng Thư phủ thăm Tô Nặc, lại bị Linh Phong cùng Bạch Ngọc khuyên can.

“Vương gia, nương nương phân phó, ngài ra cửa cung liền lập tức quay về vương phủ bế môn tư quá, cho nên Vương gia ngài vẫn nên nhanh hồi phủ đi, nếu không nương nương biết sẽ trách tội bọn thuộc hạ.”

Linh Phong quỳ trên mặt đất, ra vẻ chỉ cần Cảnh Văn Hạo không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hắn liền không đứng dậy.

Bạch Ngọc cũng quỳ trên mặt đất, khuyên nhủ: “Đúng vậy, Vương gia, ngài vẫn nên nhanh hồi phủ đi! Nếu không bọn thuộc hạ sẽ bị nương nương chém thành tám khúc mất.” Nói xong còn lộ ra biểu tình đáng thương hề hề.

Cảnh Văn Hạo cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm quạt, nhìn xuống hai người đang quỳ, bĩu môi, rốt cục vẫn phất phất tay, thỏa hiệp: “Được rồi! Đều đứng lên đi, bổn vương sẽ nghe theo các ngươi, chúng ta hồi phủ nhanh lên đi! Hiện tại vừa lúc bổn vương đói bụng, trở về ăn cơm xong lại nói.”

Vì thế, hai người mới đứng lên, ngồi trên lưng ngựa, chân kẹp bụng ngựa, liền cưỡi ngựa trở về vương phủ.

Cùng lúc đó, Tô Vân Huy vừa hồi phủ, đã vội hỏi Đại phu nhân ở đâu, biết được bà đang ở chỗ lão phu nhân hầu hạ, quan bào còn chưa thay, lập tức đi đến Bồ Đề Viện.

Vừa thấy được lão phu nhân cùng Đại phu nhân, Tô Vân Huy liền nói ra tin tức Hoàng Thượng tứ hôn cho Tô Nặc và Cảnh Văn Hạo.

Hai người vẻ mặt kinh hỉ, lão phu nhân kích động chống đỡ thân thể, ngồi dậy, hai tay run rẩy, nắm chặt tay nhi tử nhà mình, hỏi: “Con nói thật sao? Huy nhi, lão thân không nghe lầm chứ?”

Thay đổi ai cũng sẽ kích động, Tô gia tuy rằng nhiều thế hệ đều là dòng dõi thư hương, nhưng chưa từng có hoàng thân quốc thích, lại thêm căn cơ nông cạn, so sánh với đại thần trong triều, vẫn hơi yếu thế, hiện tại Hoàng Thượng muốn đem trưởng tử nhà bọn họ ban cho Tiêu Dao vương làm chính phi, với lão phu nhân mà nói, là vinh quang chưa từng có.

Tuy rằng Tiêu Dao vương không có gì làm, Tô Nặc bộ dạng cùng tài đức cực kỳ xuất sắc, so với người bình thường thì ưu tú hơn rất nhiều, nói cho cùng, vẫn là Tô gia này trèo cao.

Tô Vân Huy ngồi bên giường, vẻ mặt vui mừng, trấn an lão phu nhân: “Đúng vậy, nương, vừa nãy nhi tử hạ triều, Thánh Thượng liền kêu con đến ngự thư phòng nói chuyện này, con lập tức đồng ý. Thánh Thượng còn nói sáng sớm mai, ngài sẽ phái Lưu công công đến phủ tuyên chỉ, con tới đây để nói cho mọi người biết chuyện này, thuận tiện thỉnh phu nhân hôm nay vất vả một chút, phân phó hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài phủ, cũng dặn dò lại quy củ cho hạ nhân, không thể để người trong cung phải chờ đợi.” Tô Vân Huy nói xong nhìn về phía Mạnh Liên.

Dù sao cung nhân đến là mang theo thánh chỉ, mạo phạm bọn họ chẳng khác nào mạo phạm hoàng gia, phải cẩn thận đối đãi mới được.

Mạnh Liên vội vàng gật đầu: “Thiếp thân biết, lão gia, thiếp đi an bài, thuận tiện để hạ nhân đi thông báo cho Nặc nhi một tiếng, cũng để cho y chuẩn bị.”

Mạnh Liên vẻ mặt tươi cười, hướng lão phu nhân cùng Tô Vân Huy hoàn lễ, hứng thú hừng hực ra cửa, bà cho người mời đại quản gia Tô Phúc đến, lại sai người đi thông báo hạ nhân trong phủ, cho bọn họ ngừng tay mọi việc, lập tức tới tiền viện.

※※※

Một lát sau, cao thấp mấy chục người trong phủ đều chờ trong viện, đứng nghiêm chỉnh, lại xì xào với nhau, suy đoán xem lần này Đại phu nhân gọi bọn họ tới là vì chuyện gì, trong lúc nhất thời, trong viện toàn bộ đều là thanh âm ồn ào.

Mạnh Liên ngồi ở chính sảnh chờ, vài thị tỳ cùng đại quản gia đứng bên cạnh, chờ tất cả mọi người đến đông đủ, nàng đặt chén trà xuống, đi tới cửa, mặt không đổi sắc, toàn thân tản ra một cỗ uy nghiêm khí tức, hai tay chống nạnh, đối với mấy chục người phân phó: “Hôm nay gọi các ngươi đến, là có một việc muốn tuyên bố, các ngươi đều nghe kỹ cho ta, ta hiện tại nói qua, tuyệt đối sẽ không lặp lại lần thứ hai.”

Mọi người đang nhỏ giọng nói chuyện, lập tức im bặt, trong viện nhất thời lặng ngắt như tờ, giống như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Trong khi mọi người đang băn khoăn, nàng tiếp tục: “Hôm nay lão gia mang về một tin tức, sáng sớm mai, Thánh Thượng sẽ phái người đến Thượng Thư phủ chúng ta tuyên đọc thánh chỉ, cho nên hôm nay các ngươi phải nhanh chóng dọn dẹp hết trong phủ từ trên xuống dưới. Vừa rồi ta đã phân phó Tô quản gia, chốc lát hắn sẽ chỉ cụ thể các ngươi phải làm thế nào, những người không phải hầu hạ chủ tử, ngừng việc đang làm lại, nghe theo Tô quản gia an bài, danh sách phân bổ nhiệm vụ ở chỗ hắn, làm cái gì cũng phải cẩn thận kĩ càng, không được trộm dùng mánh lới, nếu như bị ta phát hiện, các ngươi cũng không cần ở lại Thượng Thư phủ làm việc … Được rồi, kế tiếp các ngươi theo Tô quản gia đi quét tước. Tiểu tư, nha hoàn hầu hạ chủ tử lưu lại, ta còn có chuyện cần nói.”

Mạnh Liên vừa nói xong, chúng nha hoàn và tiểu tư cùng kêu lên: “Vâng, Đại phu nhân.”

Tô quản gia tiến lên một bước, nói: “Các ngươi đều theo ta đi đi!”

Vì thế, một đám người liền đi theo sau Tô quản gia rời đi, cuối cùng lưu lại mười mấy người, trong đó bao gồm nô tì Hạ Liễu bên người Tô Nặc, còn có thị tỳ và tiểu tư của các vị thiếp thất.

Tuy rằng Mạnh Liên chỉ đơn giản phân phó một chút, chấp hành nàng nói chính là Tô quản gia, nhưng chỉ cần là Mạnh Liên phân phó, tất cả mọi người không dám chậm trễ chút nào, bởi vì rất nhiều người đều tự mình trải nghiệm, phàm là người không tuân theo mệnh lệnh của bà, cuối cùng đều đặc biệt thảm, không chỉ bị đánh, còn bị đuổi khỏi phủ, nhẹ nhất đương nhiên là bị trừ tiền công.

Đừng nhìn bà trẻ tuổi, làm một đương gia chủ mẫu, nếu như không có một chút thủ đoạn, sao có thể quản lý tốt toàn bộ hậu trạch Thượng Thư phủ? Cho nên, những người này được Mạnh Liên chỉ thị, lập tức đứng lên, chỉ sợ bị nghi là đang nhàn hạ, vậy là chỉ có thảm.

Mạnh Liên nhìn hạ nhân làm việc chăm chỉ đã bao năm, sắc mặt rốt cục thoáng dịu đi, lần thứ hai phân phó nói: “Các ngươi là nha hoàn nô tài cần hầu hạ chủ tử, ta sẽ không cần các ngươi đi làm những việc khác, chỉ hy vọng các ngươi làm tốt việc cho chủ tử nhà mình, nhớ trở về thông báo cho bọn họ, ngày mai sẽ có người trong cung tới, phải hảo hảo đứng trong viện của mình, không được tùy tiện đi dạo, cũng không cho xuất phủ…”

※※※

Tô Nặc sốt cao, hiện tại đã hoàn toàn giảm bớt, tuy rằng cả người nhìn qua vẫn có chút suy yếu, nhưng khẩu vị đã tốt hơn nhiều, đầu cũng không còn cảm giác đau đớn.

Bởi vì Đại phu nhân có việc phân phó, Tô Nặc liền cho Hạ Liễu đi, chỉ để lại Hạ Thanh hầu hạ mình.

Tô Nặc mặc một thân cẩm y màu lam nhạt, tóc dài đen như mực rối tung, y ngồi ở trước bàn trang điểm, Hạ Thanh đứng ở phía sau, đang cầm cây lược chải tóc cho y.

Hạ Thanh vừa búi tóc, vừa ca ngợi: “Tóc công tử thật sự càng ngày càng đẹp, vừa dài vừa thẳng, sờ vào cũng cực kỳ mềm mượt, ngăm đen tỏa sáng, khiến người vừa thấy liền thích.”

Tô Nặc tựa như không nghe thấy, nhìn chính mình trong gương đồng, vết chu sa trên ấn đường phá lệ chói mắt, làn da trắng nõn như đứa bé mới sinh, có lẽ thân thể còn chưa tốt lên, trên mặt còn mang theo một chút tái nhợt, y nhìn một lúc lâu, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Hạ Thanh, ngươi cảm thấy Tiêu Dao vương thế nào?”

Hạ Thanh nhẹ cúi đầu một khắc, cau mày nói: “Nô tài nghe nói Tiêu Dao vương gia tính tình không tốt, tiêu tiền như nước, là một tên bại gia tử.”

Tô Nặc mang trên mặt nụ cười thản nhiên, hỏi: “Hắn là vương gia thân phận tôn quý Vương gia, một hạ nhân như ngươi, sao có thể nói hắn như thế?”

Hạ Thanh trên mặt nhất thời khẩn trương, vội vàng nói: “Công tử, nô tài không cố ý, nô tài biết sai, ngài đừng nói cho ai, bằng không, nô tài có một trăm cái mạng cũng không sống được.”

Tô Nặc hơi hơi nghiêng đầu nói: “Được rồi, những lời này của ngươi chỉ có thể lén lút nói, trước mặt người ngoài đừng không lựa lời như vậy.”

Hạ Thanh liên tục gật đầu: “Vâng, công tử, nô tài đã biết. Kỳ thật nô tài chỉ muốn nói không quan tâm người khác đánh giá Tiêu Dao vương ra sao, nô tài đều cảm thấy chỉ cần ai có thể làm Vương phi của hắn, khẳng định sẽ đặc biệt hạnh phúc.”

Tô Nặc còn chưa kịp hỏi vì sao nói như vậy, bên ngoài liền có người bịch bịch bịch chạy vào, người này đúng là Hạ Liễu, hắn mãnh liệt chạy đến trước mặt Tô Nặc, bước chậm lại, hưu thở vững vàng nói: “Công tử, vừa rồi Đại phu nhân nói ngày mai sẽ có người trong cung tới phủ, ngài đoán là vì việc gì?”

Tô Nặc lãnh tĩnh mà nhìn hắn, trong mắt không có một chút dao động, nói: “A? Có liên quan đến ta?” Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Tô Nặc đã đại khái đoán được.

Hạ Thanh cũng rất tò mò, lại hỏi: “Rốt cuộc là đại sự gì vậy? Ngươi trực tiếp nói đi!”

Hạ Liễu thở hổn hển, thành thật đáp: “Vừa rồi Đại phu nhân nói, Thánh Thượng tính toán tứ hôn cho công tử và Tiêu Dao vương gia, công tử sau khi quá môn sẽ là chính phi, hiện tại toàn quý phủ ta đều đang vì chuyện này bận rộn. Đại phu nhân kêu chúng nô tài đi báo cho mọi người, rồi liền đi giám sát hạ nhân làm việc, trước khi đi, bà còn cố ý dặn nô tài, nói là xế chiều hôm nay bận bịu xong, bà cùng lão gia sẽ lại đây thăm công tử, phải để công tử hôm nay nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, không cần quan tâm gì hết, chuyện còn lại chỉ cần giao cho chúng nô tài làm thì tốt rồi.”

Tô Nặc thản nhiên gật đầu nói: “Ta biết.”

Tuy rằng có chút kinh ngạc chuyện tứ hôn xảy ra sớm hơn trước một ngày, nhưng chỉ là một khắc, y liền thu hồi kinh ngạc, nếu y còn có thể xuyên trở về, lại có cái gì không có khả năng phát sinh đâu?

Hết chương 15.
---------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các bạn thân mến không cần lo lắng gấp gáp, ngày mai chính thức tứ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro