Chương 13: Vương gia hoàn khố, Thánh thượng tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nặc ngủ vài canh giờ mới tỉnh dậy.

Lúc trước Hạ Liễu mang thức ăn từ phòng bếp lại đây, Hạ Thanh thấy y đã ngủ nên không cho Hạ Liễu đánh thức y, mà đồ ăn đưa tới cũng lần nữa đưa về phòng bếp.

Tô Nặc xoa xoa huyệt thái dương, gọi Hạ Thanh, hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?" Sốt cao chưa giảm, lúc này đầu y vẫn còn đau.

"Bây giờ là giờ Thân ba khắc, vừa nãy nô tài thấy công tử ngủ ngon, không gọi ngài rời giường dùng cơm trưa, hiện tại công tử đói bụng chưa? Phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn cho ngài, ta kêu người bưng tới cho ngài? Đúng rồi, công tử, vừa nãy lão gia cho người mang đến một ít điểm tâm, nghe nói là Tiêu Dao vương gia đưa tới, ngài có muốn ăn chút gì hay không?" Hạ Thanh đỡ Tô Nặc ngồi dậy, mở miệng đáp.

"Là điểm tâm gì?"

"Nghe nói là điểm tâm sư tay nghề giỏi nhất Ngự thiện phòng làm, người bình thường không được ăn đâu! Có phù dung cao, bách hợp tô, mứt táo cao gì đó, ta thấy tạo hình rất đẹp đẽ, ngửi mùi cũng thấy không tệ."

Tô Nặc suy tư chốc lát, phân phó: "Nếu như thế, ngươi đi lấy điểm tâm đến cho ta nếm thử, lại bưng một chén cháo lại đây."

Hạ Thanh vui vẻ ra mặt nói: "Dạ, công tử, ta đi liền đây."

Hắn ra cửa, gọi Hạ Liễu đang ở bên ngoài vào chiếu cố Tô Nặc, chính mình thì đi đến phòng bếp.

Một lát sau, Hạ Thanh dẫn hai tiểu nha đầu vào cửa, đặt thức ăn trong tay xuống, liền cho các nàng lui ra.

Hạ Thanh bưng một chén cháo ngồi ở bên giường, dự định đút cho Tô Nặc, nhưng lại bị y cự tuyệt: "Đưa cháo cho ta, tự ta ăn!"

"Vâng, công tử."

Tô Nặc ăn hết một chén cháo nhỏ, liền đưa bát cho Hạ Thanh.

Hạ Thanh cầm chén đặt ở trên bàn, lại từ trên bàn vuông nhỏ cầm lấy điểm tâm đưa đến trước mặt Tô Nặc, "Công tử, người nếm thử xem có được không? Đây là Vương gia cố ý mang từ trong cung ra, nghe nói phi tần phẩm cấp thấp trong cung đều không có tư cách ăn điểm tâm ngon như vậy, ta thấy Vương gia nhất định là rất quan tâm công tử."

Tô Nặc cầm lấy một miếng, nghe vậy, nhìn hắn một cái, "Nhiều chuyện." Sau đó nhẹ nhàng cắn điểm tâm trong tay, vừa vào miệng liền tan ra, nhất thời môi răng lưu hương thơm ngọt còn mang theo cảm giác mát lạnh.

Bởi vì bị sốt, vị giác Tô Nặc kém đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể nếm ra hương vị điểm tâm này ngon hơn cái y hay ăn không biết bao nhiêu lần.

Nhớ rõ đời trước Tiêu Dao vương phái người đưa điểm tâm cho y, dường như toàn bộ y đều phân cho những người khác ăn, bản thân ngay cả một miếng cũng chưa hưởng qua.

Bởi vì chuyện đời trước, hiện tại y đối với thức ăn đều không xoi mói, chỉ cần có thể ăn là được. Bất quá đối với việc Tiêu Dao vương lấy lòng , y vẫn có chút cảm động, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hắn đã chịu tổn thương một lần, dĩ nhiên không thể lại hy vọng xa vời chuyện tình cảm, chỉ nghĩ về sau gả vào vương phủ có thể nắm giữ quyền lực hậu trạch, có năng lực bảo vệ mình, lại có hài tử, sau đó bình an vượt qua một đời là tốt rồi.

Ăn chút đồ, Tô Nặc lại ngủ, đến tận buổi tối, Hạ Thanh liền phát hiện y bắt đầu mê sảng, nhiệt độ trên trán cũng rất cao, sắc mặt đỏ bừng. Hắn vội vàng dùng khăn mặt lau trán cho y, lại phái người đi thông báo cho Tô thượng thư cùng đại phu nhân.

Bởi vì thái y đã dự liệu được tình huống này, mà còn nói cho bọn hắn phương pháp ứng đối, bọn hạ nhân cũng không quá kinh hoảng, chỉ cần chiếu cố thật tốt, sống qua đêm nay thì sẽ không sao.

Tô thượng thư cùng đại phu nhân đã tới, trông coi đến nửa đêm, nhìn bọn hạ nhân bận việc thật lâu, phát hiện rốt cuộc Tô Nặc cũng hạ sốt, hai người mới trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau trời chưa sáng Tô thượng thư liền rời giường rửa mặt chải đầu, ăn xong điểm tâm, ngồi kiệu vào triều sớm.

Trong buổi lâm triều thượng, Tô thượng thư đem tấu chương đã sớm chuẩn bị ra, viết một quyển cáo trạng Hạ Ấp, nói rõ Hạ Ấp quản giáo con trai không nghiêm, để cho Hạ Chi Hòe làm ra những hành vi không quy củ với trưởng tử của ông trước mặt mọi người, đồng thời muốn Hoàng Thượng làm chủ cho ông, đối phụ tử Hạ Ấp nghiêm trị không tha.

Sở dĩ công khai nói ra như vậy, Tô thượng thư chính là nghĩ thầm để hoàng đế xử phạt Hạ Ấp, tuy rằng người giật dây còn chưa tìm được, nhưng quả thật Hạ Chi Hòe đã thương tổn đến con ông, đương nhiên lão tử phải lấy lại công đạo.

Cảnh Văn Hạo thấy Tô thượng thư nói như thế cũng muốn đứng ra nói giúp cho ông, dù sao Tô thượng thư cũng là nhạc phụ tương lai của hắn.

Bất quá Cảnh Văn Hạo vừa dứt lời, Hạ Ấp cũng đứng ra trình lên một quyển cáo trạng Cảnh Văn Hạo, nói hắn bất chấp vương pháp, kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ mình là Vương gia liền làm xằng làm bậy, đánh con của ông trọng thương, sau đó bắt đầu khóc sướt mướt muốn Hoàng Thượng làm chủ cho con mình.

Hạ Ấp là Đô Sát viện Ngự Sử, hành sử buộc tội, giám sát quyền lực, là đại thần trong triều, Hoàng Thượng cũng muốn suy xét theo như lời hắn nói.

Nhưng Cảnh Văn Hạo là nhi tử hắn sủng ái nhất, Tô Vân Huy cũng là thần tử đắc lực trong triều, hơn nữa Tô đại công tử bị Hạ Chi Hòe đùa giỡn là người con của hắn coi trọng, cho nên Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thiên vị.

Còn có một chút, Hạ Ấp nói những lời kia không chỗ nào cố kỵ, Cảnh Văn Hạo tuy rằng không có tiền đồ, nhưng dù sao cũng là nhi tử hoàng thượng, nếu không tốt, thì có hoàng đế này tự mình giáo huấn, đường đường Vương gia, còn không tới phiên một thần tử nói năng lỗ mãng, tùy ý quở trách.

Ngồi ở chỗ ngồi hoàng đế suy xét một lát, lập tức ra quyết định, Cảnh Văn Hạo đả thương con trai độc nhất của Hạ Ngự sử, hành vi không hợp, dạy mãi không sửa, từ hôm nay trở đi, úp mặt vào tường suy nghĩ ba tháng, trong lúc không đến rời đi vương phủ nửa bước.

Mà Hạ Ấp bởi vì quản giáo không nghiêm, phạt bổng nửa năm, còn về Hạ Chi Hòe, Hoàng Thượng sẽ phái một ngự y đi trị thương cho hắn, sau khi thương thế lành liền đi quân doanh một năm, không được rời quân doanh nửa bước.

...

Lâm triều qua đi, Cảnh Văn Hạo vốn tính toán ngay lập tức xuất cung đi Tô phủ thấy thăm Tô Nặc, mới vừa ra khỏi đại môn Kim Loan điện, đã bị Lưu công công ngăn cản.

Lưu công công là đại hồng nhân trước mặt Thánh Thượng, Cảnh Văn Hạo vừa thấy hắn, biết là phụ hoàng muốn tìm mình, liền hỏi: "Lưu công công, phụ hoàng tìm ta có chuyện gì vậy?"

Lưu công công gật đầu: "Thánh Thượng sai nô tài mang ngài đi ngự thư phòng, cũng không có nói là chuyện gì."

Thời điểm Cảnh Văn Hạo đi đến cửa ngự thư phòng, vừa vặn nhìn thấy Tô Vân Huy mặt mày hồng quang từ bên trong đi ra.

Tô Vân Huy thấy Cảnh Văn Hạo, lập tức thu liễm tươi cười trên mặt, chắp tay cười nhạt: "Vi thần tham kiến Vương gia."

"Tô thượng thư hảo." Cảnh Văn Hạo gật gật đầu, liền hỏi: "Không biết có phải phụ hoàng gọi Tô thượng thư đến chính là chuyện tứ hôn hay không?"

Tô Vân Huy mỉm cười: "Thật là vì việc này, sáng sớm mai Thánh Thượng sẽ phái người đem thánh chỉ tứ hôn đưa đến Thượng Thư phủ, khuyển tử được Vương gia để ý, vi thần sợ hãi."

Cảnh Văn Hạo rốt cục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cười nói: "Tô thượng thư nghiêm trọng, bổn vương quyết định nghênh thú Tô đại công tử, ngài liền là bổn vương nhạc phụ, Tô thượng thư không cần khách khí với bổn vương như thế, nói cái gì sợ hãi không sợ hãi ?"

Tô Vân Huy nói: "Vương gia nói đúng, vi thần ghi nhớ, Vương gia nếu không còn việc gì nữa, vậy vi thần xin cáo lui."

Cảnh Văn Hạo gật đầu: "Tô thượng thư đi thong thả."

Chờ hắn nhìn theo Tô Vân Huy rời đi, Lưu công công liền thúc giục: "Vương gia, ngài mau vào đi, Thánh Thượng còn chờ bên trong!"

Cảnh Văn Hạo đè nén nội tâm kích động, gật gật đầu, đi vào.

Lưu công công giữ cửa nhẹ nhàng đóng cửa, liền đứng chờ ngoài cửa.

Cảnh Văn Hạo vừa vào cửa, đón đầu đã bị một quyển tấu chương đánh trúng, trong lòng hơi tê tái, sau đó bên tai truyền đến một âm thanh tức giận.

"Vô liêm sỉ -- "

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro