Chương 26 + 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đợi đến khi Nhị phu nhân bị đánh đến hả giận, 30 gậy mới vừa kết thúc, mà giờ khắc này Nhị phu nhân cũng sớm đã bị đánh bất tỉnh hai lần, cả người xụi lơ nằm trên mặt đất, nếu như không phải là Thư Hương Di dìu ở bên cạnh, sợ là cả người cũng té xuống.

"Đem Nhị phu nhân cho đại phu xem một chút, Hầu Gia không muốn mạng của bà ta, cũng không để bà ta đi phật đường ngay bây giờ, đợi đến khi thương thế tốt lên một chút rồi hãy đi." Thư Nhã Phù từ đầu tới đuôi đều nhìn Nhị phu nhân chịu phạt, đơn giản biết Nhị phu nhân trong phủ nhiều năm vẫn còn lại chút uy thế, người làm sợ cũng không dám đánh đập thật, chỉ là nàng ở một bên nhìn, những người làm kia cũng chỉ có thể nhắm mắt thi hành mệnh lệnh.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

"Đại tiểu thư, vậy Tam phu nhân. . . . . ." Một tiểu nha hoàn có chút do dự tiến lên, cung kính nhỏ giọng hỏi.

Tam phu nhân trúng độc, chủ mưu sau màn còn chưa có lấy ra, hiện tại hai nha hoàn cũng vẫn còn quỳ ở bên trong không dám đứng lên, những người khác cũng không dám tùy ý rời đi, sợ bị quy cho tội danh sợ tội mà chạy.

"Tất cả các ngươi đi xuống, cái gì cần làm thì phải làm đi, Đại Tổng Quản, ngươi phái người chú ý các kho, trước khi Lục Liễu mang lại danh mục sính lễ về, không cho phép động chạm vào bất cứ kho nào, những người khác cũng đi xuống, ngươi đi theo ta!" Thần sắc Nhã Phù lạnh nhạt, trên mặt tùy ý liếc qua người chung quanh, dặn dò Đại Tổng Quản một phen, ngay sau đó nói với Tiểu Lan đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, cùng con trai dẫn đầu rời đi.

Trở lại trong viện, Thư Vũ Trạch vừa vào viện, ánh mắt chợt nhìn về một phía khác, đáy mắt mang theo khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy một người nào đấy ở trên cây, khuôn mặt mới vừa căng thẳng buông lỏng xuống, khôi phục dáng vẻ ưu nhã dễ thương như bình thường.

"Mẹ, con đi ra ngoài một lát!" Thấy Lê Hi đột nhiên tới đây tìm mình, khẳng định là có chuyện, Thư Vũ Trạch lôi kéo tay áo mẹ, khéo léo thông báo một tiếng.

"Trở về sớm chút!" Bộ dạng vừa rồi của Vũ Trạch cũng bị nàng xem ở đáy mắt, theo ánh mắt của cậu, nhìn kỹ một chút là có thể phát hiện trên cây có người, nhưng nếu như không chú ý nhìn, không dễ dàng phát hiện như vậy.

Trở lại trong viện, Nhã Phù ngồi ở trên ghế, nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu nha hoàn, khẩn trương đứng ở một bên, đôi tay cũng không biết nên để chỗ nào, khẩn trương cúi đầu không dám nhìn nàng.

"Ngươi tên là gì?" Nhã Phù mới vừa ở chỗ Tam phu nhân, nhìn tiểu nha hoàn này mặc dù trên mặt sợ hãi, nhưng tâm tư cẩn thận, nói tới nói lui cũng rất mạch lạc rõ ràng.

"Thưa đại tiểu thư, nô tỳ tên Trác Tiểu Lan." Tiểu Lan tuổi còn nhỏ, nhưng dáng dấp cũng mi thanh mục tú.

"Ngươi đã ở trong phủ bao lâu?"

"Nô tỳ là người hầu trong phòng bếp, nữ đầu bếp Lâm là mẹ nô tì, cha giúp đỡ Đại Tổng Quản trong Tiền viện một tay."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Đối với đáp án này Nhã Phù vẫn rất hài lòng, tiểu nha hoàn này, trong hoàn cảnh khẩn trương đó còn có thể đáp lời mạch lạc rõ ràng, hơn nữa còn biết đem chính mình phủi sạch, ngược lại đem Lục Liễu liên lụy vào, hấp dẫn tới sự chú ý của người khác, đủ thông minh tỉ mỉ.

"Tiểu Lan, ngươi ở trong viện Tam phu nhân làm cái gì? Có nguyện ý tới làm việc bên cạnh ta hay không?" Tâm tư Lục Liễu quá nhiều, hơn nữa lai lịch cũng có chút không rõ ràng, cho nên Nhã Phù cũng chuẩn bị tìm mấy nha hoàn có thể tin tưởng ở bên người, tiểu nha hoàn này bồi dưỡng tốt lắm, mặc dù tuổi nhỏ, học không nhiều nhưng so với tâm tư của các nha hoàn khác, tốt hơn nhiều.

Nhìn y phục của tiểu nha hoàn, cũng đoán được chỉ là một nha hoàn tam đẳng, phần lớn là làm chút việc vặt, bây giờ Tiểu Lan nghe đại tiểu thư có ý tứ để cho nàng phục vụ bên người, thân phận của nàng từ nha hoàn tam đẳng trực tiếp bay lên thành nha hoàn thân cận nhất, chuyện tốt như vậy dĩ nhiên là không ngừng đồng ý, vẫn luôn sợ hãi cho là mình bị trách phạt, trên mặt một mảnh thần sắc vui mừng.

"Đại tiểu thư!" Vừa vặn lúc này Lục Liễu trở lại, sau khi đi vào nhàn nhạt liếc mắt Tiểu Lan bên cạnh một cái, đáy mắt mang theo vài phần khinh bỉ, nhưng trên mặt là nét vui mừng cũng không chút nào che giấu.

"Mang danh mục sính lễ về rồi sao?"

Nhã Phù nhàn nhạt mỉm cười hỏi, đưa tay cầm bình trà trên bàn lên, rót cho mình một ly trà, lần này lấy thêm một phần danh mục sính lễ, thật ra cũng không có gì, cùng lắm thì, bản thân nàng muốn Liễu Trì phụ trách đưa sính lễ, tìm y là được rồi, nàng lại không biết, Liễu Trì đã đem tinhg hình về nàng nói cho Tề vương Nam Cung Thần, chuyện sính lễ cũng không ngoại lệ.

"Tiểu thư. . . . . . Nô tỳ đi Tề Vương phủ gặp Liễu thị vệ, nhưng cũng không lấy được danh mục sính lễ. . . . . . Liễu thị vệ nói là. . . . . ." Lục Liễu thận trọng đáy mắt còn có mấy phần vui mừng: "Liễu thị vệ nói Vương Gia sẽ đích thân đem danh mục sính lễ đưa tới trong phủ!"

"Phốc ——! Khụ khụ! Ngươi nói cái gì?"

Nhã Phù vừa mới uống một hớp nước trà vào trong miệng, chợt bị lời nói của Lục Liễu làm cho cả kinh, một ngụm nước trong miệng trực tiếp phù một tiếng tất cả đều phun ra ngoài, phun ở trước mặt Lục Liễu, y phục trước mặt một mảnh ướt nhẹp, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tề vương Nam Cung Thần trong truyền thuyết, thần bí không có mấy người được gặp, vị hôn phu của nàng, hôm nay lại muốn tới Hầu phủ!di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Dáng vẻ Nhã Phù đang thanh thản tự nhiên, hiện tại có chút không bình tĩnh!

Mặc dù nàng quan tâm đến chuyện sính lễ, nhưng cũng không đại biểu nàng thật sự muốn gả cho Tề vương, Tề vương này hình dạng thế nào nàng chưa từng thấy qua, một người đàn ông không minh bạch như vậy, còn kinh tài diễm tuyệt trong truyền thuyết, tính tình lại cổ quái, Tề vương Nam Cung Thần.

Tính tình cổ quái, lạnh lùng vô tình! Từ ngữ miêu tả Nam Cung Thần trong truyền thuyết như vậy lại xuất hiện nhiều lần, mặc dù trong truyền thuyết nói cũng không nhất định là thật, rất có thể chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng cũng có một chút căn cứ, giống như nàng vậy, chuyện biến thành người khác thật sự là ít có.

Bên này Nhã Phù vừa nhận được tin tức, bên kia, Lục Liễu vừa vào cửa đã sai một tiểu nha hoàn khác đi báo cho Hầu Gia, Hầu Gia cũng đã nhận được tin tức.

Lập tức, bởi vì chuyện của Nhị phu nhân, Tam phu nhân, trên dưới Hầu phủ đã bận rộn hơn nửa ngày, hiện tại đột nhiên bởi vì một lệnh của Hầu Gia, tất cả người làm cũng không thể nghỉ ngơi, đều bận rộn chuẩn bị đồ, mà Hầu Gia cũng tự mình đến trước cửa lớn chờ Tề vương đến.

Tề vương được cưng chiều nhất trong các hoàng tử, mặc dù rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, nhưng bọn họ cũng không thể không đối đãi thận trọng.

Mà Nhã Phù cũng được Hầu Gia phái người đến thông báo, nói nàng chuẩn bị ra gặp Tề vương, điều này làm cho khóe miệng Nhã Phù không nhịn được co rút mấy cái, làm nàng có cảm giác chuẩn bị đi xem mắt.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ Tề vương sẽ có hình dáng như thế nào, Tề vương trong truyền thuyết không chỉ kinh tài diễm tuyệt, còn là mỹ nam tử hiếm có, chỉ là những thứ này tất cả đều là tin đồn, thật sự trông thấy hắn rất ít.

Thư Nhã Phù cũng từng tưởng tượng ra Nam Cung Thần, mặc kệ trên danh nghĩa hắn là chồng chưa cười của mình, hay nguyên nhân bởi vì các tin đồn, đối với Tề vương Nam Cung Thần này, nàng vẫn có mấy phần tò mò, có tưởng tượng các loại dáng vẻ.

Nhưng ngay cả có tưởng tượng nhiều hơn nữa, thật sự đến lúc nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng vẫn bị khiếp sợ sững sờ tại chỗ!

Loại da thịt trắng sáng lộ ra như vậy, cánh môi mềm mại như hoa đào càng thêm mỹ lệ, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng trong trẻo, đảo quanh ánh sáng kín kẽ, tóc đen áo trắng, đơn giản lộ ra trong trẻo mà lạnh lùng, xiêm áo màu trắng hình như khiến cho hắn càng thêm chói mắt.

Giữa hàng lông mày điểm một chút Chu Sa, kiều diễm ướt át, như lửa linh động bốn phía, mang theo vẻ lạnh lùng và cao ngạo.

Chu Sa giữa mi tâm, lại không che giấu được mặt mày bén nhọn tuyệt trần của người đàn ông này, cao ngạo kiên nghị, không giống Chu Sa mềm mại của một nữ nhân, càng thêm phần tà mị của người đàn ông.

Dung mạo khuynh quốc và khí chất độc nhất vô nhị, làm cho người ta cũng không chú ý tới nam tử này đang ngồi trên xe lăn.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Mà người ngồi ở trên xe lăn, được Liễu Trì đẩy vào cửa, chính là đương kim Tề vương Nam Cung Thần!

Khi Nhã Phù lần đầu tiên nhìn thấy mặt của Nam Cung Thần, một đôi mắt to xinh đẹp, càng thêm trợn to giống như gặp quỷ, khuôn mặt khó có thể tin, thân thể vốn vẫn tùy ý tựa vào trên khung cửa, đột nhiên càng thêm đứng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú trên người nam tử.

"Tại sao có thể như vậy? Hắn chính là Nam Cung Thần?" Đáy lòng cực kỳ chấn động, tâm tình Nhã Phù khó có thể bình tĩnh, hiện tại sắc mặt rất quái dị, ánh mắt cực kỳ đờ đẫn, nội tâm rất bàng hoàng!

Khiến cho nàng khiếp sợ không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Nam Cung Thần, không phải khí chất lạnh lùng của hắn, cũng không phải là hắn không thể đi được!

Chỉ vì —— gương mặt đó lại giống như đúc với con trai của mình!

  Bị tướng mạo của Nam Cung Thần làm cho chấn động, không chỉ là một mình Thư Nhã Phù, đường đường là Hầu Gia cũng sững sờ, sắc mặt phức tạp, khuôn mặt biểu lộ quái dị, kinh nghiệm trên chiến trường nhiều năm như Hầu Gia cũng khiếp sợ, nhưng trong lòng không cầm được mừng như điên.

"Vũ Trạch lại là con của Tề vương, nhìn kỹ, Vũ Trạch giống Tề vương như đúc, giống như một Tề vương nhỏ vậy!" đáy lòng Hầu Gia không cầm được vui mừng, nhưng đồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc, không hiểu lúc nào thì giữa bọn họ lại có đứa bé.

Ánh mắt nhìn về phía Nhã Phù, đợi đến khi thấy bộ mặt Nhã Phù cũng khiếp sợ, nghi hoặc ở đáy lòng càng tăng thêm mấy phần.

Chung quanh cả đám người làm, đủ loại thần sắc phức tạp, dạng gì cũng có, dù sao Vũ Trạch trở về trong phủ nhiều ngày như vậy, người làm trong Hầu phủ, cũng đã thấy tướng mạo của cậu hết rồi, không ít người ở đây vụng trộm suy đoán, tiểu thiếu gia tuấn lãng như vậy, đến tột cùng là đại tiểu thư cùng công tử nhà ai sinh hạ, chỉ là. . . . . . Mặc cho bọn họ đi suy đoán tưởng tượng như thế nào, cũng không nghĩ đến cha đứa bé là Tề vương điện hạ tôn quý.

"Hầu Gia!" Lành lạnh cũng mang theo sắc giận, làm cho người ta không kìm được run lên.

Nam Cung Thần tất nhiên đem ánh mắt của mọi người nhìn ở trong mắt, ánh mắt vốn lành lạnh, lại thêm người nhìn soi mói ở xung quanh, đột nhiên trở nên bén nhọn lãnh khốc, sắc giận ở trong tròng mắt hổ phách hiện lên, khí thế quanh thân cũng là uy nghiêm lạnh lùng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Mới vừa rồi người làm còn không chút kiêng kỵ quan sát Nam Cung Thần, thân thể chợt run lên, bị khí thế lạnh lùng này làm sợ đến mức đáy lòng một hồi sợ hãi, tất cả đều vội vàng cúi đầu dời ánh mắt đi.

Bọn họ thật đúng là bị dọa đến sợ choáng váng, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng này là ai, người làm như bọn họ sao có thể tùy tiện nhìn chăm chú, hơn nữa Tề vương Điện hạ trong truyền thuyết tính tình cổ quái, lãnh khốc vô tình!

"Tham kiến Tề vương Điện hạ, mời Điện hạ vào trong phủ!"

Thư Diệu Kỳ lúc này mới phản ứng được, nhìn đáy mắt Nam Cung Thần rõ ràng có sắc giận, cùng với một thân khí thế uy nghiêm, ông vội vàng lấy lại tinh thần đưa Tề vương vào trong phủ.

Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần vào trong cửa, mà thần sắc Nhã Phù phức tạp vẫn dừng lại ở trên người Nam Cung Thần, đáy mắt có các loại suy tư cùng nghi hoặc, còn có che giấu không ít kinh ngạc.

"Chắc vị này là Thư tiểu thư rồi!" Nam Cung Thần đột nhiên dừng lại ở trước mặt Nhã Phù, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người Nhã Phù, đôi môi mỏng như hoa anh đào khẽ nhếch lên, làm cho người ta không nhìn ra vui mừng hay là tức giận, khẽ há mồm trầm giọng nói.

"Á. . . . . . Tham kiến Tề vương Điện hạ!"

Nhã Phù không ngờ Nam Cung Thần lại đột nhiên dừng ở trước mặt mình, còn khẽ nheo mắt lại, càng làm cho nàng có loại cảm giác bị nhìn thấu, nhất là Vũ Trạch, trước hết để cho nàng rất nghi hoặc, đồng thời có chút cảm giác chột dạ khi đối mặt với Nam Cung Thần.

Đáng chết, sao nàng phải chột dạ chứ? Cũng không phải là nàng cường gian Nam Cung Thần, phá hủy trong sạch của hắn hay trộm cái gì. . . . . . Bất đắc dĩ, hành động của nàng trước mặt hắn, lại có thể chột dạ không hiểu!di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Ánh mắt Nhã Phù tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn ông đã rời đi, đáy lòng có loại ý tưởng mãnh liệt, nhất định nàng không để cho hắn phát hiện sự tồn tại của Vũ Trạch!

Trước đây Thư Nhã Phù vẫn còn si si ngốc ngốc, chẳng biết tại sao lại có thai, trí nhớ trong đầu một chút hình ảnh ngắn ngủi, rất nhiều chuyện trước đó nàng không nhớ rõ, hơn nữa còn có ấn tượng hình như là Thư Nhã Phù bị hạ thuốc mới có thể **, nhưng bây giờ nhìn đến Nam Cung Thần, Nhã Phù chứng tỏ, hiện tại nàng càng thêm mê mang rồi!

Vì sao con trai mình lại giống với Tề vương này như thế? Chẳng lẽ người đàn ông này chính là cha của đứa bé! Nội tâm Nhã Phù thật sự có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, hơn nữa lúc này những người xung quanh hắn mang theo mập mờ và nghi hoặc, chất vấn và kinh ngạc. . . khi các loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng, nội tâm của nàng thật sự cực kỳ rối rắm.

Khẽ thở dài, ánh mắt lạnh lùng của Nhã Phù quét người làm xung quanh một cái, giọng mang uy thế: "Nói cái gì cần nói, cái gì không nên nói, ta nghĩ các ngươi nên biết rõ ràng! Nếu như bản tiểu thư ở bên ngoài nghe được lời đồn gì không nên nghe. . . . . ."

Còn chưa nói hết, dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng, người làm ở cửa vừa mới nhìn thấy tướng mạo của Nam Cung Thần, tự nhiên cũng hiểu ý của nàng, lập tức tất cả đều cúi đầu cung kính trả lời đáp lại, Hầu phủ ngoại trừ Hầu Gia là chính chủ, đại tiểu thư mới là người cầm quyền trong phủ, bọn họ cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài nói loạn, dù sao còn liên quan đến Tề vương Điện hạ.

Đợi đến khi Nhã Phù cũng đi theo vào trong phủ, mấy người làm ở cửa mới vỗ ngực từng cái một, lòng vẫn còn sợ hãi!

"Các ngươi nói. . . . . . có phải Tề vương Điện hạ là cha của tiểu thiếu gia không?" Một người thị vệ nhìn xung quanh chỉ có bọn họ những người này ở đây, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Một câu nói này của hắn, lập tức phá vỡ lòng phòng bị của những người xung quanh khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tề vương Điện hạ, đáy lòng bọn họ vẫn đang gầm thét cái vấn đề này, nhưng cũng không dám nói ra ở trước mặt chủ tử, lời này không phải có thể tùy tiện nói loạn.

"Lại nói, tiểu thiếu gia và Tề vương Điện hạ thật là giống nhau, tựa như chính là một khuôn mẫu in ra."

"Đúng vậy, mới vừa rồi ta đều bị giật mình, không ngờ Tề vương Điện hạ lại giống tiểu thiếu gia đến như vậy."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Hẳn chỉ là trùng hợp! Đại tiểu thư và Tề vương không phải là chưa từng gặp mặt sao? Hơn nữa vừa rồi xem bộ dạng của tiểu thư hình như cũng là bị dọa sợ!" Một người trong đó, tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói thầm, mới vừa rồi nàng đứng ở bên cạnh đại tiểu thư, dánh vẻ kinh ngạc của đại tiểu thư tất cả đều thu vào trong đáy mắt.

"Nếu như không phải là cha con, ngươi nói sao có thể giống nhau như vậy chứ?" Một gia đinh* khác nghe vậy lập tức nhỏ giọng phản bác.

*:người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa

"Nhưng nếu quả như thật tiểu thiếu gia là con trai của Tề vương Điện hạ, các ngươi nói bảy năm trước tại sao đại tiểu thư không nói ra, như vậy thì ngay đại tiểu thư đã được gả vào vương phủ từ bảy năm trước rồi, làm sao cần rời đi thời gian bảy năm dài như vậy!"

"Đúng vậy, không có khả năng!"

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy, cái này. . . . . . chỉ là trùng hợp mà thôi!"

. . . . . . Mấy thị vệ, người làm ở cùng một chỗ, nhỏ giọng thảo luận, nhưng cũng biết cảnh giác nhìn xung quanh một chút xem có người nào không, bọn họ cũng sợ mấy người bọn họ nói chuyện nếu như bị người đi qua nghe thấy có thể không xong, mới vừa rồi đại tiểu thư đã cảnh cáo bọn họ, hơn nữa còn có khí thế và ánh mắt kia của Tề vương điện hạ, thật là kinh khủng!

Trong phòng, bởi vì Nam Cung Thần, tất cả người làm trong phòng cũng bị đuổi đi ra ngoài, chỉ còn lại Liễu Trì và Băng Đồng, sau khi Đại Tổng Quản dâng trà lên liền lui ra, mà Băng Đồng cũng lui ra ngoài cửa coi chừng.

Tròng mắt thâm thúy của Nam Cung Thần vẫn rơi vào trên người của Nhã Phù, trên mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì, ánh mắt làm cho người ta khó có thể bỏ qua, một thân khí thế tôn quý, cộng thêm tướng mạo lỗi lạc, càng làm cho người ta không cầm được cảm thán mạnh mẽ của tạo hóa, nhưng mà khi thấy một người đàn ông như vậy, nhưng lại ngồi trên xe lăn, lại không khỏi cảm thán, tạo hóa quả nhiên không thích người quá hoàn mỹ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

"Hầu Gia chắc hẳn công vụ bề bộn, thật sự không nên để cho Hầu Gia trong lúc cấp bách bớt chút thời gian tiếp đãi, nếu Thư tiểu thư ở nơi này, như vậy. . . . . ." Liễu Trì cung kính mỉm cười tiến lên, mà ánh mắt lại tràn đầy mập mờ quái dị thỉnh thoảng liếc Nhã Phù một cái.

"Ha ha ha, Liễu thị vệ vừa nói như thế, đột nhiên mới nghĩ đến còn có chút chuyện khác phải xử lý, Vương Gia, vi thần còn có công vụ trong người, chỉ có thể nên rời đi trước, do tiểu nữ thay tiếp đãi Vương Gia, kính xin Vương Gia chớ để bụng trách cứ!" Hầu Gia nghe sững sờ, ngay sau đó thấy ánh mắt Nam Cung Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Nhã Phù lập tức hiểu hắng giọng nói.

Trong đáy lòng Hầu Gia, đã cho rằng hai người Nam Cung Thần và Thư Nhã Phù có gian tình, dĩ nhiên là muốn đem không gian để lại cho hai người, vừa nghe Liễu Trì nói, lập tức ra vẻ bận rộn, vội vàng rời đi, mà sau khi Hầu Gia rời đi, Liễu Trì và Băng Đồng cũng ở bên ngoài coi chừng.

Trong phòng chỉ còn lại Nhã Phù và Nam Cung Thần, Nhã Phù vừa khôi phục lại một chút bình tĩnh, trái tim lại bắt đầu mất khống chế cuồng loạn, cảm thấy không khí đột nhiên trầm thấp, mà không khí xung quanh càng làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Nam Cung Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng, tròng mắt khẽ nheo lại, trong lúc nguy hiểm mang theo khó lường, môi mỏng từ từ khạc ra bốn chữ: "Ngươi sợ Bổn vương!"

Không phải hỏi, mà là khẳng định!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro