Chương 15: Mẫu phi cầu tình, từ nhẹ xử phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghĩ tới, bên ngoài liền truyền đến âm thanh nói chuyện.

Hoàng quý phi mang theo một đoàn cung nữ thái giám, đứng bên ngoài ngự thư phòng, Hàm Yên đi lên trước đối Lưu công công đứng trước cửa nói: “Lưu công công, nương nương ta muốn vào gặp Thánh Thượng, không biết ngài có thể thông báo một tiếng không?”

Hoàng quý phi đứng đối diện Lưu công công, mang trên mặt thản nhiên tươi cười, một thân cung trang hoa lệ phụ trợ cho dung nhan tuyệt sắc, một thân ung dung đẹp đẽ quý phái, đứng cạnh mọi người như hạc trong bầy gà, lại ôn nhu rộng lượng như Vương mẫu nương nương không ăn khói lửa nhân gian.

Lưu công công hành lễ với Hoàng quý phi, khó xử: “Nương nương, thật xin lỗi, Thánh Thượng vừa rồi đã phân phó nô tài, bất luận kẻ nào đều không cho vào.”

Hoàng quý phi nhẹ nhíu mày: “Ngay cả Bổn cung cũng không được sao? Vừa rồi Bổn cung phân phó Ngự thiện phòng làm một chén canh gà, nghe nói Thánh Thượng sớm đã hạ triều, vội mang tới cho Thánh Thượng bồi bổ thân thể, Lưu công công vẫn nên nhanh chóng đi vào bẩm báo một tiếng đi, canh gà nguội uống sẽ không tốt.”

“Này…” Lưu công công do dự một khắc, nghĩ Thánh Thượng cũng không có nói thẳng dù Hoàng quý phi đến cũng không cho phép vào, huống hồ Hoàng quý phi là người Hoàng Thượng sủng ái nhất, đành phải nói rằng: “Vậy nô tài liền đi thông báo một tiếng, xin nương nương chờ một lát.”

Ngự thư phòng là nơi quan trọng dành cho Thánh thượng làm việc, trừ bỏ Thánh Thượng, trong hậu cung, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách vào ngự thư phòng. Hoàng quý phi có thể tiến vào địa phương quan trọng này, hoàn toàn là Thánh Thượng tự mình cho phép, này đủ để chứng minh Thánh Thượng đối Hoàng quý phi là có bao nhiêu sủng ái.

Chưa tới một khắc, Lưu công công liền cong thắt lưng đi ra, đối Hoàng quý phi nói: “Nương nương, Thánh Thượng cho ngài vào.”

Hoàng quý phi tiếp nhận khay từ trong tay cung nữ, gật đầu với Lưu công công, ôn nhu nói: “Làm phiền Lưu công công.”

“Nương nương chiết sát nô tài.”

Lưu công công tiến vào bẩm báo Cảnh Vô Ngân, sau khi ra ngoài, Cảnh Vô Ngân liền chỉnh lại long bào xộc xệch, trở về bàn ngồi, hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Văn Hạo, nhìn đến khi Hoàng quý phi tiến vào mới lập tức thu hồi tầm mắt, làm bộ như đang xử lý công vụ.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” Hoàng quý phi quỳ gối hành lễ, sau đó nói.

“Ái phi bình thân.” Cảnh Vô Ngân gật đầu.

Cảnh Văn Hạo đang quỳ trên mặt đất, thấy Hoàng Quý phi vào cửa, lập tức đứng dậy, đáng thương hề hề ngửa đầu kêu: “Mẫu phi ~~”

Hoàng quý phi đang định đến chỗ Cảnh Vô Ngân, Cảnh Văn Hạo vừa lên tiếng, bà liền dừng cước bộ, nhìn hắn thở dài một hơi, vươn tay vuốt đầu của hắn: “Ngươi đứa bé này, lại chọc phụ hoàng ngươi sinh khí sao? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, sao lại không nghe, sớm hay muộn cũng có ngày ta cũng lười quản ngươi.”

“Nhi thần nào có chọc phụ hoàng sinh khí? Nhi thần mỗi ngày đều ngoan ngoãn.” Cảnh Văn Hạo ủy khuất nói.

Cảnh Vô Ngân làm bộ phê duyệt tấu chương, thấy phía dưới hai mẹ con bắt đầu hàn huyên, không ai để ý đến ông, liền ho khan một tiếng, ra hiệu chính mình còn tồn tại.

Hoàng quý phi nhìn về phía Cảnh Vô Ngân, mang trên mặt thản nhiên tươi cười, quay đầu lại nói với Cảnh Văn Hạo: “Ngươi cứ quỳ ở đây đi, hôm nay ta cũng không giúp được ngươi.”

Sờ sờ đầu của hắn, Hoàng quý phi đi về hướng Cảnh Vô Ngân, đặt khay lên cái bàn bên cạnh, múc một chén canh gà, thổi thổi, đưa tới trước mặt ông, lời nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Hoàng Thượng, ngài nghỉ ngơi một chút, uống chút canh rồi lại phê duyệt tấu chương!”

Cảnh Vô Ngân ngẩng đầu tiếp nhận bát, thần sắc nhu hòa mà nói rằng: “Ái phi có tâm, biết trẫm thích uống canh gà, lại tự mình đưa đến cho trẫm.”

“Chiếu cố Hoàng Thượng vốn là chức trách của thần thiếp, huống hồ Hoàng Thượng mỗi ngày lo lắng quốc gia đại sự, nếu thần thiếp tại thâm cung mỗi ngày chơi bời lêu lổng, chỉ lo hưởng thụ vinh hoa phú quý, cái gì cũng không làm, sao có thể xứng với sự sủng ái của hoàng thượng?”

Cảnh Vô Ngân đặt chén trong tay xuống bàn, nắm lấy bàn tay trắng nõn oánh nhuận của bà, vỗ hai cái, mới nói: “Ái phi hà tất tự coi nhẹ mình như thế, là một Hoàng quý phi, những cái này là do ngươi nên được, nếu ngươi cái gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ bồi trẫm nói nói mấy câu, đã là hồi báo lớn nhất đối trẫm rồi.”

Cảnh Văn Hạo quỳ gối phía dưới, nghe hai người phía trên liếc mắt đưa tình, bĩu môi.

Nghe xong Cảnh Vô Ngân nói, Hoàng quý phi nguýt ông một cái, mang trên mặt vài phần mị sắc, mỉm cười: “Hoàng Thượng cứ thích đùa giỡn thần thiếp, nếu ngài thích thần thiếp mỗi ngày đều bồi ngài nói chuyện, vì sao đã hai ngày không đến chỗ thần thiếp? Còn muốn thần thiếp tự mình đến tìm ngài, ngài mới bằng lòng nhìn thần thiếp?”

“Không phải là do trẫm mấy ngày này bận chính vụ sao, cho nên mới không có thời gian tới hậu cung, chờ trẫm bận bịu xong, mỗi ngày đều đến chỗ ngươi, được không?” Cảnh Vô Ngân an ủi.

Nghe vậy, Hoàng quý phi thở dài, đầy mặt u sầu mà tiếp tục: “Mặc dù thần thiếp có thể tạo cho hoàng thượng niềm vui, song lại thế nào? Nhi tử bất hiếu, đây là lỗi sai của mẫu phi, thần thiếp biết, Hoàng Thượng không thích Hạo nhi, cho nên luôn luôn phạt hắn, cũng bởi vì hắn thường xuyên gặp rắc rối, khiến Hoàng Thượng sinh khí, nhưng Hạo nhi luôn luôn là đứa con thần thiếp thương yêu nhất, thần thiếp cũng không cầu Hoàng Thượng có thể nể mặt ta là mẫu phi hắn mà tha cho hắn, chỉ cầu Hoàng Thượng cũng mang thần thiếp xử phạt chung luôn đi!”

Hoàng quý phi vừa nói vừa nhìn về phía Cảnh Văn Hạo, hai hàng thanh lệ nháy mắt trợt xuống, nước mắt trong suốt rơi từng hạt từng hạt, bộ dạng trìu mến động lòng người.

Cảnh Vô Ngân thấy bà như vậy, lập tức đứng dậy ôm bà, chân tay luống cuống mà nói: “Hi Nguyệt, ngươi đừng khóc a, trẫm cũng không có tính toán thật sự xử phạt Hạo nhi, chỉ làm dáng trước mặt những người khác mà thôi, liền tính biệt người không biết, ngươi còn không biết sao? Tuy rằng Hạo nhi lúc bé thường nghịch ngợm gây sự, gây ra không biết bao nhiêu tai họa, nhưng cho tới bây giờ trẫm cũng chưa từng nghĩ phạt nặng hắn, càng không nghĩ đến việc trách tội ngươi, ái phi ngươi đừng khóc nha? Khóc đến trẫm tim trẫm đều đau.”

Cảnh Vô Ngân vừa nói xong, Ngô Hi Nguyệt khóc càng lớn, nước mắt rơi như mưa, nước mắt giống đứt dây thay nhau rơi xuống: “Thần thiếp cũng không muốn như vậy, nhưng Hạo nhi là hài tử của thần thiếp, người là Hoàng Thượng, thần thiếp đương nhiên không dám phản bác quyết định của ngài, nhưng ngài đánh hắn thành như vậy, còn bắt hắn quỳ trên mặt đất, nếu hắn lại có cái cái gì không hay xảy ra, vậy thần thiếp cũng không muốn sống nữa.”

Cảnh Vô Ngân nhìn Cảnh Văn Hạo cố ý lộ ra vết thương, trên mặt còn làm bộ như vô cùng yếu ớt, trong lòng càng tức giận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ Ngô Hi Nguyệt càng khóc lớn hơn, chỉ phải ủ rũ mà thỏa hiệp: “Được rồi! Được rồi! Hi Nguyệt, trẫm lập tức kêu hắn đứng lên còn không được sao?”

Sau đó, liền xoay người đối Cảnh Văn Hạo: “Được rồi, Hạo nhi, mẫu phi đã vì ngươi cầu tình, ngươi liền đứng lên đi!”

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng cùng mẫu phi.” Cảnh Văn Hạo cúi đầu, sau khi đứng dậy, liền ngoan ngoãn mà đứng tại chỗ.

Ngô Hi Nguyệt rốt cục ngừng rơi lệ, dùng cẩm khăn xoa xoa khóe mắt, đỏ mắt hỏi: “Thần thiếp nghe Bạch Ngọc nói, Hoàng Thượng tại buổi lâm triều nói để Hạo nhi bế môn tư quá (*) ba tháng, tin tức này là thật sao?”

Cảnh Vô Ngân gật đầu: “Có chuyện như vậy.”

Ngô Hi Nguyệt cầu xin mà nhìn ông: “Nhưng thần thiếp cảm thấy thời gian ba tháng quá dài, tính tình Hạo nhi vốn là không chịu yên, cả ngày ở vương phủ, bất kỳ lúc nào cũng có thể phá hủy cả vương phủ, lại không thể tiến cung thăm thần thiếp, nếu thần thiếp muốn gặp thì phải làm thế nào? Bởi vậy, Hoàng Thượng có thể hay không nể mặt thần thiếp, tạm tha hắn lần này?”

Cảnh Vô Ngân suy tư một khắc, cùng bà thương lượng: “Phạt là nhất định phải phạt, bất quá trẫm có thể nể mặt mũi Hi Nguyệt, đem kỳ hạn trừng phạt hắn đổi thành một tháng, lại không thể không phạt, nếu không các đại thần sẽ nói trẫm là người nói không giữ lời, Hi Nguyệt lần này ngươi nghe theo trẫm đi, thế nào?”

Ngô Hi Nguyệt mỉm cười trở lại, bà làm bộ gắng gượng do dự một khắc, sau đó gật đầu nói: “Vậy được rồi, lần này thần thiếp nghe theo Hoàng Thượng.”

Hết chương 15.

(*) Bế môn tư quá: nôm na là đóng cửa ở nhà suy ngẫm về lỗi lầm của mình

Chiết sát (折煞): tui cũng không rõ nghĩa của từ này, ai biết thì giúp tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro