Chương 14: Phụ hoàng hành hung, còn phạt quỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấu chương 'bốp' một tiếng đập vào đầu Cảnh Văn Hạo, lại 'bịch' một tiếng rơi trên mặt đất, sợ tới mức hắn vội vàng nhắm mắt, nhìn vẻ mặt tức giận của phụ hoàng, trong lòng vẫn
cảm giác hơi sợ.

Hoàng đế mặc long bào, thân hình thon dài, dung mạo anh tuấn đứng ở trước mặt Cảnh Văn Hạo, đợi hắn đi vào, một quyển tấu chương liền hung hăng ném qua, bắt đầu quát to: "Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi, đường đường một Vương gia, lại giống như du côn vô lại chạy đến nhà người ta đánh người, còn đánh người ta trọng thương, ngươi thật sự là không cho trẫm bớt lo chút nào, nếu ngươi không phải con ta, ta đã sớm giam ngươi vào đại lao."

Phụ hoàng Cảnh Văn Hạo là Cảnh Vô Ngân, hơn hai mươi năm trước tiếp nhận ngôi vị hoàng đế từ trong tay hoàng tổ phụ của Cảnh Văn Hạo, trải qua hai mươi bốn năm chăm lo việc nước, Cảnh quốc so với trước càng cường đại hơn, binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an, vừa không có thiên tai, cũng không có người gặp họa, hiện ra một cảnh tượng vui sướng quang vinh.

Cảnh Vô Ngân tuy hiện giờ có hơn mười vị hoàng tử hoàng nữ, nhưng mấy năm trước đã lập con trai hoàng hậu - Đại hoàng tử làm thái tử.

Tuy rằng Đại hoàng tử là đương kim thái tử, nhưng mà, Cảnh Vô Ngân yêu thích nhất vẫn là hai người con của Hoàng quý phi là Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử. Đại thần cả triều đều biết, ông đối Cảnh Văn Hạo cực kì dung túng, cực kì sủng nịch, đối Cảnh Văn Chiêu lại cực kỳ nghiêm khắc, cũng rất coi trọng. Vì thế, không ít người đều đồn đãi Cảnh Vô Ngân sớm hay muộn sẽ phế bỏ thái tử, lập Cảnh Văn Chiêu làm thái tử, bất quá đã nhiều năm trôi qua, các đại thần vẫn mãi chưa nhìn thấy ngày đó.

Bởi vì hoàng đế cùng Hoàng quý phi dung túng Cảnh Văn Hạo, khiến hắn vô pháp vô thiên, làm xằng làm bậy, mà Cảnh Văn Hạo tuy rằng thường xuyên bị Cảnh Vô Ngân uy hiếp đánh chửi, lại chưa từng cảm thấy phụ hoàng sẽ thật sự ghét bỏ hắn, cho nên cho tới bây giờ đều không nghĩ hối cải để làm người mới.

Cảnh Văn Hạo nhặt tấu chương lên, bên trong viết, đúng là những lời vừa nãy Hạ Ấp tại đại điện chỉ trích hắn, từng từ từng chữ, ngữ khí vô cùng sắc bén.

Cảnh Văn Hạo không thèm để ý, đem tấu chương vỗ vào lòng bàn tay một cái, lại lần nữa ném xuống đất, trên mặt bình tĩnh, bĩu môi nói: "Này có cái gì a? Nhi thần là một Vương gia, lại không thể đánh một tên thảo dân? Hơn nữa, cái tên Hạ Chi Hòe đó to gan lớn mật, dám đùa giỡn Vương phi tương lai của nhi thần, nói thế nào cũng phải giáo huấn hắn một trận, không thì uy nghiêm hoàng gia ta ở chỗ nào?"

Nói xong, Cảnh Văn Hạo còn hất hất cằm, bộ dạng cao ngạo nhìn Cảnh Vô Ngân đang muốn đánh hắn tơi bời.

"Vô liêm sỉ -- "

Vì thế, Cảnh Vô Ngân liền thật sự làm như vậy, ông cầm lấy thước đã sớm chuẩn bị trên bàn hướng Cảnh Văn Hạo bước nhanh tới, cầm thước đánh vào trên đầu hắn.

"Sao trẫm lại có đứa con trai như ngươi vậy? Ngươi không biết mỗi lần hắn lâm triều đều bám ngươi không tha sao? Ngươi đúng là thư thái, ngươi có biết mỗi ngày trẫm lau mông cho ngươi đều sát đến phiền lòng hay không? Ngươi còn muốn trẫm mất mặt bao nhiêu nữa? Ta thấy nhất định là một ngày ngươi không bị ta đánh trong lòng liền không thoải mái, hôm nay nếu ngươi không cho trẫm một câu trả lời, đừng hòng qua ải."

Cảnh Văn Hạo vội vàng ôm trán, hoảng sợ mà nhìn hoàng đế, thấy ông lại giơ thước lên, vội vàng quát to một tiếng liền chạy, tiếp đó là một trận gào khóc thảm thiết.

"Phụ hoàng, ngài tạm tha nhi thần đi! Nhi thần không phải cố ý khiến ngài khó coi, lần sau ta cũng không dám làm như vậy, mẫu phi, cứu mạng a! Phụ hoàng muốn đánh chết nhi thần nha -- "

Hai người, một đuổi ở phía sau, một ở phía trước trốn, vừa lúc đại môn cũng đã đóng lại, hai người liền ở trong phòng đi vòng vèo, đem toàn bộ ngự thư phòng biến thành gà bay chó sủa.

"Đứng lại! Ngươi cái tên xú tiểu tử này còn dám nói, mỗi lần đều nói không có lần sau, nhưng mỗi lần đều dạy mãi không sửa, nếu lại có lần sau, trẫm nhất định lột da của ngươi ra, còn dám cầu cứu mẫu phi ngươi sao? Ngươi cho là nàng sẽ tới bây giờ sao? Nghĩ hay lắm! Hôm nay ai cũng không thể cứu được ngươi."

Cảnh Vô Ngân một bộ hung thần ác sát, trừng Cảnh Văn Hạo, mặc dù hiện giờ ông đã qua bốn mươi, nhưng võ công cao cường, thân thể phi thường khỏe mạnh tráng kiện, cái tên gà mờ Cảnh Văn Hạo sao có thể so sánh được? Bởi vậy, không đến nửa khắc, Cảnh Văn Hạo đã bị đánh vài cái, đây là vì Cảnh Vô Ngân đã thủ hạ lưu tình.

"Phụ hoàng tha mạng! Nhi thần cũng bị ngài đánh chết mất, nhi thần không đánh ngài mà, ngài hà tất gì phải tính toán chi li như vậy? Hạ Chi Hòe chỉ là tên hạ dân, ta là Vương gia, lại không thể trừng trị hắn một trận? Nhi thần lại không phạm sai lầm lớn gì."

Cảnh Văn Hạo một mực gào khan, trên tay của hắn đã có mấy vết bầm tím, đau đến mức ngũ quan rối rắm thành một đoàn, một bộ dáng thống khổ không thể tả, miệng còn không quên phản bác lời Cảnh Vô Ngân.

Cảnh Vô Ngân vừa nghe hắn nói như thế, cơn giận trong lòng vụt vụt vụt tăng lên, ông cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta chỉ là vì một chuyện này? Ngươi ngẫm lại ngươi đã làm những chuyện tốt gì rồi? Xa liền không nói, năm ngày trước ngươi đến quân doanh thả chạy 50 con ngựa tốt, ba ngày trước đốt cung điện Trân quý phi, hôm trước làm phó Thừa tướng tức đến ngất xỉu, còn có ngày hôm qua, Tàng Thư các hơn 100 bản kinh thư đều bị ngươi đốt sạch rồi, những điều này là do ngươi làm, ta nói đúng hay không? Tự bản thân ngươi ngẫm lại xem ngươi đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi. Còn nói không phạm sai lầm lớn, không phạm sai lầm lớn thì sao mỗi ngày đều có người ở trước mặt trẫm cáo trạng ngươi?"

Cảnh Văn Hạo chạy qua một tấm bình phong, móc ra cây quạt quạt hai cái, thở dốc trả lời: "Vốn đó không phải sai lầm lớn, 50 con ngựa kia không thật sự chạy mất, nhi thần đã sớm cho người đuổi trở về, cung điện Trân quý phi kia ta chỉ là không cẩn thận đốt vài cái rèm cửa, mấy bộ bàn ghế, lại không chết người, nhiều nhất chỉ làm cho y phục vị Trân quý phi kia nở thêm vài bông hoa. Phó Thừa tướng kia chính là lão già mắt kém, ta chỉ là thuận miệng nói nói mấy câu, vừa không mắng cũng không đánh ông ta, là thân thể của ông ta không tốt, không phải do nhi thần. Còn có, Tàng Thư các hơn 100 bản kinh thư đã tám trăm năm liền không ai xem, sợ là sớm đã bị sâu gặm hết, coi như ta không đốt, những sách đó giữ cũng vô dụng, còn chiếm diện tích, phụ hoàng hẳn là nên cảm tạ nhi thần mới phải."

Cảnh Vô Ngân tức giận đến tay chân phát run, tập trung nội lực xuống chân, phi thân đá vào mông hắn một cái, bộ dáng Cảnh Văn Hạo nhất thời giống cẩu ăn phân, bị đẩy ngã trên mặt đất, trong miệng còn phát ra tiếng kêu 'ai da ai da' thảm thiết.

Cảnh Vô Ngân một tay kéo hắn tới tiền điện, để hắn quỳ gối ở giữa đại điện, ra lệnh: "Ở trong này quỳ vài canh giờ cho ta, trẫm chưa cho phép thì không được đứng lên, cũng không cho ăn cơm, ta phải khấu trừ ba năm bổng lộc của ngươi, ngươi cái đồ bất hiếu, thật sự là tức chết ta mà."

Cảnh Văn Hạo xoa mông, đứng dậy, nhe răng trợn mắt mà nói: "Phụ hoàng ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, nhất định là bị nhi thần nói mà á khẩu không trả lời được, cho nên thẹn quá hóa giận, nếu như mẫu phi ở trong này, phụ hoàng không dám hung ta vậy đâu! Nhi thần đã cùng đường rồi, ngài còn muốn khấu trừ bổng lộc của ta, cẩn thận nhi thần đói chết, mẫu phi sẽ tìm ngài tính sổ."

Cảnh Vô Ngân cười lạnh nói: "Đáng tiếc mẫu phi ngươi không ở trong này, hôm nay nàng cũng sẽ không tới đây, trẫm đã sớm an bài người quấn nàng, nếu ngươi đói chết ở chỗ này, nàng cũng sẽ không biết."

Cảnh Văn Hạo cúi đầu, không nói gì, trong mắt lại mang theo một ý cười xấu xa, khóe miệng cũng cong lên, hắn không sợ mình phải quỳ gối nơi này, bởi vì hắn đã sớm phái người đi thông tri mẫu phi, chắc là bà rất nhanh sẽ tới nơi thôi.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro