Chương 11: Ân cần dạy bảo, đến chết không đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngươi cùng Tô đại công tử có tiếp xúc da thịt, đương nhiên nên cưới y làm vợ, chẳng qua không biết y có hôn ước với ai hay không, chuyện này ngươi nghe ngóng chưa?”

Không chỉ tại Cảnh quốc, mà cả những quốc gia khác cũng vậy, song nhi cùng nữ tử đều giống nhau phải lập gia đình sinh con, danh tiết đương nhiên vô cùng quan trọng, không chấp nhận chút nào tổn thương. Tuy rằng luật pháp cùng nội quy dòng họ không có quy định nghiêm khắc nào với bọn họ, nhưng từ xưa đến nay đều là luật bất thành văn.

Nếu song nhi hoặc nữ tử trước khi xuất giá cùng nam tử khác có da thịt tiếp xúc sẽ tổn hại danh tiết, nếu tên nam tử kia cưới hắn thì tốt, nếu không có ý định cưới hắn, thì khó có thể gả đi.

Đương nhiên, Tô Nặc dù sao cũng là nhi tử Tô thượng thư, nếu như Cảnh Văn Hạo không cưới y, y còn không đến mức không gả được ra ngoài.

Chỉ bằng thân phận địa vị của y cộng thêm dung mạo tuyệt hảo, những quan chức thấp muốn nịnh bợ Tô thượng thư chắc chắn nối tiếp nhau tới cửa cầu hôn. Chẳng qua những người này địa vị thấp hơn rất nhiều so với Tô phủ, không được môn đăng hộ đối.

Bất quá coi như gả ra ngoài được, cũng khó đảm bảo sẽ được trải qua những ngày tháng tốt lành.

Cảnh Văn Hạo đang cao hứng! Đâu có suy xét đến chuyện đó? Nghe thấy câu hỏi của Hoàng quý phi, hắn mới biết mình bỏ quên cái gì, đành phải ấp a ấp úng mà nói: “Chuyện này. . . Ta cũng không biết, ta rất cao hứng nên quên hỏi Tô thượng thư, nếu không hiện tại ta liền đi hỏi?”

Hoàng quý phi khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không cần đến hỏi, hiện giờ chỉ sợ toàn bộ đế đô ai cũng biết trưởng tử Tô gia là người của ngươi, cho dù có hôn ước thì sao? Lấy thân phận địa vị con ta, hơn nữa thánh chỉ hạ xuống, bọn họ còn dám cãi lời hay sao? Tô thượng thư là đại thần trong triều, trưởng tử nhà hắn lên làm Vương phi, cũng không tính là bôi nhọ ngươi. Nếu Tô đại công tử kia biết được ngươi sẽ lấy y, chắc chắn sẽ cao hứng mà hoa chân múa tay. Như vậy đi, phụ hoàng ngươi bây giờ còn đang vội vàng phê duyệt tấu chương, chờ hắn bận bịu xong, ta liền đi nói giúp cho ngươi một chút, phụ hoàng ngươi chắc chắn sẽ đồng ý chuyện này.”

Hoàng quý phi cũng biết tiểu nhi tử của mình tương đối sợ Thánh Thượng, cộng thêm cả ngày hắn chỉ biết gây họa, nếu Hạo nhi đi cầu thánh chỉ, chỉ sợ ngược lại sẽ làm cho Thánh Thượng nổi trận lôi đình, việc này, chi bằng mẫu phi nàng tự mình đi cầu.

Cảnh Văn Hạo vừa nghe Hoàng quý phi đáp ứng chuyện này, suýt chút nữa cao hứng nhảy dựng lên, vội vàng đứng dậy quỳ gối trước mặt Hoàng quý phi dập đầu một cái: “Nhi thần Tạ mẫu phi thành toàn.”

Hoàng quý phi vội vàng đứng dậy kéo hắn từ mặt đất lên, “Cảm tạ cái gì? Ngươi là con trai ruột của mẫu phi, ta giúp ngươi là chuyện đương nhiên. Bất quá một năm nữa là ngươi cập quan, nếu để cho phụ hoàng cùng mẫu phi bớt lo một chút là tốt rồi. Cả ngày cũng không biết học cái tốt, chỉ biết chơi bời lêu lổng. Nếu sau khi kết hôn ngươi còn như bây giờ, đừng trách mẫu phi không nhắc nhở ngươi, một ngày nào đó, Vương phi của ngươi sẽ ghét bỏ ngươi, biết chưa?”

“Không phải chứ? Nhi thần lớn lên anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, sao Vương phi lại cam lòng ghét bỏ ta? Hơn nữa, ta chỉ là một Vương gia, quốc gia đại sự có phụ hoàng cùng hoàng huynh, còn có các đại thần trong triều quan tâm, mỗi ngày ta chỉ cần phụ trách tạo niềm vui cho phụ hoàng và mẫu phi là được rồi!”

Cảnh Văn Hạo ngồi trở lại trên ghế, cầm lấy một trái nho trên dĩa, lột vỏ xong liền đút cho Hoàng quý phi.

Hoàng quý phi há miệng ăn, nghe thấy lời nói không tiền đồ của Cảnh Văn Hạo, đôi mắt đẹp trừng, dong dài: “Không phải là khoảng thời gian trước phụ hoàng ngươi giao cho ngươi nhiệm vụ tại Quang lộc tự sao? Ngươi ngược lại tốt, mỗi ngày lâm triều xong đi qua báo danh liền đi, ngươi lớn như vậy, cũng nên vì phụ hoàng phân ưu, ngươi xem hoàng huynh hoàng đệ nào giống ngươi như vậy? Những người khác ta không nói, Nhị ca ngươi văn chương võ công mọi thứ xuất sắc, Thánh Thượng còn khen hắn trước mặt ta nhiều lần, nếu ngươi có một nửa tiền đồ như Chiêu nhi, dù là đang ngủ ta cũng sẽ cười tỉnh.”

Hoàng quý phi có hai đứa con trai, Cảnh Văn Hạo là nhỏ nhất, xếp thứ tư trong đông đảo hoàng tử, vừa qua tuổi mười bảy. Trừ hắn ra, nàng còn có người con trai khác, xếp thứ hai, tên Cảnh Văn Chiêu, năm nay hai mươi tuổi, văn thao vũ lược, phong thần tuấn lãng, bởi vậy, Thánh Thượng có chút yêu thích với hắn.

Cảnh Văn Hạo nói sang chuyện khác: “Ai nha! Mẫu phi, cái đó cũng không cần nói nữa, người cũng biết nhi thần vốn không giống như vậy. Nhị ca là thiên phú dị bẩm, hơn nữa, nếu ta cũng có khả năng như vậy, cũng biến thành một khối đầu gỗ giống Nhị ca, mẫu phi sẽ không thấy một Hạo nhi vui vẻ như vậy!”

Hoàng quý phi thở dài: “Aizz! Cũng đúng, thật ra ngươi như vậy cũng rất tốt, không giống Nhị ca ngươi, tuy rằng từ khi hiểu chuyện tới nay đều không làm ta phải lo lắng, nhưng cũng không cùng ta thân cận. Tuy rằng mỗi ngày phụ hoàng ngươi đều khen thưởng mấy lần, nhưng ta vẫn cảm thấy đau lòng, không biết hắn có bởi vì xử lý sự tình mà quên ăn cơm hay không? Có mất ngủ không?”

Đang nói thì Hàm Yên dẫn một đám cung nữ nối đuôi nhau đi vào. Sau khi hành lễ với Hoàng quý phi và Cảnh Văn Hạo, Hàm Yên liền đem điểm tâm cung nữ đem đến đặt trên bàn.

Bách hợp tô, mứt táo, bánh dày tinh xảo mê người, tản ra mùi hương khiến người thèm chảy nước miếng, muốn thưởng thức ngay.

Hàm Yên cười mỉm nói với Cảnh Văn Hạo, “Vương gia, đây đều là những món điểm tâm ngài thích ăn nhất, nương nương đoán hôm nay ngài sẽ tiến cung, nên cố ý phân phó Ngự thiện phòng làm. Bởi vì mới vừa làm xong, bây giờ còn nóng hổi!”

Cảnh Văn Hạo hỏi: “Vậy nếu ta không tới thì sao?”

Hàm Yên đáp: “Dĩ nhiên là phái người đưa đến phủ Vương gia!”

Hoàng quý phi cười phản bác lời của nàng: “Ai nói cái này là chuẩn bị cho Hạo nhi, chỉ là do bổn cung thèm ăn thôi. Hắn suốt ngày đi gây chuyện thị phi, chọc ta sinh khí, còn muốn bổn cung quan tâm hắn sao?”

Nói xong, Hoàng quý phi thấy Cảnh Văn Hạo muốn lấy điểm tâm ăn, liền đẩy tay hắn ra, nhướng mày trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lại quên rửa tay!”

“Các ngươi đều lui xuống đi!” Hàm Yên nhìn các cung nữ kia đã mang hết điểm tâm lên, liền phất phất tay cho các nàng đi xuống. Sau đó cười mỉm gật đầu với Hoàng quý phi: “Vâng vâng vâng, nô tỳ biết, là tự nương nương muốn ăn, điểm tâm này nếu không phải là chuẩn bị cho Vương gia, vậy để Vương gia nhìn nương nương ăn được không?”

“Ngươi nói sai, sao mẫu phi lại bỏ không cho ta ăn điểm tâm a? Nàng thương ta như vậy mà.” Cảnh Văn Hạo rút tay về.

Cung nữ bên cạnh bưng một chậu nước tiến lên, hắn rửa tay xong nhận lấy khăn từ một cung nữ khác lau khô, mới bắt đầu lấy điểm tâm ăn, vừa ăn vừa khen: “Điểm tâm trong cung quả nhiên vẫn ngon hơn phủ ta.”

Mọi người đều biết, tất cả đầu bếp giỏi nhất toàn quốc đều tề tụ tại hoàng cung Cảnh quốc. Vị đầu bếp đã làm điểm tâm này, tay nghề là tốt nhất trong hoàng cung. Tuy rằng đầu bếp trong phủ Cảnh Văn Hạo là đệ tử của vị đầu bếp này, nhưng hương vị điểm tâm làm ra vẫn thoáng khiếm khuyết một chút.

Cảnh Văn Hạo ăn say sưa ngon lành, thấy Hoàng quý phi ở bên cạnh nhìn hắn ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm trà, liền cầm lấy một miếng phù dung cao, uy đến bên miệng Hoàng quý phi: “Mẫu phi cùng ăn với nhi thần đi!”

Hoàng quý phi nhận lấy, ôn nhu dịu dàng nói: “Được rồi, ngươi ăn đi, hồi nãy ta đã ăn rồi, chỉ ăn một miếng là đủ rồi.”

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro