Chương 12: Có tức phụ, quên mẫu phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Văn Hạo ăn vài miếng, đột nhiên quay sang nói với Hàm Yên: “Hàm Yên tỷ tỷ, bổn vương muốn mang một phần điểm tâm này về cho Vương phi của ta nếm thử, ngươi đi chuẩn bị đi!”

Hàm Yên giật mình, “Vương phi? Không phải là Vương gia chưa có đính hôn sao? Vương phi ở đâu ra?”

Vì thế, Cảnh Văn Hạo lại đem những lời đã nói với Hoàng quý phi giản lược lại một lần, Hàm Yên cười nói: “Thật là trùng hợp, nô tỳ lo lắng hôm nay Vương gia ăn không đủ, đặc biệt phân phó Ngự thiện phòng làm nhiều, hiện giờ Vương gia vừa vặn có thể mang về đưa cho Vương phi.”

Hoàng quý phi che miệng mỉm cười, ngược lại lại than thở: “Aizz! Con cái lớn khó giữ a! Có tức phụ đã quên nương, Vương phi này còn chưa xuất giá, cả ngày Hạo nhi đều chú ý đến y, về sau nếu cưới về, không phải là như thờ tổ tông sao. Đến lúc đó, sợ rằng Hạo nhi không đến chỗ ta thỉnh an nữa, chớp mắt liền quên mẫu phi này.”

Cảnh Văn Hạo xoa xoa tay, lấy lòng: “Sao nhi thần có thể quên mẫu phi! Trong lòng nhi thần ngài và Vương phi đều quan trọng như nhau. Hơn nữa, nếu ta không thể đến thường xuyên, không phải là còn có phụ hoàng phụng bồi ngài sao? Hơn nữa mặc dù Nhị ca là đầu gỗ, cũng sẽ thường xuyên tiến cung thăm người, cùng người trò chuyện. Tóm lại, nếu như nhi thần không đến, ngài ở trong hoàng cung tuyệt đối sẽ không tịch mịch.”

Hoàng quý phi lắc đầu, đối Hàm Yên đang đứng phía sau quở trách Cảnh Văn Hạo, “Nhìn đi, thánh chỉ còn chưa ban xuống, trong lòng Hạo nhi Tô đại công tử và ta lại quan trọng như nhau, ngươi nói ta có nên giận hay không đây?”

Nói xong, nàng lại cầm khăn tay lau vụn bánh bên mép Cảnh Văn Hạo, “Lớn như thế rồi còn như một đứa con nít.”

Hàm Yên cúi đầu an ủi bên tai nàng, “Nương nương không cần khổ sở, nếu Vương gia làm cho ngài giận, nô tỳ cảm thấy...dù sao chuyện này Thánh Thượng còn chưa biết, chi bằng chúng ta không giúp Vương gia, để cho Vương gia không cưới được Tô đại công tử, nương nương cảm thấy thế nào?” Nàng vừa nói vừa nhìn Cảnh Văn Hạo, ý cười trong mắt chưa từng giảm bớt.

Ánh mắt Hoàng quý phi ôn nhu trầm tĩnh nhìn Cảnh Văn Hạo, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, còn khen cùng gật đầu nói: “Ân, thật là một ý kiến hay.”

Hai người bọn họ thanh âm lại không nhỏ, sao Cảnh Văn Hạo lại không nghe thấy? Nhất thời quá sợ hãi, liên tục xin tha, lại làm nũng với Hoàng quý phi, rước lấy một tràng tiếng cười, Cảnh Văn Hạo thế mới biết mình bị đùa giỡn, nhất thời lại là một trận ảo não.

※※※

Buổi sáng, sau khi Tô thượng thư ở thư phòng xử lí xong xuôi công văn, ăn cơm trưa, liền đi Lâm Xuân viên một chuyến. Nhìn thấy Tô Nặc còn đang ngủ say, độ ấm trên trán cũng giảm một chút, liền dặn Hạ Thanh cùng Hạ Liễu hảo hảo chiếu cố y. Sau đó lại ra sân, trở lại thư phòng tiếp tục làm việc.

Tô An bước nhanh đến cửa thư phòng, gõ vài cái, nghe thấy bên trong truyền ra câu ‘tiến vào’ mới đẩy cửa ra đi vào.

Cung kính hành lễ, hắn mới trả lời Tô thượng thư: “Lão gia, nguyên nhân đại công tử rơi xuống nước, Hạ Đồng đều trả lời rõ ràng. Ngoài ra, nô tài cũng hỏi thăm bên ngoài một chút, nguyên nhân Đại công xảy ra chuyện cùng những gì Hạ Đồng khai ra có chút sai lệch.”

Tô thượng thư mặt không đổi sắc viết xong chữ cuối cùng trên tấu chương, đặt bút xuống, cầm lấy tấu chương, vừa nhìn vừa nói: “Vậy nói những điều ngươi biết cho ta nghe!”

“Vâng, lão gia.” Tô An đứng trong thư phòng, rũ mắt nói ra nguyên nhân Tô Nặc rơi xuống nước.

Nói ngắn gọn, chính là Tô Nặc cùng Hạ Đồng xuất phủ, vốn định đi chợ sách mua một quyển y thuật, nhưng không ngờ bị con trai độc nhất của Đô Sát viện hữu sử theo dõi. Trong quá trình tranh chấp, Tô Nặc không cẩn thận bị người đẩy xuống sông, cũng may Tiêu Dao vương ở ngay gần đó, thấy một màn như vậy, đúng lúc cứu y lên, sau đó, liền không ngừng nghỉ đưa Tô Nặc về Thượng Thư phủ.

Sở dĩ Tô Nặc chỉ mang theo một hạ nhân xuất phủ, là từ cửa sau rời đi, cho nên thời điểm y đi ra ngoài không có ai biết, nếu quản gia và Đại phu nhân trong phủ biết, chắc chắn đã gọi vài người theo bảo hộ.

Thông thường song nhi và nữ tử nhà giàu xuất phủ đều cần che mặt, nhất là những người diện mạo tuyệt đẹp càng phải che bởi vì sợ rước họa vào thân. Tựa như lần này Tô Nặc đi ra ngoài, bởi vì không có người bảo hộ, đi theo bên người lại là một song nhi tay trói gà không chặt, không chú ý đã bị tên hoàn khố tử theo dõi, cũng còn may là có Vương gia cứu giúp mới có thể chuyển nguy thành.

Tô Nặc lần này đi ra ngoài, kỳ thật là bị Hạ Đồng giựt giây. Theo những gì hắn khai với Tô An: ngày hôm qua hắn nhìn thấy một ông lão ở chợ sách bán sách thuốc bản thiếu, hơn nữa còn bán giá cao, đám người xung quanh sau khi xem qua cũng không có mua, Hạ Đồng biết Tô Nặc thích một số loại sách thuốc, nhưng bởi vì rất quý, hắn cũng mua không nổi, cho nên khi hồi phủ liền nói với Tô Nặc, Tô Nặc lập tức liền sinh ra hứng thú, dự định tự mình đi mua, ai ngờ hai người bọn họ xuất phủ liền xảy ra chuyện.

Tô thượng thư buông tấu chương đang cầm trong tay xuống, từ sau án thư đi ra, chắp tay mà đứng trước mặt Tô An, hỏi: “Sách thuốc Hạ Đồng nói có thật hay không?”

Tô An cụp mắt đáp: “Thưa lão gia, nô tài cho người đi điều tra, ông lão và sách thuốc bản thiếu mà Hạ Đồng đã nói không tồn tại. Hơn nữa nô tài còn nghe được, Hạ công tử kia vốn dĩ khi xuất phủ là đi tới sòng bạc, nửa đường lại thay đổi ý định, dẫn theo một đoàn hạ nhân đi chợ sách, lúc này mới đụng tới Đại công tử. Nô tài cho rằng người đứng sau Hạ Đồng, e rằ không đơn giản.”

Tô thượng thư cau mày, “Tra được lý do tên Hạ Chi Hòe kia thay đổi chủ ý không?”

Tô An trả lời: “Thưa lão gia, còn chưa tra được.”

Tô thượng thư lại bước trở về sau án thư, suy tư chốc lát, phất phất tay với Tô An, nói: “Được rồi, ngươi tiếp tục tra đi, thuận tiện lại thẩm tra Hạ Đồng, xem có thể tìm ra manh mối gì hay không.”

“Vâng, lão gia, nô tài cáo lui.”

Tô An lui đến cửa, phát hiện Đại phu nhân mang theo một thị tỳ đang chuẩn bị đi tới, lập tức hành lễ, “Nô tài tham kiến Đại phu nhân.”

Mạnh Liên dừng chân, gật đầu, “Nếu không còn việc gì nữa thì ngươi lui xuống trước đi!”

Tô An gật đầu liền đi ra ngoài.

Tô thượng thư thấy Mạnh Liên tiến vào, liền hỏi: “Sao phu nhân lại tới đây?”

Mạnh Liên vừa tiến vào, vừa nói: “Thiếp thân muốn cùng lão gia thương lượng một chuyện.”

Nàng lại quay đầu phân phó thị tỳ phía sau: “Ngươi đặt canh lên bàn rồi đi ra ngoài, nơi này không cần ngươi hầu hạ, nhớ đóng cửa lại.”

“Dạ, phu nhân.” Thư Thúy đặt chén canh lên bàn liền cầm khay đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Mạnh Liên bưng canh ngân nhĩ hạt sen trên bàn lên, dùng thìa đảo đảo, đặt vào tay Tô thượng thư, “Thiếp thân muốn hỏi lão gia, chuyện của Nặc nhi và Tứ vương gia phải làm sao? Ta thấy tuy rằng trước kia Tứ vương gia có chút vô liêm sỉ, nhưng không giống người hay xen vào việc của người khác, lần này lại vội vàng tự mình đưa Nặc nhi về phủ, lại phái người đưa nhiều đồ vật đến như vậy, không phải là để ý Nặc nhi nhà ta chứ? Nếu để ý thì tốt, nếu không có ý đó, vậy thì khó rồi.”

Nói xong, vẻ mặt Mạnh Liên u sầu, tuy rằng Tô Nặc không phải con trai của nàng, nàng cũng không muốn khắt khe với y, còn muốn chờ y thành niên tìm cho y một người trong sạch. Tốt xấu gì cũng là trưởng tử Thượng Thư phủ, hơn nữa sự tồn tại của y cũng không gây trở ngại cho nàng và con trai, nói không chừng về sau gả được chỗ tốt, còn có thể trợ giúp cho đường làm quan của con trai nàng.

Nàng dù sao cũng xuất thân từ nhà giàu có, không phải loại người ánh mắt thiển cận vì ghen tuông trong lòng mà khắt khe hài tử. Huống hồ Tô Nặc tướng mạo đẹp, tính cách tốt, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, không có gì để xoi mói, nếu gả cho Vương gia sẽ có ích rất nhiều cho Thượng Thư phủ, cuối cùng người chiếm tiện nghi còn không phải con trai nàng sao!

Nàng nghĩ lần này Tiêu Dao vương và Tô Nặc có tiếp xúc da thịt, mà Tiêu Dao vương kia dường như có ý với Tô Nặc, trong lòng Mạnh Liên liền muốn Tiêu Dao vương nghênh thú Tô Nặc làm Vương phi hoặc là Trắc phi, khi đó nhà nàng sẽ có thêm một cây đại thụ, nếu Tiêu Dao vương không có ý định cưới Tô Nặc, về sau khó có thể tìm được nhà nào tốt hơn.

Bởi vậy, Mạnh Liên suy nghĩ vài canh giờ, cuối cùng quyết định đến chỗ Tô thượng thư thám thính một chút, hy vọng ông có thể cho mình một liều thuốc an thần.

Tô thượng thư ngồi trên ghế, uống vài ngụm canh thì buông bát xuống nói: “Tiêu Dao vương tính toán như thế nào, sao chúng ta có thể tùy tiện nghị luận? Về sau không thể lén lút nghị luận việc này.”

“Vâng, thiếp thân thất lễ.”

Tô thượng thư vừa lòng gật đầu, mới nói: “Vừa rồi khi ta biết Nặc nhi xảy ra chuyện, trong lòng đều bối rối, chưa kịp hỏi ý tứ Vương gia. Chờ ngày mai lâm triều xong ta hỏi Vương gia một chút, trở về sẽ cùng ngươi thương lượng. Bất quá ta phỏng chừng việc này, tám chín phần mười sẽ thành.”

Kỳ thật lúc ông vừa mới biết Nặc nhi được Tiêu Dao vương đưa về nhà, trong lòng vô cùng tức giận, nghĩ Cảnh Văn Hạo mặc dù là hoàng tử Thánh Thượng sủng ái nhất, nhưng phẩm chất không tốt, không hề làm gì, lại thích gây chuyện thị phi, sao có thể xứng với Nặc nhi? Ý nghĩ đầu tiên của ông chính là kiên quyết không cho Tiêu Dao vương cùng Nặc nhi tiếp xúc lần nữa.

Sau đó bình tĩnh suy nghĩ, chỉ sợ hiện tại toàn bộ đế đô đều nghị luận sôi nổi về chuyện Tiêu Dao vương và trưởng tử của ông. Quả nhiên, hạ nhân mang về tin tức chứng minh suy đoán của ông, hiện tại nếu Nặc nhi không gả vào vương phủ, chỉ sợ danh dự chắc chắn bị hao tổn.

Huống hồ, Tiêu Dao vương tuy rằng về phương diện tính cách thoáng ác liệt một chút, nhưng dù sao cũng là người trong hoàng thất, nói không chừng cũng có cái hay. Hơn nữa hắn trừ bỏ vài người thông phòng, ngay cả một thiếp thất cũng không có, nếu Tiêu Dao vương coi trọng Nặc nhi nhà bọn họ, lấy địa vị ở trong triều của ông cộng thêm việc Nặc nhi là trưởng tử, nói không chừng có khả năng Nặc nhi sẽ thành Vương phi, nếu sau khi vào phủ có thể nhanh chóng sinh hạ trưởng tử vương phủ, địa vị sẽ càng thêm vững chắc.

Mạnh Liên suy tư một lúc, cảm thấy chuyện này không vội vàng được, nàng quá sốt ruột rồi, của bọn họ thì sẽ là của họ, không của bọn họ thì có sốt ruột cũng là công dã tràng. Vì thế trong lòng nhất thời bình tĩnh trở lại, nói: “Vâng, lão gia, thiếp thân biết rồi, không biết hiện tại Nặc nhi tỉnh chưa, thiếp thân dự định qua xem một chút, không quấy rầy lão gia xử lý công vụ nữa.”

Tô thượng thư ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, “Được, ngươi đi đi!”

“Thiếp thân cáo lui!” Mạnh Liên hành lễ, bước ra thư phòng.

Hết chương 13.

Canh ngân nhĩ hạt sen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro