Chương 10: Miệng lưỡi dẻo quẹo, Vương gia cầu mẫu thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng quý phi dựa trên nhuyễn tháp, vừa thấy Cảnh Văn Hạo đi vào, liền đem chén trà đưa cho cung nữ bên cạnh, lại được một cung nữ khác nâng dậy.

Lôi kéo tay Cảnh Văn Hạo vừa đi tới, nhìn toàn thân hắn từ trên xuống dưới một vòng, mới nói: “Cũng còn tốt, chỉ có gầy hơn một chút so với lúc trước, mấy ngày nay Hạo nhi đã đi làm cái gì? Cũng không đến thỉnh an mẫu phi, ta nhắc rất nhiều với Hàm Yên, không ngờ hôm nay ngươi mới đến.”

Hoàng quý phi tươi cười ấm áp, thanh âm ôn nhu như nước, ánh mắt nhìn Cảnh Văn Hạo tràn đầy nhu tình, tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng trong ánh mắt của nàng không có một chút oán giận nào.

Cảnh Văn Hạo đỡ Hoàng quý phi ngồi xuống, xoay người lại ngồi ở bên cạnh nàng, cười mỉm trả lời: “Mấy ngày nay nhi thần đều ở trong phủ luyện võ, võ sư còn khen võ công nhi thần rất có tiến bộ. Tuy rằng không thể đến thăm mẫu phi, nhưng nhi thần không lúc nào là không nhớ tới người, mẫu phi không cần bởi vì việc nhỏ này mà giận nhi thần có được không?”

Hoàng quý phi lườm hắn một cái, tiếp tục lải nhải: “Ta tức giận chỗ nào? Là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mấy ngày trước đây ta nghe phụ hoàng ngươi nói đã nhiều ngày ngươi thường xuyên đi dạo trên đường phố, võ công cùng văn chương không có một chút tiến bộ, ngược lại lại đi đập phá cửa hàng của phủ đại thần nào đó, ngươi còn muốn lừa mẫu phi? Nói cái gì ở trong phủ học võ, ngươi lừa gạt ta! Mỗi lần đều dùng lời nói dối đến lừa gạt ta, cũng không ghi nhớ lời đã nói.” Nói xong, nàng vươn ra một ngón tay như bạch ngọc, hướng trên trán hắn đâm hai cái.

Cảnh Văn Hạo sờ sờ mũi, cúi đầu xuống, không dám nhìn Hoàng quý phi, ngoài miệng lại nói: “Nào có? Phụ hoàng nhất định là nói lung tung, ta để người đập phá cửa hàng, cũng là bọn họ không đúng, không trách ta được, ta cũng không phải người cố ý gây sự. Hơn nữa, ta quả thật có đi dạo trên đường, nhưng đó là bởi vì ta muốn tìm con dâu về cho ngài.”

Hoàng quý phi lôi kéo tay Cảnh Văn Hạo, phân phó với Hàm Yên bên cạnh: “Yên nhi, không phải mới vừa cho ngươi đi Ngự thiện phòng dặn dò làm chút điểm tâm sao? Ngươi đi nhìn xem đã được chưa? Nếu xong rồi thì bưng về cho Hạo nhi ăn.”

“Vâng, nương nương, Vương gia, nô tỳ đi ngay.” Hàm Yên hành lễ, lui ra ngoài.

Chờ sau khi Hàm Yên ra ngoài, Hoàng quý phi lại tiếp tục nói: “Con dâu? Cái đó còn cần Vương gia như ngươi tự mình đi tìm sao? Nếu ngươi nguyện ý, mẫu phi đem bức họa tử nữ (*) các đại thần tới cho ngươi, ngươi lần lượt chọn từng cái, nếu coi trọng, để mẫu phi đi chỗ Thánh Thượng cầu cho ngươi một đạo thánh chỉ là xong. Hơn nữa, nữ nhi cùng song nhi nhà ai ở đế đô không phải ở trong thâm trạch học tập tài nghệ cùng quy củ? Sao dễ dàng xuất đầu lộ diện cho ngươi nhìn thấy?”

(*) tử nữ: ý chỉ con trai (song nhi) con gái

Cảnh Văn Hạo nói: “Không cần đâu! Nhi thần đã tìm được Vương phi của mình, trừ y ra, tử nữ đại thần khác ta đều chướng mắt.”

Nói xong, hắn lấy lòng mà nhìn hoàng quý phi, nói tiếp, “Mẫu phi, hôm nay nhi thần tiến cung, chính là vì chuyện này, nhi thần muốn mẫu phi đến trước mặt phụ hoàng cầu một đạo thánh chỉ, đem đại công tử Tô thượng thư gia gả cho nhi thần làm Vương phi, có được hay không?”

Hoàng quý phi hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Cảnh Văn Hạo, kinh hỉ mà nói: “Tô thượng thư? Chính là Hộ bộ thượng thư Tô Vân Huy?”

Cảnh Văn Hạo vừa thấy biểu tình của Hoàng quý phi, liền biết có hi vọng, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, mẫu phi, chính là Tô Vân Huy, Tô đại công tử là trưởng tử Tô thượng thư, còn là một song nhi, họ Tô tên Nặc. Hôm nay say khi kết thúc lâm triều, trên đường hồi phủ ta nhìn thấy y bị một tên ăn chơi trác táng đẩy xuống sông, liền cứu y lên, mới phát hiện vị Tô đại công tử này đẹp như quan ngọc, là một mỹ nhân hiếm có.”

“Nói như vậy, ngươi đã cùng đại công tử Tô thượng thư có quan hệ xác thịt?”

“Đúng vậy, ta ôm y thẳng đến Tô phủ, cho nên, mẫu phi, Tô đại công tử hiện giờ chỉ có thể gả cho nhi thần, nếu ngài không cho Tô đại công tử làm Vương phi nhi thấn,  y sẽ không gả ra ngoài được.”

“Ngươi kể cho mẫu phi đầu đuôi câu chuyện, cũng đừng nói cái này do Tô đại công tử cố ý làm cho ngươi xem vì muốn leo lên cây đại thụ là ngươi.”

“Tuyệt đối không phải, nhi thần nhìn từ đầu đến cuối.” Sau đó, Cảnh Văn Hạo liền đem quá trình hắn ở trên đường gặp được tên công tử bột đùa giỡn mỹ nhân không thành, ngược lại đem mỹ nhân đẩy xuống sông nhất nhất nói cho Hoàng quý phi nghe.

Hóa ra, hôm nay sau khi lâm triều kết thúc, Cảnh Văn Hạo tới Quang lộc tự (*1)  điểm danh, xong xuôi liền chuẩn bị hồi phủ. Tại đường về ngửi được mùi rượu, tâm huyết dâng trào, liền chuẩn bị đến tửu lâu phụ cận uống rượu.

Vốn là uống ngon lành, nhưng không ngờ tòa tửu lâu mở trên bờ sông, Cảnh Văn Hạo lại vừa vặn ngồi ở bên cửa sổ, chỉ thấy một tên hoàn khố tử diện mạo đáng khinh mang theo một nhóm người đuổi theo hai song nhi, chỉ chốc lát sau liền bao vây hai người bọn họ ở giữa đường.

Hai song nhi kia, một người mặc trang phục người hầu, diện mạo tuấn tú; một người quần áo hoa lệ, thân hình thon dài, đầu đội đấu lạp (*2) , khuôn mặt bị một tầng lụa trắng che khuất, như công tử gia đình giàu có.

Tiếp, tên hoàn khố tử kia muốn bắt lấy công tử quần áo hoa lệ, nhưng không ngờ vị công tử kia có chút quật cường, tránh đi. Không biết nói những gì với tên hoàn khố tử, hoàn khố tử dường như nửa câu cũng không nghe thấy, dự định ra lệnh cho hạ nhân bắt bọn họ lại mang đến phủ.

Mà chung quanh vô số dân chúng vây quanh xem cuộc vui, lại không một ai tiến lên chủ trì công đạo.

Vì thế, một muốn bắt, một muốn trốn, hỗn loạn ở trong, đấu lạp của vị công tử rớt xuống. Cảnh Văn Hạo rốt cục nhìn thấy chân dung quý công tử này, nhất thời kinh động như gặp thần tiên, trái tim giống như bị lợi kiếm hung hăng đâm trúng, hô hấp như dừng lại.

Vốn là, tuy rằng Cảnh Văn Hạo nhìn thấy dáng người công tử vô cùng đẹp, liền biết nhất định là một vị mỹ nhân, nhưng cũng chưa dự định cứu hai người này. Hắn là Vương gia, cũng không phải quan âm bồ tát, nếu mỗi chuyện bất bình hắn đều phải quản, làm sao giải quyết được? Huống hồ, hắn cũng không phải nhà quê chưa từng thấy mỹ nhân, còn không đến mức muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ tạo niềm vui cho mỹ nhân.

Nhưng sau khi thấy dung mạo của quý công tử, rốt cục hắn đã biết cái gì mới thật sự là tuyệt sắc khuynh thành. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, trong lúc hai thị vệ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng là lúc, chạy ra khỏi tửu lâu.

Còn chưa kịp chạy tới giải cứu vị mỹ nhân kia, Cảnh Văn Hạo đã nhìn thấy mỹ nhân rớt từ trên cầu xuống sông tạo ra một trận bọt nước, nháy mắt không thấy bóng dáng, trái tim hắn đột nhiên nhói lên, nhanh chóng thả người nhảy vào giữa sông, định vớt mỹ nhân lên.

Sau khi cứu lên bờ, Cảnh Văn Hạo mới từ trong miệng người hầu là song nhi đang khóc sướt mướt kia biết được mỹ nhân là trưởng tử phủ Tô thượng thư. Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là cưới vị mỹ nhân này làm Vương phi.

Sau đó, Cảnh Văn Hạo còn đem thân phận tên hoàn khố tử đùa giỡn Tô đại công tử nói cho Hoàng quý phi biết, lại che giấu chuyện hắn đả thương Hạ Chi Hòe.

Lúc ấy bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Cảnh Văn Hạo chưa kịp tìm Hạ Chi Hòe tính sổ. Sau đó đương nhiên phải đi 'dạy dỗ' tên đó, bởi vì hai thị vệ ủa hắn rất lợi hại, biết được gia quyến toàn bộ quan viên lớn nhỏ tại đế đô, cho nên Cảnh Văn Hạo tất nhiên cũng biết là ai mạo phạm Vương phi hắn, cũng không cần lo lắng không tùm thấy hung thủ hại Tô Nặc té sông.

Hết chương 10.

Chú thích:

(*1)  Quang lộc tự: là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Quang lộc tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ. (Nguồn: Wikipedia)

(*2) Đấu lạp: mình không biết nói sao, cái người ta đội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro